Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Pear Val
Ông bà một tiếng tui một tiếng, bản chất là đang quan tâm cả hai, nhưng mà đang yên đang lành chen vào một câu "hôn cái đê" giữa một loạt câu quan tâm có vẻ khá là bất ngờ.
Nhan Lộ Thanh nhìn ra được người gào câu đó là cậu chàng cao dán số một của Cố Từ mồm lúc nào cũng leo lẻo "Vợ tôi theo đuổi tôi" và "Tôi không phải chó liếm" – thanh niên phi độc thân duy nhất trong hội, bảo sao mạch não uốn lượn hơn hẳn so với bọn F.A này.
Đã đột ngột còn nói to, lời này vừa ra, xung quanh như bị ấn nút tạm dừng, vừa kỳ dị vừa yên lặng.
Ba giây trôi qua.
Cao dán số một không phải chó liếm buồn bực ra tiếng, "Ê này... Sao hai ông bà không phản bác?"
Nhan Lộ Thanh: "...?"
Không phải đang quan tâm bọn tôi à? Ông bảo bọn tôi phản bác cái gì?
Không đợi ai nói, cậu ta đã bước về phía trước một bước, mắt trợn to như chuông đồng, "Không phải chứ, chẳng lẽ tôi nói đúng rồi? Đi hôn nhau thật?"
Nhan Lộ Thanh: "..."
Đương lúc cô đang muốn nói thì nghe được tiếng cười nhạt đến từ vị trí của Cố Từ đằng sau. Anh đi đến bên cạnh Nhan Lộ Thanh, dùng giọng nhạt nhẽo đáp lại, "Bùi Trạch này, hay là cậu đi viết tiểu thuyết đi, tôi sẽ là người đọc đầu tiên của cậu."
Đây là phản bác.
Hơn nữa, cả Nhan Lộ Thanh và Cố Từ đều mang một gương mặt không cảm xúc, hoàn toàn không có dáng vẻ bị chọc trúng tim đen.
Lúc này mọi người mới như được kích hoạt lại, nút pause đổi lại thành nút play, vây quanh cao dán số một cười ha ha, "Biên độ dao động não của ông hơi lớn đấy, làm tôi sốc đến độ đứng hình luôn rồi..."
Không biết có phải là tâm linh tương thông giữa các cặp song sinh hay không mà cả Hạ Vũ Thiên và Hạ Tuyết Thiên nghe được Cố Từ phản bác xong đều mồm năm miệng mười oán giận không giống với người khác, "Ôi ôi, tiếc quá đi à. Tui còn tưởng là hôn thật chớ!!!"
Nhan Lộ Thanh: "..." Mị vẫn nghe được, cảm ơn.
Cuối cùng, nhân viên cứu hộ đứng ra chỉ huy.
"Rồi rồi! Có chuyện gì cũng đừng tụm năm tụm ba ở đây. Hai cô cậu mới ra ngoài lên xe đi bệnh viện kiểm tra trước đi, trên xe kể lại kỹ càng tỉ mỉ làm sao ngã xuống cho chúng tôi. Mấy cô cậu còn lại có thể đi theo, nhưng phải tự bắt xe mà đi. Nào, giải tán giải tán..."
Nhân viên quản lý rất nghiêm khắc, Đại Hắc và Tiểu Hắc nói mình là người nhà cũng không được lên xe cùng. Hai thanh niên cao to mét chín ủ rũ cụp đuôi đứng một bên, người gặp người suy, hoa thấy hoa tàn.
Nhan Lộ Thanh mấy giờ trước còn nhìn bong bóng của cả hai, nhận ra hai anh em áy náy lạ thường nên cho cả hai việc làm: "Nhóc Border Collie này tên Lang, hai anh đưa nó đến gặp bác sĩ thú y trước, có bị thương thì chữa cho nó."
Giao Lang cho hai người họ xong, cô và Cố Từ một trước một sau lên xe đi đến bệnh viện.
-
Hai người ngồi xe Minibus thông thường, nhân viên cứu hộ thì ngồi xe khác, từ hàng cuối lên hàng ghế phụ có tổng cộng bốn cảnh sát.
