Edit: Thanh Vỹ
Nhan Lộ Thanh nghĩ một lúc, tìm một cách giải thích hợp lý nhất: “Anh cứ coi như là do tôi thích cảm giác bình luận được like nằm ở top đầu đi.”
*Học bá nào đó: “Tôi nói coi thường cô hồi nào?”Nhưng nếu so sánh giữa Cố Từ với Tiểu Hắc thì quả thực hơi sỉ nhục công chúa rồi.Vậy thì lại tặng anh một ít hoa là được rồi!“Nhan Tiểu Thư…” Đại Hắc ngập ngừng nhìn cô hồi lâu mới mở miệng nói như bị táo bón, thấp giọng nói: “Cô muốn Cố Từ chết thì có thể trực tiếp nói, cần gì phải tặng vòng hoa thăm viếng để ám chỉ như vậy chứ?”Beta: Cyane
Thực ra, đến bản thân cô cũng không biết.
Để lại Đại Hắc và Tiểu Hắc đưa mắt nhìn nhau.
Cô đã mấy ngày rồi không lên lớp, hơn nữa lúc trước cũng đều là cô chủ động tìm ông lão, cho nên nếu ông chủ động tìm cô thì tất nhiên là có chuyện gì rồi.–
“Thì… cũng không có việc gì khác, tôi đến để tặng anh một món quà nhỏ.” Nhan Lộ Thanh cảm thấy có lẽ bản thân đã làm phiền đến giấc ngủ của anh rồi, có chút ngượng ngùng khi tiếp tục ở lại đây, sau đó lấy hai vòng hoa ở phía sau lưng đưa ra: “Tôi đan đó, đẹp không?”
“Không phải chứ thầy Cố, sao anh lại hỏi tôi vấn đề này vậy?” Nhan Lộ Thanh chỉ vào bình luận cô vừa đăng, sau đó trực tiếp quay đầu lại: “Anh xem những bình luận này của tôi…”
Nhan Lộ Thanh không chú ý biểu cảm của Cố Từ, bây giờ cô đang bận suy nghĩ giúp anh nghỉ ngơi, thế là cô đi đến bên cạnh giường nói: “Tôi giúp anh tùy ý đặt ở đâu đó vậy, sau đó tôi ra ngoài không làm phiền giấc ngủ của anh nữa, khi nào ăn cơm tối tôi sẽ gọi anh.”Nhan Lộ Thanh xem xong thì có hơi ngẩn người.Nghe Cố Từ hỏi như vậy, cả người Nhan Lộ Thanh ngơ ra ba giây.
Nhan Lộ Thanh đứng cạnh cửa: “Cố Từ, tôi có thể bật đèn được không?”
(*花圈/huāquān/:có nghĩa là vòng hoa sử dụng trong lễ tế; tế; lễ truy điệu; cúng tế người chết, gọi tắt là vòng hoa thăm viếng.*Maria: Tôi chỉ đan lớn hơn một chút thôi mà! Càng lớn thì càng có thể bày tỏ được tình yêu của tôi, các người có hiểu không????Thực ra, từ trước đến giờ khi đăng bình luận cô chưa bao giờ giấu giếm, cho nên mới bị Tiểu Hắc nhìn thấy. Đều là tình cờ nhìn thấy giống như vậy, Tiểu Hắc cũng chưa bao giờ hỏi vấn đề mà Cố Từ đang hỏi, cậu ta chỉ biết cười hi hi ngây ngô.
May mà anh không hỏi một câu nào cả.
Nhan Lộ Thanh hoàn toàn không biết cuộc trò chuyện của hai người họ, cô đi đến trước cửa phòng của Cố Từ, gõ cửa vài cái mang tính tượng trưng.Một mặt là vì phần thưởng mà Makka Pakka nói, mặt khác là vì…Nhưng nếu so sánh giữa Cố Từ với Tiểu Hắc thì quả thực hơi sỉ nhục công chúa rồi.
Vòng hoa thăm viếng?
[Bần đạo không phải thần côn: Hôm nay, ông và đại sư huynh của con đang ở trong thành phố, con có cơ hội ở trước mặt học tập, sư huynh con có thể là đối tượng đầu tiên để con thực hành thực tế. Cô bé, con có rảnh không?]
Nhan Lộ Thanh phấn khích gọi tên anh, lại phát hiện trong phòng tối om.
Trong khoảng thời gian này, cô có rất nhiều lần hốt hoảng lo sợ, lỡ Cố Từ hỏi cô “Cho dù cô không học đại học, tại sao cô có thể quên sạch sẽ môn vật lý ở cấp hai và cấp ba vậy?”. Lỡ Cố Từ hỏi cô “Bị bệnh tâm thần không có nghĩa là trả hết kiến thức lại cho thầy cô”, lỡ như hỏi cô “Cô tìm người thi đại học thay cô đúng không?”… Cô phải làm sao với những câu hỏi như vậy đây.“Không phải chứ thầy Cố, sao anh lại hỏi tôi vấn đề này vậy?” Nhan Lộ Thanh chỉ vào bình luận cô vừa đăng, sau đó trực tiếp quay đầu lại: “Anh xem những bình luận này của tôi…”
Một mặt là vì phần thưởng mà Makka Pakka nói, mặt khác là vì…
Đại Hắc và Tiểu Hắc nhìn chằm chằm vào một vật lớn và một vật nhỏ trong tay cô, sau đó đồng thanh trả lời: “Ở trong phòng.”
Mấy người bạn thân của cô đều nói rằng thật sự không biết rốt cuộc làm sao mà cô nuôi dưỡng được tính cách như vậy nữa.
Mỗi lần cô nghĩ đến tương lai gần bản thân phải thôi miên anh, thậm chí trong não đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đó, Nhan Lộ Thanh vừa cảm thấy sảng khoái vừa cảm thấy hổ thẹn, làm vòng hoa này thật sự càng làm càng áy náy.“Đương nhiên là đăng cho vui rồi! Tôi còn có thể thật sự cho rằng bản thân diễn viên đã bị chặt à?” Cô càng nói càng cảm thấy khó tin: “Trong mắt của anh thì tôi là một người thiểu năng sẽ nghiêm túc nói ra những lời như vậy sao?”
Địa chỉ của ông lão đưa giống y như ông ấy đã nói, ở một quán trà nào đó trong thành phố. Ông ấy còn đặc biệt nhắc đến một câu là ở quán trà, chắc là sợ cô tưởng là muốn đi nơi rừng hoang núi thẳm gì đó, điều này đã khiến Nhan Lộ Thanh tin tưởng ông lão và người gọi là đại sư huynh kia hơn một chút.
Cô đi về phía Cố Từ, anh không ngẩng đầu lên giống như không hề nghe thấy tiếng bước chân.
Học bá nào đó: “Tôi nói coi thường cô hồi nào?”
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Hình ảnh]Lúc đầu Nhan Lộ Thanh có cảm giác khủng hoảng, nhưng mỗi ngày khi cô ở cùng Cố Từ thì cảm giác khủng hoảng quái lạ đó lại biến mất, học hành cũng đã trở thành thói quen.Cố Từ chợt cong mắt: “Hóa ra cô còn biết đó là những lời nói thiểu năng cơ đấy.”
Cô làm như vậy là bởi vì buổi tối hôm trước, cô đã tâm huyết dâng trào mở Wechat của ông cụ Nhan ra, mà ý định của cô là quan sát thử xem người đàn ông tràn đầy hào quang này mỗi ngày đang nghĩ những gì.
Nghe Cố Từ hỏi như vậy, cả người Nhan Lộ Thanh ngơ ra ba giây.
“Được rồi, biết cô không phải nghiêm túc rồi.” Anh nhượng bộ nói, lại hỏi: “Vậy tại sao cô lại đăng những bình luận này?”
“Không may mắn lắm…”Sau đó cô mới nghĩ đến, vậy xem như là cô bái ông lão làm sư phụ rồi, vậy thì những người bái ông làm sư phụ trước đó cũng chính là sư huynh và sư tỷ của cô.“…” Nhan Lộ Thanh cứng họng, không nhịn được trợn mắt nhìn anh: “Anh quá đáng lắm rồi đó nha.”
Nhan Lộ Thanh đan rất có tâm, trong mắt cô chỉ cảm thấy đẹp đẽ và hài lòng, hoàn toàn không để ý đến có chỗ nào không thích hợp, chỉ khi hoàn thành xong mới phát hiện có vẻ như vòng hoa to quá rồi, chỉ có thể làm vật trang trí không thể đội lên đầu, thế là cô nhanh tay đan thêm một cái nhỏ hơn.
“…?”
“…”
Mặc dù đã tặng đồ vật như vậy, nhưng chuyến đi này của Nhan Lộ Thanh vẫn thật sự coi như là chuyển được nhiều sự chú ý của anh.“Cũng không phải chỉ là lần này.” Cố Từ tháo kính ra, nhắm hờ mắt nhìn cô, từ tốn nói: “Còn có bình luận trước đó cô đăng, còn bình luận trước đó ở trong hốc cây nữa.”
Rất lâu sau đó, trong phòng vang lên tiếng than thở nhỏ.
Lúc cô đi đã là hai giờ chiều, ở trong quán trà tốn vài tiếng đồng hồ, lại ở trong khu vườn nhỏ một lúc, bây giờ mặt trời đã lặn hẳn rồi.
Vậy thì lại tặng anh một ít hoa là được rồi!“A…” Sau khi Nhan Lộ Thanh đăng bình luận xong thì quên ngay, dù sao thì một tác phẩm tranh cát chân chính đều dựa vào sự tự phát huy tại hiện trường, cô đã đăng hàng trăm ngàn bình luận, cô nào nhớ lúc nào đăng và đăng gì đâu chứ?
Mục đích cuối cùng của chuyến đi này là để giải quyết Cố Từ mà thôi.
Bỗng nhiên nghĩ đến, hình như nguyên chủ đã mặt dày theo đuổi Cố Từ…“Bình luận trước đó.” Ngón tay Nhan Lộ Thanh lướt lên trên: “A, là nhật ký mặt dày theo đuổi người khác.” Cô đảo mắt khinh khỉnh nhìn Cố Từ, nhấn mạnh nói: “Đương nhiên cái này cũng là xạo rồi!”
Edit: Thanh Vỹ
Đợi cô đặt hai vòng hoa màu trắng lớn nhỏ ở trên bàn trong phòng, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, Cố Từ nhìn chằm chằm vòng hoa… thăm viếng có thể xem là đẹp nhưng lại không hề vừa vặn với căn phòng.(*花圈/huāquān/:có nghĩa là vòng hoa sử dụng trong lễ tế; tế; lễ truy điệu; cúng tế người chết, gọi tắt là vòng hoa thăm viếng.Nghe Cố Từ hỏi như vậy, cả người Nhan Lộ Thanh ngơ ra ba giây.Dù sao thì cô cũng lớn như vậy rồi, cũng đã nhận được rất nhiều lời tỏ tình công khai hoặc bí mật, nhưng cô thật sự vẫn chưa thích ai.
Nhan Lộ Thanh: … Đúng ha, mẹ nó đây là tại sao chứ?Nói cách khác, xưa nay cô không có tinh thần đi thích người khác.
Mục đích cuối cùng của chuyến đi này là để giải quyết Cố Từ mà thôi.“Cố Từ…”Dựa theo não của anh thì không thể không nhận thức được, vậy lời giải thích duy nhất chính là: Từ công chúa lười hỏi.Cuộc đời học sinh của Nhan Lộ Thanh ngoài kết bạn với các cô em xinh đẹp ra, thì chuyện mà cô tập trung tinh thần nhiều nhất là học tập và tìm cách đi làm kiếm tiền. Mặc dù vợ chồng viện trưởng đối xử với cô rất tốt, học phí cũng có khoản trợ cấp đặc biệt của khoa, nhưng cô vẫn muốn giúp bọn họ giảm chút gánh nặng.
Mỗi lần cô nghĩ đến tương lai gần bản thân phải thôi miên anh, thậm chí trong não đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đó, Nhan Lộ Thanh vừa cảm thấy sảng khoái vừa cảm thấy hổ thẹn, làm vòng hoa này thật sự càng làm càng áy náy.
