Sao Cậu Cứ Bảo Em Ngốc!

Chương 26




‘Nhanh còn về, tôi muốn sửa soạn thật đẹp cho chiều nay.’

‘Về thôi.’

- -----------------------

An được Dương vứt xác trước cổng nhà, không ai nói một lời tạm biệt hay cảm ơn. Vừa vào nhà đã thấy hai người kia thân mật đút kem cho nhau ăn, nhìn thấy mà nổi da gà, rợn cả người.

‘An về rồi à, ăn kem chung đi.’

‘Không ăn, no kem rồi.’

Khải thì tinh ý hơn, nhanh chóng phát hiện ra vết thương trên chân em gái.

‘Chân sao thế kia.’

‘Hừ, không cần anh lo.’

An nói rồi đi thẳng một mạch lên lầu, anh em nhà này đúng là giống nhau, khi có tâm trạng cứ thích leo lên phòng.

Trân thấy An giận giỗi vậy thì toan đi theo, Khải vội kéo người kia ngồi xuống, lâu lâu cậu cũng thật ghét cái tính tình thật thà, tốt bụng thái quá của Trân.

‘Ngồi xuống đây, không cho bé đi đâu hết.’

‘Nhưng…’

‘Nghe lời.’

‘...’

Cậu nhà cô thật bá đạo, chẳng bao giờ Trân có thể cãi lại cả, thật là quá thua thiệt, nhưng biết làm sao bây giờ, người ta là cậu chủ.

Thấy cũ chủ đã hết nóng giận, chăm chú ăn kem, Trân mới mở lời.

‘Chiều nay mình đi chơi nhé cậu.’

Cậu quay mặt lại, nhìn vào mắt Trân, cười cười.

‘Hẹn hò à, cũng được thôi.’

Mặt Trân lập tức đỏ ửng như quả cà chua.

‘Nào đâu có, có An với bạn cùng lớp nữa.’

Khải như mất đi hứng thú, quay mặt đi.

‘Không đi, cũng không cho đi.’

‘Cậu, đi đi mà, em còn ở lại đây có mấy tháng á’

Khải ngẫm lại, quả thật thời gian bé ở lại đây còn rất ít, mà anh cũng không muốn khoảng thời gian này của bé lại trôi qua tẻ nhạt vây. Ai cũng có quyền có bạn, dạo này bé cũng ít được ra ngoài. Bé lại rủ anh theo, có nghĩa là bé muốn anh đi cùng. Nghĩ đến đây Khải lại cảm thấy vui vẻ, đi chơi thôi mà, có gì đâu.

‘Cũng được, thế mấy giờ.’

‘5h nha cậu, cậu hôm nay đẹp trai thế chứ lị.’

‘Dẻo miệng.’

Cậu véo má Trân đầy thích thú.

- -----------------------

An bước từ phòng tắm ra, tay cầm khăn lau qua tóc, ngồi xem hít hà Hàn Quốc. Tập này lại là tin tức cặp đôi Song ly hôn sau gần hai năm kết hôn. An ngồi xem mà căm phẫn, quên cả tóc mình đang ướt, gào lên.

‘Anh Song ơi, oppa về đây với em, em sẽ nuôi anh,em không tin những điều tivi nói về anh đâu mà, huhu.’

An rống hết hơi rồi leo lên giường khóc tutu, khi idol nó kết hôn, nó cũng gào khóc nhưng rồi cũng vui vẻ vì người mình thích được hạnh phúc. Nhưng giờ anh lại có thể làm những việc như vậy, còn li hôn nữa, nó vẫn không ngăn được trái tim mình thích anh. Em giờ biết phải làm sao đây.

‘Bớt nhõng nhẽo đi em gái à, anh đây không ngắm, nào xuống ăn cơm.’

An ngẩng mặt dậy, đem cái gối vứt vào người Khải.

‘Đồ cao khỉ, cút đi.’

‘Khóc đủ rồi, ăn cơm đi.’

‘Em không ăn, anh cút đi.’

- ------------------------------- 

‘Em nó không xuống ăn cơm à con’

‘Nó khóc lóc sướt mướt vì anh Song gì đó.’

Trân nghe thấy anh Song gì đó cũng quay sang tiếp tục câu chuyện.

‘Song Joong Ki, anh ấy vừa mới li hôn, tiên đồng ngọc nữ mà quá tiếc đi.’

Khải nghe thấy người của mình khen người khác đẹp trai thì không khỏi tức giận, lập tức dùng tay cấu vào eo Trân. Bé biết ý cậu đấy nhá, nhưng cứ vờ không biết đấy, cậu cứ bắt nạt bé hoài, từ nay không có đâu.

‘Sao cậu cấu em, em đâu có nói sai. Còn có Lee Min Ho, Kim Woo Bin, bên Trung còn có Khải cưa cưa nữa.’

Khải nheo mắt, bé nhà cậu được chiều quá hư rồi, nay lại dám chọc tức cậu, phải phạt, nhất định phải phạt.

- -------------------------- 

An đang ngủ nhưng vì cơn đói kéo đến quá dồn dập, lười biếng mà rời khỏi giường. Săm soi bản thân mình qua gương, An phát hoảng khi nhìn thấy đôi mắt của mình sưng đỏ, vội vội vàng vàng chạy vào nhà tắm lấy khăn lạnh đắp lên mắt. Buồn chán không biết làm gì nên An mở điện thoại lên nghe nhạc, thế nào mà lại lần nữa đi vào giấc ngủ.

Thức dậy lần nữa đã là ba rưỡi chiều, vươn vai vài cái cho thoát khỏi cơn buồn ngủ. An bật dậy khỏi giường, chán chường đi xuống nhà bếp.

‘Trời ơi, không để cơm lại cho người ta luôn hả.’

Khải đúng lúc xuống lầu uống nước, nhìn thấy em gái mặt trời lặn mới chịu dậy, thuận miệng châm chọc.

‘Thử hỏi em nhịn được bao lâu, chờ tới cơm tối luôn đi, cơm anh ăn hết rồi.’

An trề môi.

‘Anh không chọc em không được à.’

‘Dĩ nhiên là không rồi em gái cưng của anh à.’

‘Anh…không có cái gì có thể làm khó An cô nương đâu.’

An móc điện thoại định order đồ ăn bên ngoài nhưng chợt nhớ ra tiền taxi mình còn không có chứ nói chi tiền ăn, lỡ tay mua mấy cái album là đi sạch tiền. Xin ông anh đang cười đểu mình đấy ư, mơ đi. An lắc lắc đầu, xem ra…

Em gái hùng hổ mở tủ lạnh, xem nào, còn rau, trứng, và nước lọc. An lôi hết ra rồi tự pha cho mình một thứ nước chấm vừa mới thoáng vụt qua trong đầu. Một muỗng nước mắm, nửa muỗng nước tương, chút đường nè, xíu muối ớt, vắt thêm lát chạnh, khuấy đều tay. An chắm ngón tay nếm thử rồi nở nụ cười thật tươi, cũng ngon chứ bộ. Còn rán trứng ư, chuyện nhỏ. Sau chưa đầy 15 phút, An đầu bếp đã có món bánh tráng cuốn trứng chiên xém cháy thơm ngon với nước chắm độc quyền. An ăn một cách ngon lành nhất như một diễn viên quảng cáo thực thụ.

‘Anh ăn không, ngon lắm đấy, diễm phúc lắm mới được ăn món em ra tay đấy.’

‘Thôi thôi, anh xin, anh còn muốn nuôi vợ con.’( Vợ con là ai nè ta@_@)

‘Xừ, không ăn thì thôi.’