Nhan Lộ Thanh và Cố Từ ngồi cạnh nhau ở hàng hai, nhưng giữa họ có một khoảng cách.
Lên xe, xung quanh yên lặng đi không ít.
Vì bị tụt mood không thể hiểu nổi nên Nhan Lộ Thanh giờ khắc này vẫn còn đang trong trạng thái chưa hồi phục, yên lặng đi khiến đầu óc cô trống rỗng. Cũng may im lặng chưa được bao lâu thì có một cảnh sát lên tiếng hỏi chuyện họ, giọng nói vang vọng trong xe.
"Nghe bạn hai cô cậu nói, các cô cậu là sinh viên năm nhất muốn đến Điệp Diệp leo núi chơi thu. Lúc đó các cô cậu đang chuẩn bị đi mua đồ, hai người đột nhiên tụt lại phía sau nên mới bị trượt chân rơi xuống núi."
Cảnh sát ngồi phía trước quay đầu lại nói chuyện với cả hai. Anh ta đen, nhưng răng lại trắng, tối lửa tắt đèn chỉ nhìn thấy hai hàm răng, rất đúng kiểu, "Răng thành tinh bay giữa không trung."
Răng trắng hỏi, "Cho nên, Nhan Lộ Thanh, Cố Từ, hai cô cậu sao không đi cùng nhóm?"
Nhan Lộ Thanh cảm thấy chắc Cố Từ sẽ không trả lời mấy câu như này đâu, thậm chí còn ghét bỏ vì nhàm chán. Nhưng lúc cô đang định mở miệng ra trả lời thì Cố Từ bất ngờ lên tiếng.
"Cháu để quên mấy thứ, cậu ấy lấy cho cháu."
"Thứ gì mà phải đi cách xa các bạn như thế?"
"Đồ bí mật nên không thể để cho các bạn nhìn thấy được." Cố Từ dừng một chút, hơi hơi nghiêng đầu, thoạt nhìn rất thành thật, "Cho nên, xin lỗi chú, cháu cũng không thể nói với chú."
Nhan Lộ Thanh: "..."
Cô chỉ lấy kính và thuốc cho anh thôi mà, có cần phải ra vẻ bí ẩn thế không?
"...Được rồi." Răng trắng hắng giọng, "Vậy hai cô cậu ngã xuống kiểu gì?"
Nhan Lộ Thanh cướp lời, "Tại cháu không chú ý dưới chân nên bước hụt, cậu ấy muốn kéo cháu lại nhưng không được, sau đó chúng cháu lăn xuống."
"Được. Chúng tôi đã tìm thấy chỗ cô bước hụt. Sau chuyện này, chỗ đó sẽ xây lại." Răng trắng nói xong, hỏi tiếp, "Vậy sau khi rơi xuống rồi, hai cô cậu ở trong hốc cây thì nghỉ ngơi thế nào?"
Cố Tử: "Ngủ trong túi ngủ của cháu."
Răng trắng chần chờ: "... Ngủ chung?"
Nhan Lộ Thanh cứ cảm thấy không khí trong xe trở nên kì quái, cô cũng không được tự nhiên cho lắm, tức khắc cao giọng lên một chút, "Cậu ấy mang túi ngủ dành cho hai người."
Răng trắng, "Khụ, được rồi. Vậy hai người ăn gì?"
Cố Từ: "Ăn đồ trong ba lô của bạn nữ này."
Răng trắng: "Cho nên... Cô này mang đồ ăn, còn cậu mang đồ ngủ?"
Cố Từ cười một chút: "Đại loại là thế."
Răng trắng: "..." Phân công rạch ròi nhỉ? Hai cô cậu thật sự không cố ý???
Núi Điệp Diệp là khu thắng cảnh nổi tiếng đã phát triển nhiều năm, cũng là điểm du lịch trong nước, cơ sở vật chất đều đầy đủ. Khu vực bệnh viện cách vùng núi này không xa lắm, xe nhanh chóng đi vào bệnh viện gần nhất.
Nhan Lộ Thanh xuống xe trước, một nhân viên dẫn cô vào trong bệnh viện. Cố Từ vốn chỉ đi sau cô mấy mét đột nhiên bị răng trắng giữ lại.