Nhan Lộ Thanh ngẩn ra một lúc, lập tức lại cảm thấy gọi như vậy không phải là không được, mặc dù “vòng hoa” này không phải là “vòng hoa” đó… nhưng mà nghĩa trên mặt chữ của vòng hoa và vòng hoa thăm viếng không phải cũng gần giống nhau sao.*
Cố Từ chợt cong mắt: “Hóa ra cô còn biết đó là những lời nói thiểu năng cơ đấy.”“Không phải chứ thầy Cố, sao anh lại hỏi tôi vấn đề này vậy?” Nhan Lộ Thanh chỉ vào bình luận cô vừa đăng, sau đó trực tiếp quay đầu lại: “Anh xem những bình luận này của tôi…”Vì để thăng cấp đó! Cô trả lời trong lòng.Mấy người bạn thân của cô đều nói rằng thật sự không biết rốt cuộc làm sao mà cô nuôi dưỡng được tính cách như vậy nữa.
Nhưng cô cũng đã quen với cảm xúc cùng với tâm lý rung động như vậy rồi, dù sao người Nhan Lộ Thanh đang đối mặt là con dấu có giá trị nhan sắc cao nhất nguyên tác, còn là nhân vật mà cô yêu thích, cho nên cô cũng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Không biết là có phải do chưa thích ứng với ánh sáng hay không, Nhan Lộ Thanh cứ cảm thấy sắc mặt của anh trắng hơn bình thường, môi cũng không còn màu hồng nhạt khỏe mạnh nữa.
Tuỳ ý nhìn thử mà có thể nhìn thấy ông cụ đang mắng mình! Chẳng lẽ đây không phải là nhân vật thiết lập bận trăm công nghìn việc sao?!Khá lắm, đây thật sự là tiểu thuyết võ hiệp.Vì đây là bước đầu tiên dẫn đến thành công!Thực ra, đến bản thân cô cũng không biết.
Được rồi, xem ra thực sự rất mệt. Hơn nữa lý do này cũng rất đầy đủ.
Cuộc đời học sinh của Nhan Lộ Thanh ngoài kết bạn với các cô em xinh đẹp ra, thì chuyện mà cô tập trung tinh thần nhiều nhất là học tập và tìm cách đi làm kiếm tiền. Mặc dù vợ chồng viện trưởng đối xử với cô rất tốt, học phí cũng có khoản trợ cấp đặc biệt của khoa, nhưng cô vẫn muốn giúp bọn họ giảm chút gánh nặng.Có lẽ là cô có bản năng đi theo chiều hướng vui vẻ.
*花环/huāhuán/: có nghĩa là vòng hoa sử dụng để biểu diễn hoặc tiếp khách quý, gọi tắt là vòng hoa.)
“Cô là chủ nhân của biệt thự này.” Anh lười biếng ngã người ra sau, nhìn cô đầy thích thú: “Tại sao phải xin ý kiến của tôi?”
Nhưng cũng không nói chắc được, cho dù cô muốn nói cho Cố Từ thì cũng sẽ bị hệ thống chặn họng.
“Đúng vậy.”“Cố Từ, tôi cảm thấy anh đang sỉ nhục tôi.” Nhan Lộ Thanh trịnh trọng nói: “Tôi chắc chắn không có kinh nghiệm như vậy đâu, anh đi search thử định nghĩa của mặt dày theo đuổi người khác đi…”
Sau gửi tin nhắn cho ông cụ Nhan, Nhan Lộ Thanh và Cố Từ cùng xuống tầng ăn cơm.
Anh còn vừa xem vừa ăn trái cây, trái cherry màu đỏ đậm đã tạo nên sự tương phản rõ rệt với ngón tay trắng nõn của anh. Nhan Lộ Thanh nhìn anh mãi, không biết sợi gân nối sai ở đâu, vậy mà cô lại cảm thấy cảnh đó cực kỳ quyến rũ.
Anh còn vừa xem vừa ăn trái cây, trái cherry màu đỏ đậm đã tạo nên sự tương phản rõ rệt với ngón tay trắng nõn của anh. Nhan Lộ Thanh nhìn anh mãi, không biết sợi gân nối sai ở đâu, vậy mà cô lại cảm thấy cảnh đó cực kỳ quyến rũ.Cô đã mấy ngày rồi không lên lớp, hơn nữa lúc trước cũng đều là cô chủ động tìm ông lão, cho nên nếu ông chủ động tìm cô thì tất nhiên là có chuyện gì rồi.Nói đến đây, cô đột nhiên ngừng lại.
“Đúng vậy.”
Đúng lúc những cành lá của hoa này cho dù là độ dài hay độ mềm dẻo đều rất thích hợp, cô vừa hái vừa đan thành vòng.[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Hình ảnh]“Đại sư huynh của con không phải lần đầu làm vật thử nghiệm đâu. Thường đối tượng lần đầu tiên thôi miên, lựa chọn tốt nhất là tuyệt đối hoàn toàn tin tưởng con, lại không là người quá quen thuộc, vì vậy sư huynh con cực kỳ phù hợp.” Ông lão vừa nói vừa đưa đạo cụ cho cô: “Hướng dẫn thôi miên mà ông dạy con, có nhiều phương pháp trong đó con đều có thử trên người của sư huynh con.” Bỗng nhiên nghĩ đến, hình như nguyên chủ đã mặt dày theo đuổi Cố Từ…
“A…” Sau khi Nhan Lộ Thanh đăng bình luận xong thì quên ngay, dù sao thì một tác phẩm tranh cát chân chính đều dựa vào sự tự phát huy tại hiện trường, cô đã đăng hàng trăm ngàn bình luận, cô nào nhớ lúc nào đăng và đăng gì đâu chứ?
Lúc này Cố Từ mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Ông ơi, hôm nay cũng là một ngày học tập chăm chỉ. /hoa tươi]Chỉ là cô ta là mặt dày theo đuổi một cách âm thầm, hơn nữa còn bởi vì biết bản thân mặt dày như thế nào cũng không theo đuổi được anh nên đã trở nên biến thái, “Yêu anh” trực tiếp biến thành “Phá hủy anh”.
Chỉ là cô ta là mặt dày theo đuổi một cách âm thầm, hơn nữa còn bởi vì biết bản thân mặt dày như thế nào cũng không theo đuổi được anh nên đã trở nên biến thái, “Yêu anh” trực tiếp biến thành “Phá hủy anh”.
Nhan Lộ Thanh lắc đầu, loại bỏ những ý nghĩ quái lạ đang xen vào này ra khỏi đầu, tiếp tục tranh luận với Cố Từ: “Hơn nữa anh lại nghiêm túc nghi ngờ tôi đang nghiêm túc đăng bình luận như vậy, đây không phải là anh đang sỉ nhục chỉ số IQ của tôi ư?”Nhan Lộ Thanh lắc đầu, loại bỏ những ý nghĩ quái lạ đang xen vào này ra khỏi đầu, tiếp tục tranh luận với Cố Từ: “Hơn nữa anh lại nghiêm túc nghi ngờ tôi đang nghiêm túc đăng bình luận như vậy, đây không phải là anh đang sỉ nhục chỉ số IQ của tôi ư?”
Anh dựa vào đầu giường nói: “Dạy cô mệt như vậy, tôi còn không thể nghỉ ngơi hả?”
“Không may mắn lắm…”
Có lẽ Cố Từ đã đóng rèm cửa lại, nếu không thì không thể một chút ánh sáng cũng không có.
Lúc này Cố Từ khôi phục lại tư thế ngồi tùy ý như bình thường. Anh đặt một tay lên bàn, tay còn lại chống lên tay ghế, nghe vậy anh đột nhiên cong môi cười, giọng nói lạnh lùng lại mang theo ý tứ khiến người khác nghi hoặc: “Không phải năm phút trước cô vừa nói để tôi tùy ý sỉ nhục cô sao?”
Giọng nói có hơi khàn.
Thực ra trong một tuần này, cô đại khái đã hiểu rõ độ khó của từng môn học, đối với một sinh viên ban tự nhiên nghiêm túc đã tự mình thi đậu vào chuyên ngành thì đạt phân nửa số điểm cũng không có gì quá khó.
“…” Nhan Lộ Thanh cứng họng, không nhịn được trợn mắt nhìn anh: “Anh quá đáng lắm rồi đó nha.”“…”
Có lẽ là cô có bản năng đi theo chiều hướng vui vẻ.
Anh còn vừa xem vừa ăn trái cây, trái cherry màu đỏ đậm đã tạo nên sự tương phản rõ rệt với ngón tay trắng nõn của anh. Nhan Lộ Thanh nhìn anh mãi, không biết sợi gân nối sai ở đâu, vậy mà cô lại cảm thấy cảnh đó cực kỳ quyến rũ.
Để an toàn, hôm nay Nhan Lộ Thanh đưa Đại Hắc đi cùng, bởi vì cô cảm thấy những trường hợp không cần đánh nhau, không đưa Tiểu Hắc đi cùng mới là sự lựa chọn tương đối sáng suốt.Lúc đó bởi vì Nhan Lộ Thanh không học nổi nữa nên mới nói như vậy.
“Cũng không phải chỉ là lần này.” Cố Từ tháo kính ra, nhắm hờ mắt nhìn cô, từ tốn nói: “Còn có bình luận trước đó cô đăng, còn bình luận trước đó ở trong hốc cây nữa.”
Thực ra, từ trước đến giờ khi đăng bình luận cô chưa bao giờ giấu giếm, cho nên mới bị Tiểu Hắc nhìn thấy. Đều là tình cờ nhìn thấy giống như vậy, Tiểu Hắc cũng chưa bao giờ hỏi vấn đề mà Cố Từ đang hỏi, cậu ta chỉ biết cười hi hi ngây ngô.
Chương 29[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Con đi, ông gửi địa điểm đi, một lát nữa con sẽ xuất phát.]Khi nói ra câu này từ miệng cô vô cùng minh bạch rõ ràng.
Nhan Lộ Thanh: “… Anh coi thường tôi hả?”
Điều này cũng khiến Nhan Lộ Thanh bao dung cho cái miệng độc địa của anh hơn. Mỗi khi mặt anh tươi cười mỉa mai mình, cô liền nghĩ dù sao chuyện này cũng tốt hơn là truy hỏi cô những câu hỏi đó, cứ để anh mỉa mai là được rồi, dù sao thì cô cũng chỉ mà một đứa ngốc vô tâm.Cô làm như vậy là bởi vì buổi tối hôm trước, cô đã tâm huyết dâng trào mở Wechat của ông cụ Nhan ra, mà ý định của cô là quan sát thử xem người đàn ông tràn đầy hào quang này mỗi ngày đang nghĩ những gì.Nhưng tại sao khi đến chỗ của Cố Từ, dường như đột nhiên mang theo màu sắc, còn có… sức hấp dẫn khó hiểu như vậy?
“Vậy bây giờ tôi sẽ sửa lại.” Nhan Lộ Thanh hắng giọng lần nữa, giống như chủ nhà nghiêm mặt nói với Cố Từ: “Tôi thông báo cho anh biết, bây giờ tôi ra ngoài, không biết khi nào trở về.”
Mặc dù đã tặng đồ vật như vậy, nhưng chuyến đi này của Nhan Lộ Thanh vẫn thật sự coi như là chuyển được nhiều sự chú ý của anh.
Khi học đến ngày thứ sáu và thứ bảy, cuối cùng Nhan Lộ Thanh có thể bắt đầu giải đề rồi.Hái hoa không có gì sáng tạo, hơn nữa cô đã từng tặng hai lần rồi. Cho nên cô nghĩ đến lúc ở cùng với đám chị em đã học được cách đan vòng hoa, khi đan xong loại vòng hoa này thì đúng lúc có thể đội lên đầu, làm thành đồ trang sức, cực kỳ giống tiên nữ.May mà Cố Từ vẫn không khiến cô xấu hổ quá lâu.
Cô liền dừng bước, sờ mặt mình: “Tôi làm sao à? Trên mặt tôi có dính gì hả?”
Nhưng thôi vậy.“Được rồi, biết cô không phải nghiêm túc rồi.” Anh nhượng bộ nói, lại hỏi: “Vậy tại sao cô lại đăng những bình luận này?”
Beta: Cyane
Lúc này Cố Từ khôi phục lại tư thế ngồi tùy ý như bình thường. Anh đặt một tay lên bàn, tay còn lại chống lên tay ghế, nghe vậy anh đột nhiên cong môi cười, giọng nói lạnh lùng lại mang theo ý tứ khiến người khác nghi hoặc: “Không phải năm phút trước cô vừa nói để tôi tùy ý sỉ nhục cô sao?”
