Sao Cậu Có Thể Như Thế, Chúng Ta Chỉ Là Huynh Đệ

Chương 2-2: Chương 2.2




Trên đường về nhà tôi và Z đã tranh luận một chuyện. Lúc chúng tôi vào công ty chưa đầy 3 tháng, công ty đã tổ chức một khóa đào tọa mở rộng. Chúng tôi không quen thân với các đồng nghiệp khác cho lắm, do đó đã lựa chọn hỗ trợ nhau, thành lập một tổ. Tôi dường như sẽ là cái tên thứ 2, và Z nghiễm nhiên là cái tên đứng đầu.
Tôi nhớ rất rõ, có một số cấp đào tạo, mỗi cấp độ yêu cầu một số điểm thích hợp mới có thể thông qua. Tôi và Z quen biết nhiều năm, hiểu nhau khá rõ, thuận lợi vượt qua cấp 4, chúng tôi xếp hạng 2. Cấp độ cuối cùng là nhiệm vụ dưới nước, hai người cùng lúc cầm đồ xuống nước từ hai bờ đối diện, trong khi bơi không được phép dừng lại, chỉ cần bơi vào giữa để trao đổi đồ vật. Sau khi trao đổi xong thì bơi lại về bờ, cùng nhau chạm vào tường sẽ thắng. Z biết bơi, còn tôi chỉ biết bơi chó, thậm chí còn có giai đoạn tôi sợ nước vì suýt chết đuối… đại khía là tổ kia thành công một lần thì tôi và Z đã làm xong vài lần rồi…
Z nghe tôi nói xong thì hỏi tôi, sau đó thì sao?
Tôi cẩn thận nhớ lại, cảm thấy trí nhớ của tôi quả thật không sai, rồi đáp, bất kể thế nào, đều chỉ xếp hạng 2.
Z nhìn tôi ngạc nhiên, vẻ mặt rất sốc hỏi tôi, vậy cậu không nhớ có một nhóm Lý Z bị chuột rút ở chân, chúng ta hợp lực đưa cậu ta lên bờ sao?
Tôi không tin, nói, cậu nhất định là hồ đồ rồi, tớ sao lại có thể hoàn toàn không nhớ chứ.

Lúc Z dừng xe ở ngã tư và chờ đèn đỏ, cậu ấy kéo người tôi qua, nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi liên tục: Vì sao cậu không nhớ chúng ta đã thi đấu lại một lần nữa, sau đó giành vị trí đầu bảng? Cậu có nhớ lúc đó nhận được tiền thưởng không? Sau khi kết quả được công bố, cậu vui quá nên đã nhảy lên ôm tớ nữa? Chúng ta còn lấy tiền thưởng mời đồng nghiệp ăn trái cây? Cậu hoàn toàn không nhớ sao?
Z càng hỏi, tôi càng nhớ lại, nhưng tôi không thể nhút nhát, vẫn lắc đầu hết lần này đến lần khác để che đậy lương tâm tội lỗi, cho đến khi Z ghé sát lại tôi, mặt chỉ cách tôi vài cm, lần nữa hỏi có nhớ lúc đó không. Tôi vứt bỏ hết mặt mũi, đáp lớn, tớ nhớ rồi, nhớ rồi, chúng ta tan làm còn dùng số tiền đó đi coi phim!
Z hài lòng ngồi thẳng dậy, vừa lái xe vừa nói, cậu thua rồi, ngày mai tớ muốn ăn Ramen do cậu làm.
Đây cũng là thói quen bất thành văn của chúng tôi. Ai tranh luận thua thì phải thực hiện một yêu cầu của đối phương, mặc dù về cơ bản thì tôi chưa bao giờ thắng. Tôi liếc nhìn Z, đưa ra yêu cầu, có thể làm Ramen cho cậu nhưng lần sau cậu có thể đừng đến gần như vậy? Mọi người bên ngoài cửa đều nhìn thấy những gì chúng ta đang làm. Mặt Z không biểu tình, lãnh đạm hỏi tôi, làm… gì? Làm cậu?