Cố Từ nhìn người đàn ông đang giữ tay mình, không cảm xúc nói, "Có chuyện gì."
Răng trắng sửng sốt.
Cố Từ trên xe thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, trên mặt còn treo một nụ cười, trông rất lễ phép. Hơn nữa, anh quá đẹp, khiến cho mọi người có cảm giác anh rất dễ thân.
Nhưng hiện tại, nụ cười biến mất, đôi mắt đen nhánh kia nhìn chằm chằm thật khiến trái tim phát lạnh.
Sau đó, anh ta lấy lại tinh thần: Chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mới tốt nghiệp cấp ba thôi, lạnh cái *beep*.
"Này, nhóc..." Răng trắng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, sau đó lắc đầu với anh, còn làm một động tác khoe cơ bắp giống hết mấy anh thanh niên hay tập thể hình, lộ ra cơ bắp rõ ràng, "Cậu xem đi, nếu giống tôi thế này, có thể không kéo được một cô bạn lên à?"
Anh ta tận tình khuyên bảo, "Tôi nói thật, về sau cậu phải rèn luyện nhiều hơn đi nhé!"
"..."
-
Kiểm tra cho họ là một nữ bác sĩ trung niên đeo khẩu trang, khi cười lên, trên mắt bà có xuất hiện nếp nhăn, trông có vẻ dễ mến.
Nhan Lộ Thanh nói chuyện cụ thể việc hai người bị thương ở chỗ nào, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một luồng áp suất thấp.
Cô quay đầu lại, lập tức thấy được gương mặt không biểu cảm của Cố Từ. Dưới ánh sáng của bệnh viện, gương mặt đẹp đẽ kia giống hệt như người mẫu mặt lạnh trên tạp chí.
Cứ như là phản xạ có điều kiện, trong đầu cô bật ra mấy chữ: Tâm trạng công chúa không tốt.
Trên xe vẫn còn cười nói mà? Bị làm sao thế nhỉ.
Nhan Lộ Thanh nghi ngờ, Cố Từ để lại một câu, "Tôi đi vệ sinh đã, anh kiểm tra cậu ấy đi." rồi đi luôn. Không đến mấy giây, răng trắng kia đi vào trong phòng khám.
Trên người Nhan Lộ Thanh có không ít vết thương nhẹ, nhưng cơ bản đều không cần bôi thuốc, dù sao thì mặc quần dài có thể giảm bớt độ trầy sâu của vết thương, nên việc kiểm tra vết thương ngoài da nhanh chóng kết thúc.
Răng trắng nhìn bác sĩ ký tên lên biên bản, nói chuyện với bà, "Hai đứa này cũng tốt số đấy, lăn từ trên núi xuống xa như thế mà không có việc gì lớn. Vừa nãy tôi có nói chuyện với anh bạn kia, cậu này hơi yếu, về sau nên rèn luyện nhiều hơn. Cô nói xem, nếu sức cậu ta lớn hơn một chút, giống tôi đây này, liệu có kéo được người ta lên ngay từ đầu hay không? Hại..."
"..."
Nhan Lộ Thanh tuy rằng từ lúc được cứu trợ đến giờ đều trong trạng thái khá mờ mịt, hơn nữa cũng không hiểu sao mình lại bị thế; nhưng hiện tại thì cô đã hiểu rõ rồi: Cô đang thực sự không vui.
"Chú ơi." Nhan Lộ Thanh ngắt lời răng trắng đang còn muốn đĩnh đạc nói tiếp.
Ánh mắt người trong phòng tức khắc dồn về phía cô.
"Chú không biết tình huống của tụi cháu lúc đó, sao chú có thể nói như thế được?" Nhan Lộ Thanh ngồi trên băng ghế, nhưng lại nói ra khí thế của người trên cao, "Để cứu cháu không chỉ dùng mỗi sức. Chú không biết sườn núi trơn trượt lắm à? Hơn nữa, lúc lăn xuống, cậu ấy còn vừa phải bảo vệ cháu vừa tránh chướng ngại vật..."
Nhan Lộ Thanh đổi giọng, nói rõ ràng rành mạch, "Nếu bạn cháu yếu thì cháu đã sớm chết không chừng. Nên chú đừng nói nhẹ nhàng thế được không chú?"