Chương 29
Nhan Lộ Thanh nói là làm, lập tức đuổi Đại Hắc đi, lại tự mình đi đến vườn nhỏ bên hông nhà.Nhưng dù sao trong nhận thức của Cố Từ, bản thân cô chắc là học sinh ban tự nhiên học cùng lớp với anh trong ba năm.Nhan Lộ Thanh nghĩ một lúc, tìm một cách giải thích hợp lý nhất: “Anh cứ coi như là do tôi thích cảm giác bình luận được like nằm ở top đầu đi.”Vì để thăng cấp đó! Cô trả lời trong lòng.
Nhan Lộ Thanh lắc đầu, loại bỏ những ý nghĩ quái lạ đang xen vào này ra khỏi đầu, tiếp tục tranh luận với Cố Từ: “Hơn nữa anh lại nghiêm túc nghi ngờ tôi đang nghiêm túc đăng bình luận như vậy, đây không phải là anh đang sỉ nhục chỉ số IQ của tôi ư?”
[Bần đạo không phải thần côn: Con yên tâm, ông không phải tên lừa đảo, địa điểm gặp mặt cũng là một tiệm trà ở bên ngoài, đi hay không là tùy con.]
Nhan Lộ Thanh lập tức gõ chữ trả lời “Vâng, vâng”, sau đó ngồi đợi đoạn sau.“Thầy Cố, buổi chiều hôm nay tôi muốn ra ngoài.”Một mặt là vì phần thưởng mà Makka Pakka nói, mặt khác là vì…
Nói cách khác, xưa nay cô không có tinh thần đi thích người khác.
“…”
“…”Khoảnh khắc nhìn thấy suy nghĩ và giọng điệu nói một là một của ông cụ Nhan, cô lại cảm thấy khủng hoảng.Mặc dù bây giờ Nhan Lộ Thanh đã có cách đối phó mới, nhưng cô vẫn còn một tia hy vọng bàn tay vàng sau khi lên cấp sẽ có thể phát huy tác dụng đối với Cố Từ.
Nghe Cố Từ hỏi như vậy, cả người Nhan Lộ Thanh ngơ ra ba giây.
*花环/huāhuán/: có nghĩa là vòng hoa sử dụng để biểu diễn hoặc tiếp khách quý, gọi tắt là vòng hoa.)
Nhan Lộ Thanh đan rất có tâm, trong mắt cô chỉ cảm thấy đẹp đẽ và hài lòng, hoàn toàn không để ý đến có chỗ nào không thích hợp, chỉ khi hoàn thành xong mới phát hiện có vẻ như vòng hoa to quá rồi, chỉ có thể làm vật trang trí không thể đội lên đầu, thế là cô nhanh tay đan thêm một cái nhỏ hơn.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Ông ơi, hôm nay cũng là một ngày học tập chăm chỉ. /hoa tươi]Nhan Lộ Thanh ôm một bụng đầy tức giận với Từ công chúa mà đi ra ngoài, nhưng lúc lên xe những bực dọc này đã thay thế bằng sự phấn khích.[Bần đạo không phải thần côn: Con yên tâm, ông không phải tên lừa đảo, địa điểm gặp mặt cũng là một tiệm trà ở bên ngoài, đi hay không là tùy con.]Nhưng cũng không nói chắc được, cho dù cô muốn nói cho Cố Từ thì cũng sẽ bị hệ thống chặn họng.
Từ công chúa: Biết là cô không có ý đó nhưng mà… quả nhiên đây là một người suy nhược trí tuệ mà. (Nhưng ngoài cưng chiều ra, còn có thể làm gì chứ)
Hái hoa không có gì sáng tạo, hơn nữa cô đã từng tặng hai lần rồi. Cho nên cô nghĩ đến lúc ở cùng với đám chị em đã học được cách đan vòng hoa, khi đan xong loại vòng hoa này thì đúng lúc có thể đội lên đầu, làm thành đồ trang sức, cực kỳ giống tiên nữ.
Cô làm như vậy là bởi vì buổi tối hôm trước, cô đã tâm huyết dâng trào mở Wechat của ông cụ Nhan ra, mà ý định của cô là quan sát thử xem người đàn ông tràn đầy hào quang này mỗi ngày đang nghĩ những gì.Cho nên, “đứa con gái” được nói trong đó chính là cô.Nhan Lộ Thanh nghĩ một lúc, tìm một cách giải thích hợp lý nhất: “Anh cứ coi như là do tôi thích cảm giác bình luận được like nằm ở top đầu đi.”
Trong khoảng thời gian này, cô có rất nhiều lần hốt hoảng lo sợ, lỡ Cố Từ hỏi cô “Cho dù cô không học đại học, tại sao cô có thể quên sạch sẽ môn vật lý ở cấp hai và cấp ba vậy?”. Lỡ Cố Từ hỏi cô “Bị bệnh tâm thần không có nghĩa là trả hết kiến thức lại cho thầy cô”, lỡ như hỏi cô “Cô tìm người thi đại học thay cô đúng không?”… Cô phải làm sao với những câu hỏi như vậy đây.
Nhưng mà suy nghĩ khoa trương ngốc nghếch này chỉ tồn tại trong chốc lát, đợi sau khi cô bình tĩnh lại liền nhận ra, lần này có thể thành công là vì hôm nay cô chỉ khiến cho người khác rơi vào trạng thái thôi miên mà thôi, thường được gọi là hỗ trợ giấc ngủ, chứ chưa đạt được mục tiêu mà tiếng lòng cô vẫn luôn mong muốn đạt được.Nói xong cô liền ngẩng đầu lên, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt thuộc về học bá. Đôi mắt đó không chỉ đẹp mà còn viết đầy cảm xúc nào đó.
Cô liền hăng hái hơn.
Tác giá có lời muốn nói:
Chương 29
Khi Nhan Lộ Thanh ra khỏi phòng Cố Từ rồi đi đến phòng khách, nhìn thấy Đại Hắc và Tiểu Hắc đang dùng biểu cảm vô cùng cứng nhắc nhìn cô. “Đồ vật vừa nãy, cái đó… cái đó trông giống như…” Tiểu Hắc nuốt nước miếng: “Anh, sao em lại cảm thấy nhìn giống vòng hoa thăm viếng vậy?”Nhan Lộ Thanh: “… Anh coi thường tôi hả?”
Thực ra trong một tuần này, cô đại khái đã hiểu rõ độ khó của từng môn học, đối với một sinh viên ban tự nhiên nghiêm túc đã tự mình thi đậu vào chuyên ngành thì đạt phân nửa số điểm cũng không có gì quá khó.
Tuỳ ý nhìn thử mà có thể nhìn thấy ông cụ đang mắng mình! Chẳng lẽ đây không phải là nhân vật thiết lập bận trăm công nghìn việc sao?!
Trong khoảng thời gian này, cô có rất nhiều lần hốt hoảng lo sợ, lỡ Cố Từ hỏi cô “Cho dù cô không học đại học, tại sao cô có thể quên sạch sẽ môn vật lý ở cấp hai và cấp ba vậy?”. Lỡ Cố Từ hỏi cô “Bị bệnh tâm thần không có nghĩa là trả hết kiến thức lại cho thầy cô”, lỡ như hỏi cô “Cô tìm người thi đại học thay cô đúng không?”… Cô phải làm sao với những câu hỏi như vậy đây.
*Không biết cô đã dùng bao nhiêu thời gian để hoàn thành toàn bộ quá trình, nhưng điều mà cô không ngờ đến là… vậy mà cô lại thành công rồi.Vòng hoa thăm viếng?Học bá nào đó: “Tôi nói coi thường cô hồi nào?”
Thế là Nhan Lộ Thanh duỗi một ngón trỏ ra chọc vào bả vai của anh: “Này.”
Nhan Lộ Thanh ngẩn ra một lúc, lập tức lại cảm thấy gọi như vậy không phải là không được, mặc dù “vòng hoa” này không phải là “vòng hoa” đó… nhưng mà nghĩa trên mặt chữ của vòng hoa và vòng hoa thăm viếng không phải cũng gần giống nhau sao.*
Nhưng tại sao khi đến chỗ của Cố Từ, dường như đột nhiên mang theo màu sắc, còn có… sức hấp dẫn khó hiểu như vậy?
Nhan Lộ Thanh lập tức gõ chữ trả lời “Vâng, vâng”, sau đó ngồi đợi đoạn sau.“Không nói có nghĩa là không phải sao? Ánh mắt của anh rõ ràng là có mà…” Nhan Lộ Thanh lên án: “Tôi nhìn thấy hết rồi!”
Vậy thì nhất định phải rảnh rồi.
Nói cách khác, xưa nay cô không có tinh thần đi thích người khác.Học bá nào đó cười nhạt: “Vậy cô rất biết nhìn đó.”
Cuối cùng cũng đến nơi hẹn gặp mặt, dáng vẻ ông lão vẫn như lần đầu tiên cô gặp, đến quần áo cũng không thay. Người mà ông ấy gọi là đại sư huynh xem ra là một thanh niên thận trọng chưa đến ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặt mày ôn hòa. Nhan Lộ Thanh trao đổi Wechat với đại sư huynh trước, sau đó dưới sự sắp xếp của ông lão, ba người đi vào trong quán trà, gần như ngăn cách với tiếng ồn bên ngoài, cũng chính thức bắt đầu lần đầu tiên thực hành thôi miên thực tế của cô.
–
Bỗng nhiên nghĩ đến, hình như nguyên chủ đã mặt dày theo đuổi Cố Từ…“…”
Sau đó, cô ôm hai vòng hoa một lớn một nhỏ đi vào trong phòng khách, vẻ mặt hứng thú hỏi Đại Hắc: “Cố Từ đâu?”
Nói xong cô liền ngẩng đầu lên, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt thuộc về học bá. Đôi mắt đó không chỉ đẹp mà còn viết đầy cảm xúc nào đó.
Cho nên cô lập tức quyết định, từ nay về sau mỗi ngày đều gửi báo cáo tình hình học tập qua Wechat cho ông cụ Nhan. Cho dù cô cảm thấy cuối cùng mình có thể đạt được mục tiêu, nhưng sự cố gắng của cô phải được thể hiện ra ngoài, thể hiện cho ông cụ xem.*
“Không nói có nghĩa là không phải sao? Ánh mắt của anh rõ ràng là có mà…” Nhan Lộ Thanh lên án: “Tôi nhìn thấy hết rồi!”
Khi Nhan Lộ Thanh ra khỏi phòng Cố Từ rồi đi đến phòng khách, nhìn thấy Đại Hắc và Tiểu Hắc đang dùng biểu cảm vô cùng cứng nhắc nhìn cô.
Vì để thăng cấp đó! Cô trả lời trong lòng.Khi học đến ngày thứ sáu và thứ bảy, cuối cùng Nhan Lộ Thanh có thể bắt đầu giải đề rồi.
Sau đó, cô ôm hai vòng hoa một lớn một nhỏ đi vào trong phòng khách, vẻ mặt hứng thú hỏi Đại Hắc: “Cố Từ đâu?”
Đây là loại xác suất đặc biệt gì vậy!Thực ra trong một tuần này, cô đại khái đã hiểu rõ độ khó của từng môn học, đối với một sinh viên ban tự nhiên nghiêm túc đã tự mình thi đậu vào chuyên ngành thì đạt phân nửa số điểm cũng không có gì quá khó.
Khoảnh khắc nhìn thấy suy nghĩ và giọng điệu nói một là một của ông cụ Nhan, cô lại cảm thấy khủng hoảng.
Dẫu sao tự tay đan mà, cũng xem như đồ hiếm có.
Không biết cô đã dùng bao nhiêu thời gian để hoàn thành toàn bộ quá trình, nhưng điều mà cô không ngờ đến là… vậy mà cô lại thành công rồi.Nhan Lộ Thanh học chăm chỉ như vậy là vì từ xưa đến này cô không có căn bản về các môn tự nhiên ở cấp ba, cho nên mỗi lần Cố Từ giảng kiến thức cấp ba cho cô đều mất rất nhiều thời gian, thậm chí môn vật lý cô đã từng học ở cấp hai cũng đã quên từ lâu, sau đó mới có thể bắt đầu chương trình học hiện tại.
Không ngờ ông lão này còn giúp cô có được cơ hội tốt như vậy!“Cố Từ…”Nhưng dù sao trong nhận thức của Cố Từ, bản thân cô chắc là học sinh ban tự nhiên học cùng lớp với anh trong ba năm.
