Sao Cậu Cứ Bảo Em Ngốc!

Chương 17




5 năm sau

Bé bước chân vào cấp 2.

Câu chính thức trở thành một nam sinh cấp 3.

- --------------

‘Cậu ơi, cậu lộn đường rồi à, đây đâu phải trường tiểu học xxxx’

Người ngồi phía trước khẽ nhoẻn miệng cười, bé nhà cậu là vậy, dù lớn thế nào vẫn cứ ngốc như thế. Lên cấp hai rồi, xem ra phải bảo quản bảo bối thật kĩ.

‘Bé bị dở à, nay lớp mấy rồi.’

‘Hì hì, quên mất.’

- ----------

‘Bye cậu, cậu đi cẩn thận nhé.’

Khải nhận lấy mũ bảo hiểm từ tay Trân. Sáng nào cũng vậy, trừng hai con người ấy ở xa nhau tít mù, lại không thuận đường nhưng lúc nào hai cô cậu học trò cũng đi chung với nhau. Và dĩ nhiên, có một con người bị cho ra rìa.

‘Trân, bà lại thấy trai bỏ bạn rồi, ngày nào cũng có người đèo đi học, ai như tôi, lủi thủi một mình.’

Bé đến là buồn cười với An, lúc nào cũng ganh tị soi mói cho bằng được, dù chuyện có bé tí xì xi vẫn bị xé to.

‘Để Trân bảo Dương qua đón nha!’

‘Thôi bỏ đi, ai thèm thằng đó.’

Cặp này từ hồi cấp môtj là đã chí chóe nhau đến tận bây giờ, vậy chứ cặp đôi này thiếu nhau thì đúng là như mất đi một nửa thân mình. Có lần An ốm bệnh, thế là cái lớp bình thường tràn ngập tiếng cãi nhau nay lại im phăng phắc, ai nấy cũng thấy thiếu thiếu cái gì đó đặc trưng.

********************

Trân vừa tan học thì đã thấy cậu đứng ở trước cổng trường sẵn rồi, làm bé bị các bạn trêu ngại chết đi được. Bạn bé còn bảo cho xin in4 của cậu nữa chứ, hổng cho đâu, cho để mất phần của bé à, mơ đi. Trân nhoẻn miệng cười đón lấy mũ bảo hiểm, leo lên chiếc xe máy điện màu đen siêu sờ xịn cậu mới tậu. Đường về nhà lúc nào cũng phải đi ngang qua mấy cái ngã tư, khói bụi từ xe máy phải nói là loạn xà ngầu, nhưng đường hôm nay lạ quá, cứ sai sai thế nào ấy. Xung quanh nhiều cây xanh, chả có tiếng còi ô tô inh ỏi tranh nhau từng giây từng phút.

‘Cậu ơi hình như nhầm đường rồi.’

‘Ừ’

‘.…..’

Biết là nhầm đường mà người đó vẫn coi như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục đi thẳng, con bé bực dọc, cậu học quá lú rồi, đường về nhà mà còn không bằng bạn Luca (chú chó) nữa.

‘Cậu quên đường rồi à, để em chỉ cho.’

‘Đến rồi.’

Hả? Gì đây, cậu bị bệnh gì à, thật là, đây là tiệm kem mà.

Chưa kịp định hình gì thì cậu đã kéo Trân vào quán, vui vẻ chào cô chủ tiệm.

‘Cho con 2 kem dâu nha cô’

Thì ra là cậu dắt bé đi ăn kem cơ đấy, sướng rơn cả người, trời nắng chín trứng thế này ai chẳng muốn ăn thứ gì mát lạnh ngất ngây con gà tây chứ.

‘Em xương cậu ghê á trời, cậu I num bờ quanh.’

Cậu ngớ người trước câu nói của bé, chỉ là ‘’xương’’ thôi mà, tại sao lại cứ cảm giác là lạ. Kem đem ra là bé chén ngay và luôn, chả chần chừ gì. Ăn sao lại để kem dính trên môi, cậu phải chùi nhẹ đi cho đấy. Eo, cậu ngôn tình ghê ghớm luôn ý trời.

‘ Cho bé luôn cốc của anh nè.’

‘Cậu ki thế rõ ràng bé thấy ví cậu dày thế kia, không mua ly mới cho bé, toàn bắt ăn đồ thừa, ghét’

‘Thế ăn không?’ Cậu cười

‘Không ăn bỏ phí chết đi bị thằn lằn nuốt đấy.’

Khải thật ra không thích ăn kem đâu, chỉ tại ‘’nhà’’ có người thích nên mới hay tới quán kem. Nói ăn đồ thừa chứ thật ra cậu chưa hề đụng muỗng vào. Phải chăng nhìn nó vui vẻ là cậu đã thấy thõa mãn.

=====================

Tối cuối tuần của nhà họ Chu luôn sinh hoạt chung như vầy. Cụ thể là cả nhà dù bận đến đâu cũng dành thời gian đúng giờ ăn cơm, con cái có điều gì khó nói thì cứ bày tỏ, muốn xin gì thì xin luôn tiện thể. Xong sẽ cùng nhau xem phim tùy hứng, rồi ai muốn làm gì thì làm. Như thường lệ hai anh em Chu lại tiếp tục trò rút gỗ.

‘Khả năng tăng đáng kể đấy.’

‘’Lần đầu tiên được ông anh khen đấy à nha.’

‘Bình thường không à.’

‘Anh em ruột rà gì nhau đâu mà, sao cũng được.’

Ông anh Khải lấy hai tay véo hai bên má Ngọc An, làm con bé la oai oái, xem ra anh em nhà hắn không thể nào hòa hợp được.

‘Em không nghĩ ra được trò mới à, nhỏ giờ chơi suốt trò này.’

‘Chỉ những người IQ vô cực như em thì mới thấy được cái hay của nó, đâu như ai đó.’

Nhưng đường nào cũng vậy thôi, đến cuối cùng, người thua vẫn là Ngọc An, con bé thề độc chừng nào chơi thắng được anh nó mới bỏ chơi rút gỗ.

Đang định đi ngủ thì Khải được mẹ mời vào phòng nói chuyện. Mẹ cứ nhìn chầm chầm vào mắt làm Khải cứ thấy lạ lạ, chưa bao giờ thấy mẹ nghiêm túc như vậy cả.

‘Khải, con nghĩ thế nào nếu Trân không sống ở nhà mình nữa.’

Cậu ngớ người, sao mẹ lại hỏi như vậy, thật sự cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều đó trong suốt mười mấy năm.

‘Sao lại không ở đây, không ở đây thì nó biết ở đâu.’

Mẹ Khải thở dài.

‘Lúc nãy vừa có người gọi điện cho mẹ, nói có lẽ bố mẹ của Trân đến tìm nó, để mai gặp mặt rồi mới biết chính xác được. Mẹ chỉ hỏi ý kiến con….’

‘Không thể nào… mẹ nói gì thế… nó sống nhà mình bấy lâu nay, có ai kiếm đâu….tại sao bây giờ…..Chắc chắn là không.’

Cậu như chưa thể tin vào tai mình, liên tục lắc đầu phủ nhận điều đó.

‘Con à, mẹ biết…’’

‘Không có đâu, chắn chắn.’

Cậu vội gạt tay mẹ rồi đi ra khỏi phòng, cố gắng xua tan hết những thứ trong đầu. Liệu ngày nó rời đi, cậu phải đối mặt với điều đó như thế nào.

- ----------------

Thở dài ~~~~~.....