Tôi nhận thua!

Tôi thật sự thua Z.
***
Tôi muốn tố cáo, Z sáng nay lại phản bội tôi.
Bởi vì chúng tôi sống cách công ty không xa, cho nên bình thường 7:30 thức dậy, khoảng 8 giờ đến công ty, sau đó ăn gì đó xung quanh rồi vào làm. Nhưng hôm nay, tôi nằm mơ, đột nhiên nghe thấy Z gõ cửa phòng tôi, tôi hỏi cậu ấy làm gì, cậu ấy lại không nói, không còn cách nào khác, tôi phải bật dậy mở hé cửa (lịch sử của Z quá đen tối, tôi phải đề phòng). Z mặc quần đùi, tr@n trụi phía trên, từ khe cửa nở nụ cười với tôi, nói Tiểu Hà Diệp, tôi vẫn muốn ăn…
Tôi thầm chửi thề trong lòng, lập tức muốn đóng cửa, nhưng Z phản ứng rất nhanh, lực lại mạnh hơn tôi, cậu ta trực tiếp dùng chân đưa qua khe cửa, sau đó nghênh ngang tiến vào. Tôi không thèm quan tâm cậu ấy, tiếp tục lên giường đi ngủ. Nhưng tôi không ngờ rằng, Z cũng nâng chăn lên rồi chui vào trong. Tôi hô một tiếng rồi cách xa Z ra, kết quả Z không những không đếm xỉa đến, mà lại còn thô lỗ nói với tôi, Tiểu Hà Diệp, tớ muốn ăn Ramen. 
Thật ra mà nói, trước khi rời đi, tôi nhất định sẽ dùng cả tay chân, dùng toàn thân đẩy Z xuống giường, nhưng thời khắc đó, có thể là do lương tâm tội lỗi, tôi thậm chí không dám chạm vào Z. Tôi hết cách với cậu ta, chỉ có thể đánh thức lương tâm của Z. Đại ca, tôi tối qua làm CAD (Computer-aided design) đến hơn nửa đêm, cần ngủ hơn 20 phút, có thể ra ngoài ăn sáng được không?