*
Giọng nói có hơi khàn.Nhan Lộ Thanh ôm một bụng đầy tức giận với Từ công chúa mà đi ra ngoài, nhưng lúc lên xe những bực dọc này đã thay thế bằng sự phấn khích.Trong khoảng thời gian này, cô có rất nhiều lần hốt hoảng lo sợ, lỡ Cố Từ hỏi cô “Cho dù cô không học đại học, tại sao cô có thể quên sạch sẽ môn vật lý ở cấp hai và cấp ba vậy?”. Lỡ Cố Từ hỏi cô “Bị bệnh tâm thần không có nghĩa là trả hết kiến thức lại cho thầy cô”, lỡ như hỏi cô “Cô tìm người thi đại học thay cô đúng không?”… Cô phải làm sao với những câu hỏi như vậy đây.
Vậy thì nhất định phải rảnh rồi.
Dẫu sao tự tay đan mà, cũng xem như đồ hiếm có.Sau gửi tin nhắn cho ông cụ Nhan, Nhan Lộ Thanh và Cố Từ cùng xuống tầng ăn cơm.May mà anh không hỏi một câu nào cả.
Mỗi lần cô nghĩ đến tương lai gần bản thân phải thôi miên anh, thậm chí trong não đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đó, Nhan Lộ Thanh vừa cảm thấy sảng khoái vừa cảm thấy hổ thẹn, làm vòng hoa này thật sự càng làm càng áy náy.Nhan Lộ Thanh tưởng tượng ra dáng vẻ Từ công chúa sau khi đội lên, nhất định sẽ nhìn rất công chúa.Cô liền trả lời: “Đương nhiên đã tặng Cố Từ rồi, hai người đang hỏi câu hỏi ngớ ngẩn gì vậy?”Dựa theo não của anh thì không thể không nhận thức được, vậy lời giải thích duy nhất chính là: Từ công chúa lười hỏi.
Cho nên, “đứa con gái” được nói trong đó chính là cô.
Đèn đột ngột bật sáng, cô nhìn thấy Cố Từ đang thu tay khỏi công tắc đầu giường.Điều này cũng khiến Nhan Lộ Thanh bao dung cho cái miệng độc địa của anh hơn. Mỗi khi mặt anh tươi cười mỉa mai mình, cô liền nghĩ dù sao chuyện này cũng tốt hơn là truy hỏi cô những câu hỏi đó, cứ để anh mỉa mai là được rồi, dù sao thì cô cũng chỉ mà một đứa ngốc vô tâm.
“Vậy bây giờ tôi sẽ sửa lại.” Nhan Lộ Thanh hắng giọng lần nữa, giống như chủ nhà nghiêm mặt nói với Cố Từ: “Tôi thông báo cho anh biết, bây giờ tôi ra ngoài, không biết khi nào trở về.”
Điều này cũng khiến Nhan Lộ Thanh bao dung cho cái miệng độc địa của anh hơn. Mỗi khi mặt anh tươi cười mỉa mai mình, cô liền nghĩ dù sao chuyện này cũng tốt hơn là truy hỏi cô những câu hỏi đó, cứ để anh mỉa mai là được rồi, dù sao thì cô cũng chỉ mà một đứa ngốc vô tâm.Ngày thứ bảy phấn đấu đúng lúc là cuối tuần, khi kết thúc giờ học buổi sáng, Nhan Lộ Thanh đã chụp một tấm hình mặt bàn, sau đó gửi vào trong khung chat của cô với ông cụ Nhan.
Lúc cô đi đã là hai giờ chiều, ở trong quán trà tốn vài tiếng đồng hồ, lại ở trong khu vườn nhỏ một lúc, bây giờ mặt trời đã lặn hẳn rồi.[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Hình ảnh]
“Nhan Tiểu Thư…” Đại Hắc ngập ngừng nhìn cô hồi lâu mới mở miệng nói như bị táo bón, thấp giọng nói: “Cô muốn Cố Từ chết thì có thể trực tiếp nói, cần gì phải tặng vòng hoa thăm viếng để ám chỉ như vậy chứ?”
“Không phải chứ thầy Cố, sao anh lại hỏi tôi vấn đề này vậy?” Nhan Lộ Thanh chỉ vào bình luận cô vừa đăng, sau đó trực tiếp quay đầu lại: “Anh xem những bình luận này của tôi…”
Đại Hắc và Tiểu Hắc nhìn chằm chằm vào một vật lớn và một vật nhỏ trong tay cô, sau đó đồng thanh trả lời: “Ở trong phòng.”“…”[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Ông ơi, hôm nay cũng là một ngày học tập chăm chỉ. /hoa tươi]
Nhan Lộ Thanh lập tức lo lắng: “Không phải một giờ trước anh đang xem tivi sao? Anh có khó chịu chỗ nào không?”
Tác giá có lời muốn nói:
Nhan Lộ Thanh:???? Ai muốn anh chết chứ????Cô làm như vậy là bởi vì buổi tối hôm trước, cô đã tâm huyết dâng trào mở Wechat của ông cụ Nhan ra, mà ý định của cô là quan sát thử xem người đàn ông tràn đầy hào quang này mỗi ngày đang nghĩ những gì.
Sau đó cô nhấp vào hai bong bóng màu hồng: [Đứa con gái đó của Quang Lâm quá vô dụng.]
Khá lắm, đây thật sự là tiểu thuyết võ hiệp.
Rất lâu sau đó, trong phòng vang lên tiếng than thở nhỏ.[Không thể trở lại đi học thì cứ dứt khoát gạch tên.]
“A…” Sau khi Nhan Lộ Thanh đăng bình luận xong thì quên ngay, dù sao thì một tác phẩm tranh cát chân chính đều dựa vào sự tự phát huy tại hiện trường, cô đã đăng hàng trăm ngàn bình luận, cô nào nhớ lúc nào đăng và đăng gì đâu chứ?Nhưng cũng không nói chắc được, cho dù cô muốn nói cho Cố Từ thì cũng sẽ bị hệ thống chặn họng.Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng thấp thỏm đi kiểm tra tên của bố Nhan… Quả nhiên đúng là Nhan Quang Lâm.
Mặc dù bây giờ Nhan Lộ Thanh đã có cách đối phó mới, nhưng cô vẫn còn một tia hy vọng bàn tay vàng sau khi lên cấp sẽ có thể phát huy tác dụng đối với Cố Từ.
“!!!”
Được rồi, xem ra thực sự rất mệt. Hơn nữa lý do này cũng rất đầy đủ.
Cho nên, “đứa con gái” được nói trong đó chính là cô.
Lúc Nhan Lộ Thanh bước ra khỏi quán trà vẫn còn ngẩn ngơ, thậm chí có cảm giác đã mở ra cánh cổng của thế giới mới.Hái hoa không có gì sáng tạo, hơn nữa cô đã từng tặng hai lần rồi. Cho nên cô nghĩ đến lúc ở cùng với đám chị em đã học được cách đan vòng hoa, khi đan xong loại vòng hoa này thì đúng lúc có thể đội lên đầu, làm thành đồ trang sức, cực kỳ giống tiên nữ.Đây là loại xác suất đặc biệt gì vậy!
Beta: Cyane
Mấy người bạn thân của cô đều nói rằng thật sự không biết rốt cuộc làm sao mà cô nuôi dưỡng được tính cách như vậy nữa.
Nhan Lộ Thanh nghĩ một lúc, tìm một cách giải thích hợp lý nhất: “Anh cứ coi như là do tôi thích cảm giác bình luận được like nằm ở top đầu đi.”Tuỳ ý nhìn thử mà có thể nhìn thấy ông cụ đang mắng mình! Chẳng lẽ đây không phải là nhân vật thiết lập bận trăm công nghìn việc sao?!
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Con đi, ông gửi địa điểm đi, một lát nữa con sẽ xuất phát.]
Chẳng lẽ cô là một thiên tài thôi miên bị chôn vùi ư?
Sau đó, cô ôm hai vòng hoa một lớn một nhỏ đi vào trong phòng khách, vẻ mặt hứng thú hỏi Đại Hắc: “Cố Từ đâu?”Lúc đầu Nhan Lộ Thanh có cảm giác khủng hoảng, nhưng mỗi ngày khi cô ở cùng Cố Từ thì cảm giác khủng hoảng quái lạ đó lại biến mất, học hành cũng đã trở thành thói quen.
Đợi cô đặt hai vòng hoa màu trắng lớn nhỏ ở trên bàn trong phòng, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, Cố Từ nhìn chằm chằm vòng hoa… thăm viếng có thể xem là đẹp nhưng lại không hề vừa vặn với căn phòng.
Nhan Lộ Thanh hoàn toàn không biết cuộc trò chuyện của hai người họ, cô đi đến trước cửa phòng của Cố Từ, gõ cửa vài cái mang tính tượng trưng.
“Cũng không phải chỉ là lần này.” Cố Từ tháo kính ra, nhắm hờ mắt nhìn cô, từ tốn nói: “Còn có bình luận trước đó cô đăng, còn bình luận trước đó ở trong hốc cây nữa.”Khoảnh khắc nhìn thấy suy nghĩ và giọng điệu nói một là một của ông cụ Nhan, cô lại cảm thấy khủng hoảng.
Bỗng nhiên nghĩ đến, hình như nguyên chủ đã mặt dày theo đuổi Cố Từ…
Mặc dù bây giờ Nhan Lộ Thanh đã có cách đối phó mới, nhưng cô vẫn còn một tia hy vọng bàn tay vàng sau khi lên cấp sẽ có thể phát huy tác dụng đối với Cố Từ.Ngày thứ bảy phấn đấu đúng lúc là cuối tuần, khi kết thúc giờ học buổi sáng, Nhan Lộ Thanh đã chụp một tấm hình mặt bàn, sau đó gửi vào trong khung chat của cô với ông cụ Nhan.Cho nên cô lập tức quyết định, từ nay về sau mỗi ngày đều gửi báo cáo tình hình học tập qua Wechat cho ông cụ Nhan. Cho dù cô cảm thấy cuối cùng mình có thể đạt được mục tiêu, nhưng sự cố gắng của cô phải được thể hiện ra ngoài, thể hiện cho ông cụ xem.
Lúc đó bởi vì Nhan Lộ Thanh không học nổi nữa nên mới nói như vậy.
Sau gửi tin nhắn cho ông cụ Nhan, Nhan Lộ Thanh và Cố Từ cùng xuống tầng ăn cơm.
“Cố Từ, tôi cảm thấy anh đang sỉ nhục tôi.” Nhan Lộ Thanh trịnh trọng nói: “Tôi chắc chắn không có kinh nghiệm như vậy đâu, anh đi search thử định nghĩa của mặt dày theo đuổi người khác đi…”
Dù sao thì cô cũng lớn như vậy rồi, cũng đã nhận được rất nhiều lời tỏ tình công khai hoặc bí mật, nhưng cô thật sự vẫn chưa thích ai.
Nhan Lộ Thanh cầm lấy đạo cụ phát sáng, sau đó bắt đầu nhớ lại nội dung đã nói trên lớp và những ghi chép thôi miên thực tế mà cô từng xem qua. Thế là cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đại sư huynh, miệng bắt đầu niệm ra những lời nên niệm đối với đại sư huynh.Nói xong cô liền ngẩng đầu lên, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt thuộc về học bá. Đôi mắt đó không chỉ đẹp mà còn viết đầy cảm xúc nào đó.Trước khi ngủ trưa, như thường lệ cô kiểm tra thử Wechat, không bất ngờ khi không nhận được câu trả lời của ông cụ Nhan, nhưng lại bất ngờ phát hiện ông lão dạy xem bói này lại chủ động gửi tin nhắn cho cô.
Nhan Lộ Thanh: … Đúng ha, mẹ nó đây là tại sao chứ?
Sau đó cô mới nghĩ đến, vậy xem như là cô bái ông lão làm sư phụ rồi, vậy thì những người bái ông làm sư phụ trước đó cũng chính là sư huynh và sư tỷ của cô.Cô đã mấy ngày rồi không lên lớp, hơn nữa lúc trước cũng đều là cô chủ động tìm ông lão, cho nên nếu ông chủ động tìm cô thì tất nhiên là có chuyện gì rồi.
Edit: Thanh Vỹ
Nói đến đây, cô đột nhiên ngừng lại.Khoảnh khắc nhìn thấy suy nghĩ và giọng điệu nói một là một của ông cụ Nhan, cô lại cảm thấy khủng hoảng.[Bần đạo không phải thần côn: Hôm nay đại sư huynh của con đã về rồi.]
Sau đó cô mới nghĩ đến, vậy xem như là cô bái ông lão làm sư phụ rồi, vậy thì những người bái ông làm sư phụ trước đó cũng chính là sư huynh và sư tỷ của cô.