"..."
Cô biết anh ta không có ác ý, chỉ là tính tình thẳng thắn, thuận miệng nhắc nhở thôi.
Nhưng cô giận là thật.
Cố Từ giữ chặt cô thế nào cô vẫn còn nhớ rõ, lúc cô muốn buông tay anh kéo cô lại thế nào cô cũng nhớ rõ, anh còn ôm cô, rồi đụng vào cây rồi bị thương... Vì sao trong miệng người ngoài lại giống như đang vui đùa "Cậu bạn này sức yếu"?
Răng trắng bị nói đến á khẩu không đáp nổi, cuối cùng vẫn là nữ bác sĩ lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
"Cháu gái nói rất đúng, chú em đầu óc đơn giản quá. Nếu cậu kia yếu ớt giống như chú nói, trên người cô bé này sao có thể có ít vết thương thế được?"
Răng trắng xấu hổ cầm tài liệu đã điền xong, đi luôn. Anh ta mở cửa ra, Nhan Lộ Thanh vừa hay chạm mắt với Cố Từ đang định đi từ ngoài cửa vào.
Anh nghe được rồi?
Nghe được bao nhiêu?
Mà kệ đi, nghe được cũng không có gì phải xấu hổ.
Cô ngồi trên ghế, vẫy tay với Cố Từ: "Nè, Cố Từ cậu qua đây."
Răng trắng nói ngu đến độ anh cũng lười phản bác, thế mà Nhan Lộ Thanh lại nghiêm túc nói một câu rõ dài.
Cố Từ nghe theo, đến bên cạnh cô.
Nhan Lộ Thanh nói: "Cậu cúi đầu xuống."
Anh nghe lời.
Sau đó, thiếu nữ tận lực nhẹ giọng truyền âm vào bên tai trái anh.
"Ngàn vạn lần đừng nghe người ta nói nhảm. Nếu cậu dám tập luyện đến độ cao to đen hôi như chú kia, cậu sẽ mất luôn người bạn đáng quý này."
...
Nữ bác sĩ kiên nhẫn nhìn thiếu niên thiếu nữ kề tai nói nhỏ, chờ Cố Từ ngồi dậy rồi mới đi đến chỗ hai người, bắt đầu kiểm tra chính thức.
Trong lúc kiểm tra, bà không ngừng cảm thán.
Ví dụ, lúc bà thấy được sau lưng Cố Từ đã được khử trùng, bôi thuốc và quấn băng, bà nói: "Được lắm. Hai cô cậu sơ cứu cho nhau tốt lắm. Có đầy đủ cả thuốc khử trùng và băng vải, hoàn toàn không bị nhiễm trùng. Chỉ là vết thương bị gai đâm có hơi sâu, đúng hạn thay thuốc cũng phải chăm sóc thêm một thời gian nữa."
Nhan Lộ Thanh đang muốn hỏi xem liệu có để lại sẹo hay không thì Cố Từ đột nhiên cong môi nói, "Đúng là không tệ thật. Tại chúng cháu có một Doraemon, trong túi cái gì cũng có."
"...?"
Nữ bác sĩ phát hiện ra vết trật khớp đã được bẻ lại trên người cả hai, lại cảm thán: "Bẻ lại đúng chỗ đấy, đi bệnh viện nắn lại cũng vẫn còn bị lệch một chút. Hai cháu làm tốt lắm, hoàn hảo."
Nhan Lộ Thanh nhớ lại phản ứng như không biết đau và hành động kinh người tự bẻ lại tay mình của Cố Từ, cũng mở miệng nói: "Bình thường thôi, chúng cháu còn có cả một Astro Boy cánh tay sắt mà."
"???"
Nụ cười trên mặt nữ bác sĩ cứng đờ: Là bà không hiểu được tư duy của tụi trẻ ngày nay à? Hai đứa này đang nói gì thế?
Cuối cùng, bà cẩn thận tổng kết lại: "Không ngờ hai cháu to đầu thế này rồi còn thích xem phim hoạt hình... Trẻ con, trẻ con quá, ha ha."