Z lắc đầu, cự tuyệt một cách nhanh chóng, thậm chí còn đè tôi xuống giường nói, tớ giúp cậu làm CAD, cậu làm mỳ cho tớ, được không?
Mặc dù có một cái chăn ở giữa, toàn thân tôi vẫn không dám động. Tôi thậm chí rất muốn hỏi Z có phải thật sự đã đem câu nói của tôi quẳng đi rồi không. Nhưng tôi không dám hỏi, cũng chẳng dám đề cập lại. Tôi sợ rằng nếu không đáp ứng, Z sẽ càng lấn tới, đến lúc đó tôi sẽ không có năng lực để chiến đấu nữa… Tôi nhanh chóng gật đầu, nói, được được được, cậu nhanh chóng lăn xuống đi!
Như tôi đã từng nói, những gì Z làm chỉ là để đạt được mục đích của mình. Lần này cũng không ngoại lệ, cậu ấy thấy tôi đồng ý, hứng khởi lăn xuống khỏi người tôi, đúng ra mà nói, tôi cảm thấy một ngày nào đó tôi sẽ đánh bại Z.
***
Trước đây tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào. Tôi và Z đã từng ngủ chung một giường, bởi vì đều là huynh đệ, đây chẳng phải là chuyện lớn gì. Đặc biệt là ở trường Đại học, bọn con trai trong lớp đều thích chơi mấy trò bẩn thỉu và khó coi, ví dụ như cùng nhau lột đồ một người, sau đó một người ở dưới chơi “động cơ điện” cho tiểu kê, có thể nói hầu như không ai thoát khỏi.
Có một lần trong tiết thể dục thì trời đột nhiên mưa, thầy giáo cho chúng tôi trở lại phòng. Vài người chúng tôi không có chuyện gì làm liền ngồi thương lượng xem nên làm gì. Lão Đại đề nghị chơi bài poker, và bị từ chối tập thể vì không đủ người. Lúc tôi đang huy động trí não của mình, tôi bắt gặp ánh mắt của Lão Nhị dành cho tôi. Lão Nhị nhìn tôi, rồi trộm chỉ Z, rồi làm điệu bộ nhặt quần áo, tôi hiểu ngay. Lúc Z đang ngồi trên giường của mình và chơi điện thoại, tôi đi đến bên cạnh Lão Đại, nói ý đồ của tôi và Lão Nhị, kết quả đều nhất trí. Ngoài tôi, Lão Đại, Lão Nhị tì còn có hai người nữa ở trong phòng. Tôi sẽ giả vờ tình cờ đóng cửa, còn bốn người còn lại sẽ lao về phía Z trong khi cậu ấy không chú ý. Z vừa nhìn thấy, không nói nhiều lời liền vùng chạy, nhưng chúng tôi có năm người, làm sao có thể để thịt lớn trong miệng biến thành con lợn bỏ chạy được chứ.
Kết quả theo tôi nhớ không nhầm thì tôi chụp lấy quần áo của Z trước, Lão Đại, Lão Nhị lập tức theo sau, cùng với tôi kéo Z lên giường, sau đó đẩy mạnh Z. Z trở thành con mồi không thể trốn thoát, Lão Nhị đã vô cùng hưng phấn, đóng vai trò chỉ đạo trong suốt quá trình. Chúng tôi đã từng hợp tác với nhau nhiều, kết hợp ăn ý, nên chỉ mất vài phút để cởi áo Z. Đến khi chúng tôi bắt đầu c ởi quần, Z vùng vẫy dữ dội, cuối cùng Lão Đại, Lão Nhị và hai người kia chỉ có thể giữ chặt chân của Z, không để Z trốn thoát.

Nói thế nào nhỉ, bình thường lúc Z đùa tôi, tôi sẽ không thể phản kháng lại, chỉ có thể tự mình thoái lui, nhưng khi có cơ hội phản kích ngay trước mắt, tôi làm sao có thể bỏ qua? Tôi nghĩ cũng không nghĩ đến, trực tiếp ngồi lên đùi Z, hai tay chuẩn bị đưa lên thắt lưng Z… Mặt Z trở nên vô vọng, bắt đầu thương lượng, nói rằng chỉ cần tôi thả cậu ấy, cậu ấy có thể giúp chúng tôi làm một bức tranh 3D. 
Lần này Lão Đại và Lão Nhị không ý kiến, chưa đầy 1 giây đã buông tay, hai người kia sau đó cũng buông tay sau 3 giây. Sau khi Z tự do, điều đầu tiên cậu ấy làm là ngay lập tức đẩy tôi trở lại giường, lúc đó tôi dù có 10.000 con ngựa phi nước đại thì cũng đã quá muộn để thoát thân rồi.
Z ngồi trên người tôi, dùng chỉ có một tay, hay chân thì ép vào hai tay tôi, sau đó dùng tay cởi áo tôi. Tôi vừa vùng vẫy vừa hét lên cầu cứu Lãi Đại và Lão Nhị, kết quả Lão Đại và Lão Nhị ngoảnh mặt làm ngơ, có chết cũng không cứu (may mắn thay sau đó anh ấy đã đưa cho tôi một thiết bị coi như đền bù). Việc đó càng như cổ vũ thêm cho Z, tôi toi rồi. 

Trong trò chơi, Z bảo tôi gọi cậu ấy là ca ca, nói là chỉ cần tôi gọi một tiếng ca ca sẽ thả tôi, và cuối cùng tôi đã rời khỏi người Z khi chỉ còn một chiếc quần đùi.
Tôi nghĩ, hiện tại tôi không thể chơi trò này với Z được nữa. Tôi không thể, không phải có thể có tội mà là thật sự sẽ có tội.