Nhan Lộ Thanh cầm lấy đạo cụ phát sáng, sau đó bắt đầu nhớ lại nội dung đã nói trên lớp và những ghi chép thôi miên thực tế mà cô từng xem qua. Thế là cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đại sư huynh, miệng bắt đầu niệm ra những lời nên niệm đối với đại sư huynh.
Nhan Lộ Thanh ôm một bụng đầy tức giận với Từ công chúa mà đi ra ngoài, nhưng lúc lên xe những bực dọc này đã thay thế bằng sự phấn khích.
“…”Nhan Lộ Thanh cứ thấp thỏm lo lắng, loại trò thôi miên này cô đã học được kiến thức lý thuyết ở trên mạng, khi thực hành lỡ như xảy ra sự cố thì phải làm sao đây.Nhan Lộ Thanh xem xong thì có hơi ngẩn người.
Hết chương 29!
Cố Từ không nói chuyện, nhưng Nhan Lộ Thanh nghe thấy hình như anh từ giường đứng dậy, sau đó truyền đến một tiếng “lạch cạch”.Sau đó cô mới nghĩ đến, vậy xem như là cô bái ông lão làm sư phụ rồi, vậy thì những người bái ông làm sư phụ trước đó cũng chính là sư huynh và sư tỷ của cô.
Nhưng cô vẫn rất vui.
Khá lắm, đây thật sự là tiểu thuyết võ hiệp.
May mà anh không hỏi một câu nào cả.Nhan Lộ Thanh lập tức gõ chữ trả lời “Vâng, vâng”, sau đó ngồi đợi đoạn sau.
Khi Nhan Lộ Thanh ra khỏi phòng Cố Từ rồi đi đến phòng khách, nhìn thấy Đại Hắc và Tiểu Hắc đang dùng biểu cảm vô cùng cứng nhắc nhìn cô.
Đây là loại xác suất đặc biệt gì vậy!
“Được rồi, biết cô không phải nghiêm túc rồi.” Anh nhượng bộ nói, lại hỏi: “Vậy tại sao cô lại đăng những bình luận này?”Hết chương 29!Dù sao thì cô cũng lớn như vậy rồi, cũng đã nhận được rất nhiều lời tỏ tình công khai hoặc bí mật, nhưng cô thật sự vẫn chưa thích ai.[Bần đạo không phải thần côn: Hôm nay, ông và đại sư huynh của con đang ở trong thành phố, con có cơ hội ở trước mặt học tập, sư huynh con có thể là đối tượng đầu tiên để con thực hành thực tế. Cô bé, con có rảnh không?]
Nhan Lộ Thanh gật đầu, nhanh chóng đi sang đó.“!!!”
Nhan Lộ Thanh: … Đúng ha, mẹ nó đây là tại sao chứ?
Anh ngước mắt nhìn sang, đôi mắt vẫn đen như mực, chỉ là ở giữa chân mày có chút mệt mỏi rã rời khó nhận ra: “Sao thế?”Nhan Lộ Thanh cứ thấp thỏm lo lắng, loại trò thôi miên này cô đã học được kiến thức lý thuyết ở trên mạng, khi thực hành lỡ như xảy ra sự cố thì phải làm sao đây.
Mặc dù đã tặng đồ vật như vậy, nhưng chuyến đi này của Nhan Lộ Thanh vẫn thật sự coi như là chuyển được nhiều sự chú ý của anh.
Cô liền hăng hái hơn.Không ngờ ông lão này còn giúp cô có được cơ hội tốt như vậy!
Khi nói ra câu này từ miệng cô vô cùng minh bạch rõ ràng.[Bần đạo không phải thần côn: Con yên tâm, ông không phải tên lừa đảo, địa điểm gặp mặt cũng là một tiệm trà ở bên ngoài, đi hay không là tùy con.]
Vậy thì nhất định phải rảnh rồi.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Con đi, ông gửi địa điểm đi, một lát nữa con sẽ xuất phát.]
Nhan Lộ Thanh không chú ý biểu cảm của Cố Từ, bây giờ cô đang bận suy nghĩ giúp anh nghỉ ngơi, thế là cô đi đến bên cạnh giường nói: “Tôi giúp anh tùy ý đặt ở đâu đó vậy, sau đó tôi ra ngoài không làm phiền giấc ngủ của anh nữa, khi nào ăn cơm tối tôi sẽ gọi anh.”
Hoàn toàn tỉnh ngủ, Nhan Lộ Thanh xuống giường thay quần áo, tiện tay xách túi và mở cửa xuống tầng.
Nhan Lộ Thanh không chú ý biểu cảm của Cố Từ, bây giờ cô đang bận suy nghĩ giúp anh nghỉ ngơi, thế là cô đi đến bên cạnh giường nói: “Tôi giúp anh tùy ý đặt ở đâu đó vậy, sau đó tôi ra ngoài không làm phiền giấc ngủ của anh nữa, khi nào ăn cơm tối tôi sẽ gọi anh.”
Một mặt là vì phần thưởng mà Makka Pakka nói, mặt khác là vì…
Nhan Lộ Thanh lắc đầu, loại bỏ những ý nghĩ quái lạ đang xen vào này ra khỏi đầu, tiếp tục tranh luận với Cố Từ: “Hơn nữa anh lại nghiêm túc nghi ngờ tôi đang nghiêm túc đăng bình luận như vậy, đây không phải là anh đang sỉ nhục chỉ số IQ của tôi ư?”Cố Từ lại ở phòng khách xem tivi.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Hình ảnh]
“Đúng vậy.”
Từ công chúa: Biết là cô không có ý đó nhưng mà… quả nhiên đây là một người suy nhược trí tuệ mà. (Nhưng ngoài cưng chiều ra, còn có thể làm gì chứ)Anh còn vừa xem vừa ăn trái cây, trái cherry màu đỏ đậm đã tạo nên sự tương phản rõ rệt với ngón tay trắng nõn của anh. Nhan Lộ Thanh nhìn anh mãi, không biết sợi gân nối sai ở đâu, vậy mà cô lại cảm thấy cảnh đó cực kỳ quyến rũ.
Từng phương pháp sau đó, miễn là cô đã học qua thì cô lại đều thành công hết.
Nhưng mà suy nghĩ khoa trương ngốc nghếch này chỉ tồn tại trong chốc lát, đợi sau khi cô bình tĩnh lại liền nhận ra, lần này có thể thành công là vì hôm nay cô chỉ khiến cho người khác rơi vào trạng thái thôi miên mà thôi, thường được gọi là hỗ trợ giấc ngủ, chứ chưa đạt được mục tiêu mà tiếng lòng cô vẫn luôn mong muốn đạt được.Dẫu sao tự tay đan mà, cũng xem như đồ hiếm có.Nhưng cô cũng đã quen với cảm xúc cùng với tâm lý rung động như vậy rồi, dù sao người Nhan Lộ Thanh đang đối mặt là con dấu có giá trị nhan sắc cao nhất nguyên tác, còn là nhân vật mà cô yêu thích, cho nên cô cũng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Cuộc đời học sinh của Nhan Lộ Thanh ngoài kết bạn với các cô em xinh đẹp ra, thì chuyện mà cô tập trung tinh thần nhiều nhất là học tập và tìm cách đi làm kiếm tiền. Mặc dù vợ chồng viện trưởng đối xử với cô rất tốt, học phí cũng có khoản trợ cấp đặc biệt của khoa, nhưng cô vẫn muốn giúp bọn họ giảm chút gánh nặng.Cô đi về phía Cố Từ, anh không ngẩng đầu lên giống như không hề nghe thấy tiếng bước chân.
Cô liền trả lời: “Đương nhiên đã tặng Cố Từ rồi, hai người đang hỏi câu hỏi ngớ ngẩn gì vậy?”
Trước khi ngủ trưa, như thường lệ cô kiểm tra thử Wechat, không bất ngờ khi không nhận được câu trả lời của ông cụ Nhan, nhưng lại bất ngờ phát hiện ông lão dạy xem bói này lại chủ động gửi tin nhắn cho cô.Lúc đó bởi vì Nhan Lộ Thanh không học nổi nữa nên mới nói như vậy.Thế là Nhan Lộ Thanh duỗi một ngón trỏ ra chọc vào bả vai của anh: “Này.”
Dẫu sao từ trước đến nay, cô luôn đi tìm ông lão học, bao gồm cả mục đích của chuyến đi này đều là vì muốn hiểu rõ suy nghĩ của Cố Từ.
“Đại sư huynh của con không phải lần đầu làm vật thử nghiệm đâu. Thường đối tượng lần đầu tiên thôi miên, lựa chọn tốt nhất là tuyệt đối hoàn toàn tin tưởng con, lại không là người quá quen thuộc, vì vậy sư huynh con cực kỳ phù hợp.” Ông lão vừa nói vừa đưa đạo cụ cho cô: “Hướng dẫn thôi miên mà ông dạy con, có nhiều phương pháp trong đó con đều có thử trên người của sư huynh con.”
“Đương nhiên là đăng cho vui rồi! Tôi còn có thể thật sự cho rằng bản thân diễn viên đã bị chặt à?” Cô càng nói càng cảm thấy khó tin: “Trong mắt của anh thì tôi là một người thiểu năng sẽ nghiêm túc nói ra những lời như vậy sao?”“Thầy Cố, buổi chiều hôm nay tôi muốn ra ngoài.”
Đại Hắc gật đầu: “Đặc biệt là vừa có lớn có nhỏ, lồng vào nhau… càng giống hơn.”
–Lúc này Cố Từ mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Giọng nói có hơi khàn.
Lúc đầu Nhan Lộ Thanh có cảm giác khủng hoảng, nhưng mỗi ngày khi cô ở cùng Cố Từ thì cảm giác khủng hoảng quái lạ đó lại biến mất, học hành cũng đã trở thành thói quen.
Beta: Cyane“Cô là chủ nhân của biệt thự này.” Anh lười biếng ngã người ra sau, nhìn cô đầy thích thú: “Tại sao phải xin ý kiến của tôi?”
*
Nhưng dù sao trong nhận thức của Cố Từ, bản thân cô chắc là học sinh ban tự nhiên học cùng lớp với anh trong ba năm.
Nhan Lộ Thanh: … Đúng ha, mẹ nó đây là tại sao chứ?
Lúc này Cố Từ mới ngẩng đầu lên nhìn cô.Không được, cô phải đứng lên.
Trước khi về đến nhà, Nhan Lộ Thanh luôn duy trì trạng thái hết sức phấn khích. Đợi đến khi về đến nhà rồi, lúc vào nhà cô mới có cảm giác hơi chột dạ.
“Vậy bây giờ tôi sẽ sửa lại.” Nhan Lộ Thanh hắng giọng lần nữa, giống như chủ nhà nghiêm mặt nói với Cố Từ: “Tôi thông báo cho anh biết, bây giờ tôi ra ngoài, không biết khi nào trở về.”
Khá lắm, đây thật sự là tiểu thuyết võ hiệp.Học bá nào đó cười nhạt: “Vậy cô rất biết nhìn đó.”Cố Từ nghe xong liền nhìn cô cười, giọng điệu ấm áp nói: “Được, cô đi đi.”
Cuộc đời học sinh của Nhan Lộ Thanh ngoài kết bạn với các cô em xinh đẹp ra, thì chuyện mà cô tập trung tinh thần nhiều nhất là học tập và tìm cách đi làm kiếm tiền. Mặc dù vợ chồng viện trưởng đối xử với cô rất tốt, học phí cũng có khoản trợ cấp đặc biệt của khoa, nhưng cô vẫn muốn giúp bọn họ giảm chút gánh nặng.
Dựa theo não của anh thì không thể không nhận thức được, vậy lời giải thích duy nhất chính là: Từ công chúa lười hỏi.“…”
Nhan Lộ Thanh tưởng tượng ra dáng vẻ Từ công chúa sau khi đội lên, nhất định sẽ nhìn rất công chúa.Cô đi về phía Cố Từ, anh không ngẩng đầu lên giống như không hề nghe thấy tiếng bước chân.Mặc dù cô đã đổi cách nói khác, nhưng tại sao vẫn giống y như cô đang xin ý kiến của anh vậy?
“!!!”*
Nhan Lộ Thanh tưởng tượng ra dáng vẻ Từ công chúa sau khi đội lên, nhất định sẽ nhìn rất công chúa.
Khi đan vòng hoa rất dễ mất tập trung, đan mãi đan mãi, Nhan Lộ Thành lại bắt đầu nhớ lại chuyện lúc chiều nay và mong đợi về tương lai tươi sáng.
Nhan Lộ Thanh ôm một bụng đầy tức giận với Từ công chúa mà đi ra ngoài, nhưng lúc lên xe những bực dọc này đã thay thế bằng sự phấn khích.
