“Lớp trưởng, mình quét rác hay là lau bàn?”
“À? Hạ Mộc à. . . . . .” Lớp trưởng nhìn nữ sinh có vẻ mặt không biểu cảm này, bất giác lùi ra sau một bước, “Không cần không cần, nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi!”
“Đây đâu phải ngày đầu cậu quen mình, sắc mặt mình vẫn luôn như vậy mà.” Ánh ráng chiều chiếu lên gương mặt trắng bệch như tờ giấy cũng không giúp cô tăng lên chút ấm áp nào.
“Không. . . . . . Thực sự không cần đâu, cậu về đi, tớ sẽ ký sổ giúp cậu!”
Hạ Mộc chỉ chờ cậu ta nói câu này, sau đó xách cặp xoay người đi, các bạn học khác chẳng những không oán trách lớp trưởng thiên vị mà còn giơ ngón cái lên với cậu, lớp trưởng anh minh!
Đi ra khỏi tòa nhà, một quả bóng rổ lăn đến chân cô. Cô vừa khom người định nhặt lên, thành viên đội bóng rổ đứng ở xa vội hét ba tiếng “NO!”
“Không cần làm phiền đàn em đâu! Để anh tự nhặt.”
Hạ Mộc nhún vai đi tiếp. Khi sắp đến cổng trường vừa khéo đi qua phòng bảo vệ thấy mọi người chuẩn bị đóng cửa ra về, nhưng nhìn thấy cô đến, động tác của mọi người đồng loạt dừng lại, thậm chí mở rộng cửa ra nửa mét như sợ cọ bẩn đồng phục của cô vậy.
—— Những ai không biết thì nhất định cho rằng cô là con gái ông trùm Xã Hội Đen hoặc thiên kim nhà giàu được chiều chuộng, nhưng thật ra cô là phần tử nguy hiểm trong mắt mọi người, hễ ai xảy ra xung đột với cô đều sẽ gặp phải tai nạn bất ngờ.
Nhẹ thì cảm mạo phát sốt đau răng đau bụng, nặng thì gãy xương ngã xe trên đường đi gặp kẻ cướp.
Chẳng lẽ đây chính là ‘sao chổi’ trong truyền thuyết sao?
Ai biết được.
Bình luận truyện