Không ngờ ông lão này còn giúp cô có được cơ hội tốt như vậy!
Để an toàn, hôm nay Nhan Lộ Thanh đưa Đại Hắc đi cùng, bởi vì cô cảm thấy những trường hợp không cần đánh nhau, không đưa Tiểu Hắc đi cùng mới là sự lựa chọn tương đối sáng suốt.
Hoàn toàn tỉnh ngủ, Nhan Lộ Thanh xuống giường thay quần áo, tiện tay xách túi và mở cửa xuống tầng.Mặc dù bây giờ Nhan Lộ Thanh đã có cách đối phó mới, nhưng cô vẫn còn một tia hy vọng bàn tay vàng sau khi lên cấp sẽ có thể phát huy tác dụng đối với Cố Từ.Địa chỉ của ông lão đưa giống y như ông ấy đã nói, ở một quán trà nào đó trong thành phố. Ông ấy còn đặc biệt nhắc đến một câu là ở quán trà, chắc là sợ cô tưởng là muốn đi nơi rừng hoang núi thẳm gì đó, điều này đã khiến Nhan Lộ Thanh tin tưởng ông lão và người gọi là đại sư huynh kia hơn một chút.
“Bình luận trước đó.” Ngón tay Nhan Lộ Thanh lướt lên trên: “A, là nhật ký mặt dày theo đuổi người khác.” Cô đảo mắt khinh khỉnh nhìn Cố Từ, nhấn mạnh nói: “Đương nhiên cái này cũng là xạo rồi!”
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Con đi, ông gửi địa điểm đi, một lát nữa con sẽ xuất phát.]Cuối cùng cũng đến nơi hẹn gặp mặt, dáng vẻ ông lão vẫn như lần đầu tiên cô gặp, đến quần áo cũng không thay. Người mà ông ấy gọi là đại sư huynh xem ra là một thanh niên thận trọng chưa đến ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặt mày ôn hòa. Nhan Lộ Thanh trao đổi Wechat với đại sư huynh trước, sau đó dưới sự sắp xếp của ông lão, ba người đi vào trong quán trà, gần như ngăn cách với tiếng ồn bên ngoài, cũng chính thức bắt đầu lần đầu tiên thực hành thôi miên thực tế của cô.
Nhan Lộ Thanh cứ thấp thỏm lo lắng, loại trò thôi miên này cô đã học được kiến thức lý thuyết ở trên mạng, khi thực hành lỡ như xảy ra sự cố thì phải làm sao đây.
Nhan Lộ Thanh xem xong thì có hơi ngẩn người.
Cố Từ lại ở phòng khách xem tivi.“Đại sư huynh của con không phải lần đầu làm vật thử nghiệm đâu. Thường đối tượng lần đầu tiên thôi miên, lựa chọn tốt nhất là tuyệt đối hoàn toàn tin tưởng con, lại không là người quá quen thuộc, vì vậy sư huynh con cực kỳ phù hợp.” Ông lão vừa nói vừa đưa đạo cụ cho cô: “Hướng dẫn thôi miên mà ông dạy con, có nhiều phương pháp trong đó con đều có thử trên người của sư huynh con.”
Đại Hắc và Tiểu Hắc nhìn chằm chằm vào một vật lớn và một vật nhỏ trong tay cô, sau đó đồng thanh trả lời: “Ở trong phòng.”
Nhan Lộ Thanh đan rất có tâm, trong mắt cô chỉ cảm thấy đẹp đẽ và hài lòng, hoàn toàn không để ý đến có chỗ nào không thích hợp, chỉ khi hoàn thành xong mới phát hiện có vẻ như vòng hoa to quá rồi, chỉ có thể làm vật trang trí không thể đội lên đầu, thế là cô nhanh tay đan thêm một cái nhỏ hơn. Nhan Lộ Thanh cầm lấy đạo cụ phát sáng, sau đó bắt đầu nhớ lại nội dung đã nói trên lớp và những ghi chép thôi miên thực tế mà cô từng xem qua. Thế là cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đại sư huynh, miệng bắt đầu niệm ra những lời nên niệm đối với đại sư huynh.
Mặc dù cô đã đổi cách nói khác, nhưng tại sao vẫn giống y như cô đang xin ý kiến của anh vậy?
“Cố Từ…”
Có lẽ Cố Từ đã đóng rèm cửa lại, nếu không thì không thể một chút ánh sáng cũng không có.“Cô đến đây có việc gì vậy?” Cô vẫn chưa nghĩ được gì, Cố Từ lại mở miệng hỏi.Không biết cô đã dùng bao nhiêu thời gian để hoàn thành toàn bộ quá trình, nhưng điều mà cô không ngờ đến là… vậy mà cô lại thành công rồi.
Thực ra, đến bản thân cô cũng không biết.
“Đại sư huynh của con không phải lần đầu làm vật thử nghiệm đâu. Thường đối tượng lần đầu tiên thôi miên, lựa chọn tốt nhất là tuyệt đối hoàn toàn tin tưởng con, lại không là người quá quen thuộc, vì vậy sư huynh con cực kỳ phù hợp.” Ông lão vừa nói vừa đưa đạo cụ cho cô: “Hướng dẫn thôi miên mà ông dạy con, có nhiều phương pháp trong đó con đều có thử trên người của sư huynh con.”
Nhưng cũng không nói chắc được, cho dù cô muốn nói cho Cố Từ thì cũng sẽ bị hệ thống chặn họng.Từng phương pháp sau đó, miễn là cô đã học qua thì cô lại đều thành công hết.
“Thầy Cố, buổi chiều hôm nay tôi muốn ra ngoài.”
“Đúng vậy.”Chỉ là cô ta là mặt dày theo đuổi một cách âm thầm, hơn nữa còn bởi vì biết bản thân mặt dày như thế nào cũng không theo đuổi được anh nên đã trở nên biến thái, “Yêu anh” trực tiếp biến thành “Phá hủy anh”.Cuối cùng cũng đến nơi hẹn gặp mặt, dáng vẻ ông lão vẫn như lần đầu tiên cô gặp, đến quần áo cũng không thay. Người mà ông ấy gọi là đại sư huynh xem ra là một thanh niên thận trọng chưa đến ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặt mày ôn hòa. Nhan Lộ Thanh trao đổi Wechat với đại sư huynh trước, sau đó dưới sự sắp xếp của ông lão, ba người đi vào trong quán trà, gần như ngăn cách với tiếng ồn bên ngoài, cũng chính thức bắt đầu lần đầu tiên thực hành thôi miên thực tế của cô.Khi đại sư huynh bị đánh thức liền khen ngợi cô: “Sư muội đỉnh quá! Thiên phú của em cao lắm đó, đỉnh hơn nhiều so với anh năm đó!”
Nhưng thôi vậy.
Không được, cô phải đứng lên.
Đây là loại xác suất đặc biệt gì vậy!
Nhưng thôi vậy.Lúc Nhan Lộ Thanh bước ra khỏi quán trà vẫn còn ngẩn ngơ, thậm chí có cảm giác đã mở ra cánh cổng của thế giới mới.
Khi nói ra câu này từ miệng cô vô cùng minh bạch rõ ràng.
Edit: Thanh Vỹ*Chẳng lẽ cô là một thiên tài thôi miên bị chôn vùi ư?
[Bần đạo không phải thần côn: Hôm nay đại sư huynh của con đã về rồi.]
Nhưng mà suy nghĩ khoa trương ngốc nghếch này chỉ tồn tại trong chốc lát, đợi sau khi cô bình tĩnh lại liền nhận ra, lần này có thể thành công là vì hôm nay cô chỉ khiến cho người khác rơi vào trạng thái thôi miên mà thôi, thường được gọi là hỗ trợ giấc ngủ, chứ chưa đạt được mục tiêu mà tiếng lòng cô vẫn luôn mong muốn đạt được.
Nói đến đây, cô đột nhiên ngừng lại.
Nhưng cô vẫn rất vui.
“Cô đến đây có việc gì vậy?” Cô vẫn chưa nghĩ được gì, Cố Từ lại mở miệng hỏi.
Mặc dù đã tặng đồ vật như vậy, nhưng chuyến đi này của Nhan Lộ Thanh vẫn thật sự coi như là chuyển được nhiều sự chú ý của anh.Vì đây là bước đầu tiên dẫn đến thành công!
Để an toàn, hôm nay Nhan Lộ Thanh đưa Đại Hắc đi cùng, bởi vì cô cảm thấy những trường hợp không cần đánh nhau, không đưa Tiểu Hắc đi cùng mới là sự lựa chọn tương đối sáng suốt.
Rốt cuộc cô cũng sắp biết được câu nói hôm đó của Cố Từ có ý gì rồi! Rốt cuộc cô cũng có thể không cần suy đoán đến độ bản thân hoài nghi nhân sinh nữa rồi!
Mỗi lần cô nghĩ đến tương lai gần bản thân phải thôi miên anh, thậm chí trong não đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đó, Nhan Lộ Thanh vừa cảm thấy sảng khoái vừa cảm thấy hổ thẹn, làm vòng hoa này thật sự càng làm càng áy náy.
Nhưng mà suy nghĩ khoa trương ngốc nghếch này chỉ tồn tại trong chốc lát, đợi sau khi cô bình tĩnh lại liền nhận ra, lần này có thể thành công là vì hôm nay cô chỉ khiến cho người khác rơi vào trạng thái thôi miên mà thôi, thường được gọi là hỗ trợ giấc ngủ, chứ chưa đạt được mục tiêu mà tiếng lòng cô vẫn luôn mong muốn đạt được.
*Đúng lúc những cành lá của hoa này cho dù là độ dài hay độ mềm dẻo đều rất thích hợp, cô vừa hái vừa đan thành vòng.*
*
Trước khi về đến nhà, Nhan Lộ Thanh luôn duy trì trạng thái hết sức phấn khích. Đợi đến khi về đến nhà rồi, lúc vào nhà cô mới có cảm giác hơi chột dạ.
Trong lòng tràn đầy hổ thẹn với Cố Từ, vòng hoa này không biết sao càng làm càng to như vậy, hoa thêm vào càng lúc càng nhiều, nhưng nhìn thì càng nhìn càng đẹp.Mục đích cuối cùng của chuyến đi này là để giải quyết Cố Từ mà thôi.
Cho nên cô lập tức quyết định, từ nay về sau mỗi ngày đều gửi báo cáo tình hình học tập qua Wechat cho ông cụ Nhan. Cho dù cô cảm thấy cuối cùng mình có thể đạt được mục tiêu, nhưng sự cố gắng của cô phải được thể hiện ra ngoài, thể hiện cho ông cụ xem.
Thế là Nhan Lộ Thanh duỗi một ngón trỏ ra chọc vào bả vai của anh: “Này.”“Không phải… Chúng tôi chỉ muốn hỏi…” Biểu cảm của Đại Hắc rất do dự, vẫn là Tiểu Hắc thay anh ta mở miệng: “Chúng tôi muốn hỏi, Nhan tiểu thư, vòng hoa thăm viếng trong tay cô đâu rồi?”Cô suy nghĩ một lúc, không thể để Cố Từ biết được, nhưng lương tâm cô lại áy náy. Cô nghĩ không lâu nữa anh phải thổ lộ tiếng lòng với mình thì thật đáng thương, vậy thì…
Thực ra, đến bản thân cô cũng không biết.Vậy thì lại tặng anh một ít hoa là được rồi!
Nhưng cô vẫn rất vui.Để lại Đại Hắc và Tiểu Hắc đưa mắt nhìn nhau.Nhan Lộ Thanh nói là làm, lập tức đuổi Đại Hắc đi, lại tự mình đi đến vườn nhỏ bên hông nhà.
“…”
“Không phải… Chúng tôi chỉ muốn hỏi…” Biểu cảm của Đại Hắc rất do dự, vẫn là Tiểu Hắc thay anh ta mở miệng: “Chúng tôi muốn hỏi, Nhan tiểu thư, vòng hoa thăm viếng trong tay cô đâu rồi?”Mục đích cuối cùng của chuyến đi này là để giải quyết Cố Từ mà thôi.Hái hoa không có gì sáng tạo, hơn nữa cô đã từng tặng hai lần rồi. Cho nên cô nghĩ đến lúc ở cùng với đám chị em đã học được cách đan vòng hoa, khi đan xong loại vòng hoa này thì đúng lúc có thể đội lên đầu, làm thành đồ trang sức, cực kỳ giống tiên nữ.
Dựa theo não của anh thì không thể không nhận thức được, vậy lời giải thích duy nhất chính là: Từ công chúa lười hỏi.
Nhan Lộ Thanh tưởng tượng ra dáng vẻ Từ công chúa sau khi đội lên, nhất định sẽ nhìn rất công chúa.
May mà Cố Từ vẫn không khiến cô xấu hổ quá lâu.
Vậy thì nhất định phải rảnh rồi.“Cũng không phải chỉ là lần này.” Cố Từ tháo kính ra, nhắm hờ mắt nhìn cô, từ tốn nói: “Còn có bình luận trước đó cô đăng, còn bình luận trước đó ở trong hốc cây nữa.”Cô liền hăng hái hơn.
Đèn đột ngột bật sáng, cô nhìn thấy Cố Từ đang thu tay khỏi công tắc đầu giường.
Trong khoảng thời gian này, cô có rất nhiều lần hốt hoảng lo sợ, lỡ Cố Từ hỏi cô “Cho dù cô không học đại học, tại sao cô có thể quên sạch sẽ môn vật lý ở cấp hai và cấp ba vậy?”. Lỡ Cố Từ hỏi cô “Bị bệnh tâm thần không có nghĩa là trả hết kiến thức lại cho thầy cô”, lỡ như hỏi cô “Cô tìm người thi đại học thay cô đúng không?”… Cô phải làm sao với những câu hỏi như vậy đây.Đúng lúc những cành lá của hoa này cho dù là độ dài hay độ mềm dẻo đều rất thích hợp, cô vừa hái vừa đan thành vòng.
Học bá nào đó: “Tôi nói coi thường cô hồi nào?”
Có lẽ là cô có bản năng đi theo chiều hướng vui vẻ.
Mấy người bạn thân của cô đều nói rằng thật sự không biết rốt cuộc làm sao mà cô nuôi dưỡng được tính cách như vậy nữa.Khi đan vòng hoa rất dễ mất tập trung, đan mãi đan mãi, Nhan Lộ Thành lại bắt đầu nhớ lại chuyện lúc chiều nay và mong đợi về tương lai tươi sáng.
Cố Từ khẽ cười khi nghe những lời đó, vì nụ cười đó mà khuôn mặt đẹp trai rốt cuộc cũng lộ ra vẻ sống động.
Nhan Lộ Thanh hoàn toàn không biết cuộc trò chuyện của hai người họ, cô đi đến trước cửa phòng của Cố Từ, gõ cửa vài cái mang tính tượng trưng.
Cố Từ nghe xong liền nhìn cô cười, giọng điệu ấm áp nói: “Được, cô đi đi.”Dẫu sao từ trước đến nay, cô luôn đi tìm ông lão học, bao gồm cả mục đích của chuyến đi này đều là vì muốn hiểu rõ suy nghĩ của Cố Từ.
Nhưng tại sao khi đến chỗ của Cố Từ, dường như đột nhiên mang theo màu sắc, còn có… sức hấp dẫn khó hiểu như vậy?
“Bình luận trước đó.” Ngón tay Nhan Lộ Thanh lướt lên trên: “A, là nhật ký mặt dày theo đuổi người khác.” Cô đảo mắt khinh khỉnh nhìn Cố Từ, nhấn mạnh nói: “Đương nhiên cái này cũng là xạo rồi!”Mỗi lần cô nghĩ đến tương lai gần bản thân phải thôi miên anh, thậm chí trong não đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đó, Nhan Lộ Thanh vừa cảm thấy sảng khoái vừa cảm thấy hổ thẹn, làm vòng hoa này thật sự càng làm càng áy náy.
Nhan Lộ Thanh gật đầu, nhanh chóng đi sang đó.Trong lòng tràn đầy hổ thẹn với Cố Từ, vòng hoa này không biết sao càng làm càng to như vậy, hoa thêm vào càng lúc càng nhiều, nhưng nhìn thì càng nhìn càng đẹp.
–
Vậy thì nhất định phải rảnh rồi.Nhan Lộ Thanh đan rất có tâm, trong mắt cô chỉ cảm thấy đẹp đẽ và hài lòng, hoàn toàn không để ý đến có chỗ nào không thích hợp, chỉ khi hoàn thành xong mới phát hiện có vẻ như vòng hoa to quá rồi, chỉ có thể làm vật trang trí không thể đội lên đầu, thế là cô nhanh tay đan thêm một cái nhỏ hơn.
*
Sau đó, cô ôm hai vòng hoa một lớn một nhỏ đi vào trong phòng khách, vẻ mặt hứng thú hỏi Đại Hắc: “Cố Từ đâu?”
*
Không biết là có phải do chưa thích ứng với ánh sáng hay không, Nhan Lộ Thanh cứ cảm thấy sắc mặt của anh trắng hơn bình thường, môi cũng không còn màu hồng nhạt khỏe mạnh nữa.Đại Hắc và Tiểu Hắc nhìn chằm chằm vào một vật lớn và một vật nhỏ trong tay cô, sau đó đồng thanh trả lời: “Ở trong phòng.”
Nhan Lộ Thanh phấn khích gọi tên anh, lại phát hiện trong phòng tối om.Nhan Lộ Thanh gật đầu, nhanh chóng đi sang đó.
“Không may mắn lắm…”
Hái hoa không có gì sáng tạo, hơn nữa cô đã từng tặng hai lần rồi. Cho nên cô nghĩ đến lúc ở cùng với đám chị em đã học được cách đan vòng hoa, khi đan xong loại vòng hoa này thì đúng lúc có thể đội lên đầu, làm thành đồ trang sức, cực kỳ giống tiên nữ.
Có lẽ là cô có bản năng đi theo chiều hướng vui vẻ.Để lại Đại Hắc và Tiểu Hắc đưa mắt nhìn nhau.
“…”
Rốt cuộc cô cũng sắp biết được câu nói hôm đó của Cố Từ có ý gì rồi! Rốt cuộc cô cũng có thể không cần suy đoán đến độ bản thân hoài nghi nhân sinh nữa rồi!“Đồ vật vừa nãy, cái đó… cái đó trông giống như…” Tiểu Hắc nuốt nước miếng: “Anh, sao em lại cảm thấy nhìn giống vòng hoa thăm viếng vậy?”
“Đại sư huynh của con không phải lần đầu làm vật thử nghiệm đâu. Thường đối tượng lần đầu tiên thôi miên, lựa chọn tốt nhất là tuyệt đối hoàn toàn tin tưởng con, lại không là người quá quen thuộc, vì vậy sư huynh con cực kỳ phù hợp.” Ông lão vừa nói vừa đưa đạo cụ cho cô: “Hướng dẫn thôi miên mà ông dạy con, có nhiều phương pháp trong đó con đều có thử trên người của sư huynh con.” Cô liền trả lời: “Đương nhiên đã tặng Cố Từ rồi, hai người đang hỏi câu hỏi ngớ ngẩn gì vậy?”Đại Hắc gật đầu: “Đặc biệt là vừa có lớn có nhỏ, lồng vào nhau… càng giống hơn.”
Dựa theo não của anh thì không thể không nhận thức được, vậy lời giải thích duy nhất chính là: Từ công chúa lười hỏi.
Để an toàn, hôm nay Nhan Lộ Thanh đưa Đại Hắc đi cùng, bởi vì cô cảm thấy những trường hợp không cần đánh nhau, không đưa Tiểu Hắc đi cùng mới là sự lựa chọn tương đối sáng suốt.*
Rất lâu sau đó, trong phòng vang lên tiếng than thở nhỏ.
Khi đan vòng hoa rất dễ mất tập trung, đan mãi đan mãi, Nhan Lộ Thành lại bắt đầu nhớ lại chuyện lúc chiều nay và mong đợi về tương lai tươi sáng.Nhan Lộ Thanh hoàn toàn không biết cuộc trò chuyện của hai người họ, cô đi đến trước cửa phòng của Cố Từ, gõ cửa vài cái mang tính tượng trưng.
Nhưng dù sao trong nhận thức của Cố Từ, bản thân cô chắc là học sinh ban tự nhiên học cùng lớp với anh trong ba năm.Nghe thấy giọng nói của anh từ bên trong truyền ra, cô lập tức đẩy cửa bước vào.
Nhan Lộ Thanh hoàn toàn không biết cuộc trò chuyện của hai người họ, cô đi đến trước cửa phòng của Cố Từ, gõ cửa vài cái mang tính tượng trưng.“Cố Từ…”
Nhan Lộ Thanh phấn khích gọi tên anh, lại phát hiện trong phòng tối om.
Cô suy nghĩ một lúc, không thể để Cố Từ biết được, nhưng lương tâm cô lại áy náy. Cô nghĩ không lâu nữa anh phải thổ lộ tiếng lòng với mình thì thật đáng thương, vậy thì…Lúc này Cố Từ mới ngẩng đầu lên nhìn cô.Lúc cô đi đã là hai giờ chiều, ở trong quán trà tốn vài tiếng đồng hồ, lại ở trong khu vườn nhỏ một lúc, bây giờ mặt trời đã lặn hẳn rồi.
Nhan Lộ Thanh cầm lấy đạo cụ phát sáng, sau đó bắt đầu nhớ lại nội dung đã nói trên lớp và những ghi chép thôi miên thực tế mà cô từng xem qua. Thế là cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đại sư huynh, miệng bắt đầu niệm ra những lời nên niệm đối với đại sư huynh.Có lẽ Cố Từ đã đóng rèm cửa lại, nếu không thì không thể một chút ánh sáng cũng không có.
*
Nhưng tại sao khi đến chỗ của Cố Từ, dường như đột nhiên mang theo màu sắc, còn có… sức hấp dẫn khó hiểu như vậy?[Không thể trở lại đi học thì cứ dứt khoát gạch tên.]Nhan Lộ Thanh đứng cạnh cửa: “Cố Từ, tôi có thể bật đèn được không?”
Không biết cô đã dùng bao nhiêu thời gian để hoàn thành toàn bộ quá trình, nhưng điều mà cô không ngờ đến là… vậy mà cô lại thành công rồi.
“Cô là chủ nhân của biệt thự này.” Anh lười biếng ngã người ra sau, nhìn cô đầy thích thú: “Tại sao phải xin ý kiến của tôi?”Cố Từ không nói chuyện, nhưng Nhan Lộ Thanh nghe thấy hình như anh từ giường đứng dậy, sau đó truyền đến một tiếng “lạch cạch”.
Đúng lúc những cành lá của hoa này cho dù là độ dài hay độ mềm dẻo đều rất thích hợp, cô vừa hái vừa đan thành vòng.
Đèn đột ngột bật sáng, cô nhìn thấy Cố Từ đang thu tay khỏi công tắc đầu giường.
*花环/huāhuán/: có nghĩa là vòng hoa sử dụng để biểu diễn hoặc tiếp khách quý, gọi tắt là vòng hoa.)
Điều này cũng khiến Nhan Lộ Thanh bao dung cho cái miệng độc địa của anh hơn. Mỗi khi mặt anh tươi cười mỉa mai mình, cô liền nghĩ dù sao chuyện này cũng tốt hơn là truy hỏi cô những câu hỏi đó, cứ để anh mỉa mai là được rồi, dù sao thì cô cũng chỉ mà một đứa ngốc vô tâm.
Anh ngước mắt nhìn sang, đôi mắt vẫn đen như mực, chỉ là ở giữa chân mày có chút mệt mỏi rã rời khó nhận ra: “Sao thế?”
(*花圈/huāquān/:có nghĩa là vòng hoa sử dụng trong lễ tế; tế; lễ truy điệu; cúng tế người chết, gọi tắt là vòng hoa thăm viếng.
Đợi cô bước đến phía trước, mới phát hiện tóc của anh lúc ngủ có hơi rối, vầng trán sáng bóng lộ ra còn có thể lờ mờ nhìn thấy mồ hôi.“…”Mặc dù cô đã đổi cách nói khác, nhưng tại sao vẫn giống y như cô đang xin ý kiến của anh vậy?Giọng nói có hơi khàn.
Maria: Tôi chỉ đan lớn hơn một chút thôi mà! Càng lớn thì càng có thể bày tỏ được tình yêu của tôi, các người có hiểu không????
Nhưng nếu so sánh giữa Cố Từ với Tiểu Hắc thì quả thực hơi sỉ nhục công chúa rồi.Tuỳ ý nhìn thử mà có thể nhìn thấy ông cụ đang mắng mình! Chẳng lẽ đây không phải là nhân vật thiết lập bận trăm công nghìn việc sao?!Không biết là có phải do chưa thích ứng với ánh sáng hay không, Nhan Lộ Thanh cứ cảm thấy sắc mặt của anh trắng hơn bình thường, môi cũng không còn màu hồng nhạt khỏe mạnh nữa.
Nhan Lộ Thanh nói là làm, lập tức đuổi Đại Hắc đi, lại tự mình đi đến vườn nhỏ bên hông nhà.
Chẳng lẽ cô là một thiên tài thôi miên bị chôn vùi ư?Đợi cô bước đến phía trước, mới phát hiện tóc của anh lúc ngủ có hơi rối, vầng trán sáng bóng lộ ra còn có thể lờ mờ nhìn thấy mồ hôi.
Cố Từ im lặng vài giây: “… Cô đan?”
Nhan Lộ Thanh lập tức lo lắng: “Không phải một giờ trước anh đang xem tivi sao? Anh có khó chịu chỗ nào không?”
Nhan Lộ Thanh đan rất có tâm, trong mắt cô chỉ cảm thấy đẹp đẽ và hài lòng, hoàn toàn không để ý đến có chỗ nào không thích hợp, chỉ khi hoàn thành xong mới phát hiện có vẻ như vòng hoa to quá rồi, chỉ có thể làm vật trang trí không thể đội lên đầu, thế là cô nhanh tay đan thêm một cái nhỏ hơn. Cố Từ khẽ cười khi nghe những lời đó, vì nụ cười đó mà khuôn mặt đẹp trai rốt cuộc cũng lộ ra vẻ sống động.
Khi đại sư huynh bị đánh thức liền khen ngợi cô: “Sư muội đỉnh quá! Thiên phú của em cao lắm đó, đỉnh hơn nhiều so với anh năm đó!”
*花环/huāhuán/: có nghĩa là vòng hoa sử dụng để biểu diễn hoặc tiếp khách quý, gọi tắt là vòng hoa.)Anh dựa vào đầu giường nói: “Dạy cô mệt như vậy, tôi còn không thể nghỉ ngơi hả?”
Beta: Cyane“…”
[Bần đạo không phải thần côn: Hôm nay, ông và đại sư huynh của con đang ở trong thành phố, con có cơ hội ở trước mặt học tập, sư huynh con có thể là đối tượng đầu tiên để con thực hành thực tế. Cô bé, con có rảnh không?]
Được rồi, xem ra thực sự rất mệt. Hơn nữa lý do này cũng rất đầy đủ.
Không biết là có phải do chưa thích ứng với ánh sáng hay không, Nhan Lộ Thanh cứ cảm thấy sắc mặt của anh trắng hơn bình thường, môi cũng không còn màu hồng nhạt khỏe mạnh nữa.
“Cô đến đây có việc gì vậy?” Cô vẫn chưa nghĩ được gì, Cố Từ lại mở miệng hỏi.
“Thì… cũng không có việc gì khác, tôi đến để tặng anh một món quà nhỏ.” Nhan Lộ Thanh cảm thấy có lẽ bản thân đã làm phiền đến giấc ngủ của anh rồi, có chút ngượng ngùng khi tiếp tục ở lại đây, sau đó lấy hai vòng hoa ở phía sau lưng đưa ra: “Tôi đan đó, đẹp không?”
*Cố Từ im lặng vài giây: “… Cô đan?”
“Đúng vậy.”
Trước khi về đến nhà, Nhan Lộ Thanh luôn duy trì trạng thái hết sức phấn khích. Đợi đến khi về đến nhà rồi, lúc vào nhà cô mới có cảm giác hơi chột dạ.
Không biết cô đã dùng bao nhiêu thời gian để hoàn thành toàn bộ quá trình, nhưng điều mà cô không ngờ đến là… vậy mà cô lại thành công rồi.
Cô liền hăng hái hơn.Thực ra, từ trước đến giờ khi đăng bình luận cô chưa bao giờ giấu giếm, cho nên mới bị Tiểu Hắc nhìn thấy. Đều là tình cờ nhìn thấy giống như vậy, Tiểu Hắc cũng chưa bao giờ hỏi vấn đề mà Cố Từ đang hỏi, cậu ta chỉ biết cười hi hi ngây ngô.Maria: Tôi chỉ đan lớn hơn một chút thôi mà! Càng lớn thì càng có thể bày tỏ được tình yêu của tôi, các người có hiểu không????Nhan Lộ Thanh không chú ý biểu cảm của Cố Từ, bây giờ cô đang bận suy nghĩ giúp anh nghỉ ngơi, thế là cô đi đến bên cạnh giường nói: “Tôi giúp anh tùy ý đặt ở đâu đó vậy, sau đó tôi ra ngoài không làm phiền giấc ngủ của anh nữa, khi nào ăn cơm tối tôi sẽ gọi anh.”
“Được rồi, biết cô không phải nghiêm túc rồi.” Anh nhượng bộ nói, lại hỏi: “Vậy tại sao cô lại đăng những bình luận này?”
Cô suy nghĩ một lúc, không thể để Cố Từ biết được, nhưng lương tâm cô lại áy náy. Cô nghĩ không lâu nữa anh phải thổ lộ tiếng lòng với mình thì thật đáng thương, vậy thì…Đợi cô đặt hai vòng hoa màu trắng lớn nhỏ ở trên bàn trong phòng, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, Cố Từ nhìn chằm chằm vòng hoa… thăm viếng có thể xem là đẹp nhưng lại không hề vừa vặn với căn phòng.
Beta: Cyane
Mặc dù đã tặng đồ vật như vậy, nhưng chuyến đi này của Nhan Lộ Thanh vẫn thật sự coi như là chuyển được nhiều sự chú ý của anh.
Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng thấp thỏm đi kiểm tra tên của bố Nhan… Quả nhiên đúng là Nhan Quang Lâm.
“Cô là chủ nhân của biệt thự này.” Anh lười biếng ngã người ra sau, nhìn cô đầy thích thú: “Tại sao phải xin ý kiến của tôi?”Maria: Tôi chỉ đan lớn hơn một chút thôi mà! Càng lớn thì càng có thể bày tỏ được tình yêu của tôi, các người có hiểu không????Rất lâu sau đó, trong phòng vang lên tiếng than thở nhỏ.
Cô liền hăng hái hơn.
[Bần đạo không phải thần côn: Hôm nay, ông và đại sư huynh của con đang ở trong thành phố, con có cơ hội ở trước mặt học tập, sư huynh con có thể là đối tượng đầu tiên để con thực hành thực tế. Cô bé, con có rảnh không?]“Không may mắn lắm…”
Lúc này Cố Từ mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Anh còn vừa xem vừa ăn trái cây, trái cherry màu đỏ đậm đã tạo nên sự tương phản rõ rệt với ngón tay trắng nõn của anh. Nhan Lộ Thanh nhìn anh mãi, không biết sợi gân nối sai ở đâu, vậy mà cô lại cảm thấy cảnh đó cực kỳ quyến rũ.Nhưng thôi vậy.
Dẫu sao tự tay đan mà, cũng xem như đồ hiếm có.
Vì để thăng cấp đó! Cô trả lời trong lòng.
Cô đã mấy ngày rồi không lên lớp, hơn nữa lúc trước cũng đều là cô chủ động tìm ông lão, cho nên nếu ông chủ động tìm cô thì tất nhiên là có chuyện gì rồi.
Nhan Lộ Thanh học chăm chỉ như vậy là vì từ xưa đến này cô không có căn bản về các môn tự nhiên ở cấp ba, cho nên mỗi lần Cố Từ giảng kiến thức cấp ba cho cô đều mất rất nhiều thời gian, thậm chí môn vật lý cô đã từng học ở cấp hai cũng đã quên từ lâu, sau đó mới có thể bắt đầu chương trình học hiện tại.*
Tác giá có lời muốn nói:Khi Nhan Lộ Thanh ra khỏi phòng Cố Từ rồi đi đến phòng khách, nhìn thấy Đại Hắc và Tiểu Hắc đang dùng biểu cảm vô cùng cứng nhắc nhìn cô.
(*花圈/huāquān/:có nghĩa là vòng hoa sử dụng trong lễ tế; tế; lễ truy điệu; cúng tế người chết, gọi tắt là vòng hoa thăm viếng.
“…” Nhan Lộ Thanh cứng họng, không nhịn được trợn mắt nhìn anh: “Anh quá đáng lắm rồi đó nha.”Cô liền dừng bước, sờ mặt mình: “Tôi làm sao à? Trên mặt tôi có dính gì hả?”
Nhan Lộ Thanh xem xong thì có hơi ngẩn người.“Không phải… Chúng tôi chỉ muốn hỏi…” Biểu cảm của Đại Hắc rất do dự, vẫn là Tiểu Hắc thay anh ta mở miệng: “Chúng tôi muốn hỏi, Nhan tiểu thư, vòng hoa thăm viếng trong tay cô đâu rồi?”
Nhưng cũng không nói chắc được, cho dù cô muốn nói cho Cố Từ thì cũng sẽ bị hệ thống chặn họng.
Vòng hoa thăm viếng?
Sau đó cô nhấp vào hai bong bóng màu hồng: [Đứa con gái đó của Quang Lâm quá vô dụng.]
Đây là loại xác suất đặc biệt gì vậy!Nhan Lộ Thanh ngẩn ra một lúc, lập tức lại cảm thấy gọi như vậy không phải là không được, mặc dù “vòng hoa” này không phải là “vòng hoa” đó… nhưng mà nghĩa trên mặt chữ của vòng hoa và vòng hoa thăm viếng không phải cũng gần giống nhau sao.*
Đợi cô đặt hai vòng hoa màu trắng lớn nhỏ ở trên bàn trong phòng, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, Cố Từ nhìn chằm chằm vòng hoa… thăm viếng có thể xem là đẹp nhưng lại không hề vừa vặn với căn phòng.Để lại Đại Hắc và Tiểu Hắc đưa mắt nhìn nhau.–(*花圈/huāquān/:có nghĩa là vòng hoa sử dụng trong lễ tế; tế; lễ truy điệu; cúng tế người chết, gọi tắt là vòng hoa thăm viếng.
Cô suy nghĩ một lúc, không thể để Cố Từ biết được, nhưng lương tâm cô lại áy náy. Cô nghĩ không lâu nữa anh phải thổ lộ tiếng lòng với mình thì thật đáng thương, vậy thì…
Cố Từ lại ở phòng khách xem tivi.
“…”
Nhan Lộ Thanh lập tức lo lắng: “Không phải một giờ trước anh đang xem tivi sao? Anh có khó chịu chỗ nào không?”*花环/huāhuán/: có nghĩa là vòng hoa sử dụng để biểu diễn hoặc tiếp khách quý, gọi tắt là vòng hoa.)
Cô liền dừng bước, sờ mặt mình: “Tôi làm sao à? Trên mặt tôi có dính gì hả?”
Khi đại sư huynh bị đánh thức liền khen ngợi cô: “Sư muội đỉnh quá! Thiên phú của em cao lắm đó, đỉnh hơn nhiều so với anh năm đó!”Cô liền trả lời: “Đương nhiên đã tặng Cố Từ rồi, hai người đang hỏi câu hỏi ngớ ngẩn gì vậy?”
Vòng hoa thăm viếng?
Nghe thấy giọng nói của anh từ bên trong truyền ra, cô lập tức đẩy cửa bước vào.“Nhan Tiểu Thư…” Đại Hắc ngập ngừng nhìn cô hồi lâu mới mở miệng nói như bị táo bón, thấp giọng nói: “Cô muốn Cố Từ chết thì có thể trực tiếp nói, cần gì phải tặng vòng hoa thăm viếng để ám chỉ như vậy chứ?”
Đại Hắc gật đầu: “Đặc biệt là vừa có lớn có nhỏ, lồng vào nhau… càng giống hơn.”
“…?”
Nghe thấy giọng nói của anh từ bên trong truyền ra, cô lập tức đẩy cửa bước vào.
Nhan Lộ Thanh:???? Ai muốn anh chết chứ????
Cuối cùng cũng đến nơi hẹn gặp mặt, dáng vẻ ông lão vẫn như lần đầu tiên cô gặp, đến quần áo cũng không thay. Người mà ông ấy gọi là đại sư huynh xem ra là một thanh niên thận trọng chưa đến ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặt mày ôn hòa. Nhan Lộ Thanh trao đổi Wechat với đại sư huynh trước, sau đó dưới sự sắp xếp của ông lão, ba người đi vào trong quán trà, gần như ngăn cách với tiếng ồn bên ngoài, cũng chính thức bắt đầu lần đầu tiên thực hành thôi miên thực tế của cô.
*