Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 108: Ngoại truyện 09




Edit: Tiểu Liên Hoa

Beta: Cyane



5.

Sóng gió này nổi lên nhanh, biến mất cũng nhanh. Nhưng bởi vì đoạn video này để công khai, có người nhận ra người được phỏng vấn chính là cô gái đoạt giải thưởng lúc trước nên bị chuyển lên mạng, một lần nữa gây ra một cuộc tranh luận quy mô nhỏ, nơi bàn luận về yêu thích couple của diễn đàn học đường càng thêm sôi nổi, còn xuất hiện cả super topic.

Không giống như biệt danh vang dội của hai người, diễn đàn từ trước đến nay đều thảo luận về tên couple của hai người từ lâu, cho tới bây giờ chưa từng thống nhất, cơ bản chia làm ba loại: “Hình xăm”, “Thanh Từ”, “Nghĩa Chính Từ Nhan”, gọi kiểu gì cũng có.

Nhưng khi thành lập super topic thì không có sự lựa chọn nào khác cả, hai cái tên đầu tiên đã tồn tại từ lâu, vì thế mọi người đương nhiên chọn cái thứ ba, theo ngày càng nhiều cư dân mạng ngoài trường biết được, số lượng người cũng không ngừng lớn mạnh.

Vốn tài khoản Nhan Lộ Thanh tạo ra vì tố cáo người sao chép vẫn chưa bị bỏ, bình thường rất nhiều bức tranh mà cô ngứa tay vẽ đều đăng lên, không biết là ở đâu chọc trúng thẩm mỹ của mọi người, acc này không hiểu sao lại càng ngày càng hot, fan tăng nhanh, thậm chí phát triển đến nỗi một tháng sau, có công ty game lớn tới tìm cô bàn về bản thảo, mở miệng ra đã là năm chữ số.

Mỗi ngày ở bên cạnh một người vợ giàu có cũng không khiến Nhan Lộ Thanh bị mù quáng. Cô vô cùng vui vẻ nhận bản thảo thương mại đầu tiên trong đời mình, chờ kỳ thi cuối học kỳ năm hai thuận lợi kết thúc thì lập tức bắt đầu vẽ dựa theo yêu cầu của họ.

Lúc bên chơi game gửi tiền lương đúng lúc đang trong kỳ nghỉ hè, chủ nhà Nhan hào phóng vỗ bàn quyết định dùng số tiền này đi ra ngoài du lịch một chuyến với vợ.

Tuy nhiên, vì thành phố lần này hơi xa, thời gian ở cũng hơi lâu, nên tiền bản thảo của chủ nhà Nhan tiêu sạch cũng không đủ để hai người chơi, vì thế người vợ giàu có nhất trong nhà phải bỏ ra chút trợ cấp.

Sau đó Nhan Lộ Thanh tiếp tục cố gắng vẽ tranh trong thời gian rảnh rỗi, chăm chỉ kiếm tiền, vẽ đến mức cô bất thình lình hứng thú đi dự thi, cũng vẽ rất nhiều tùy bút tương đối đơn giản rồi đăng lên tài khoản.

Trong số đó, một loạt tranh về các thói quen vụn vặt hàng ngày do cô tùy tay vẽ được đăng lại nhiều nhất.

Có lẽ là sau khi cô vừa vẽ xong tác phẩm dự thi, hơn nữa sau khi nộp lên, Nhan Lộ Thanh rảnh rỗi đến ngứa tay, lại vừa vặn nhớ lại thời cấp ba với Cố Từ, nên dùng mấy tiếng đồng hồ vẽ ra chín bức tranh.

Bức tranh đầu tiên được chia thành ba ô.

Trên ô thứ nhất, là một căn phòng vô cùng sạch sẽ và gọn gàng, diện tích rất lớn, tông màu bao gồm màu xám, đen và trắng, chỉ có tủ quần áo đơn giản, một cái bàn, một cái giường rất lớn, ở bên cạnh bàn có một chàng trai cao gầy đứng nghiêng người, ít ỏi vài nét vẽ đã gợi ra đường cong sườn mặt khuôn mặt đẹp đẽ và lạnh lùng của chàng trai.

Sau đó ô thứ hai được chia làm hai nửa, chia làm hai khung hình, một nửa phía trên vẽ một cô gái đang mở cửa thò đầu vào thăm dò, trong tay cô cầm một thứ vô cùng nổi bật, là chậu hoa nhỏ, phía trên có một cây xương rồng nhỏ.

Nửa phía dưới, cô gái cầm chậu xương rồng đứng ở trước mặt chàng trai, đưa cho chàng trai giống như đang dâng bảo vật. Chàng trai lại không nhận, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc, khóe miệng hơi xệ xuống, trên trán viết hai chữ “Quá xấu”.

Ô cuối cùng, không có nhân vật nào xuất hiện.

Nhưng trên bàn cạnh giường ngủ vốn đơn giản quá mức, lại xuất hiện một chậu xương rồng nhỏ không hề hợp chút nào.

Bức thứ hai cũng được chia thành ba ô, ô thứ nhất vẽ phòng ngủ với cây xương rồng trên bàn cạnh giường, ô thứ hai là cô gái mang đồ chơi mới đến, chàng trai cau mày và từ chối một lần nữa, nhưng ô thứ ba là phòng ngủ nhưng tăng thêm thứ cô ôm tới.

Hình thức giống nhau, cứ thế tăng dần từng thứ một, đến khung hình cuối cùng của bức thứ chín, căn phòng ngủ ban đầu với phong cách đơn giản và lạnh lẽo đã được sửa sang lại hoàn toàn, khắp nơi đều có màu hồng nhạt, trắng tinh khiết, vàng tươi sáng, xanh nhạt, xanh da trời…

Nó đã trở thành phòng ngủ của một thiếu nữ.

Sau khi bộ tranh này được đăng lên, sức nóng tiếp tục tăng vọt, có người vì nội dung đáng yêu mà thích, có người bị tình yêu thần tiên đánh trúng, còn có đơn thuần bị phong cách vẽ hấp dẫn, vô số các kiểu bình luận khác nhau.

“Đây là truyện tranh đáng yêu gì thế này, vừa nói xấu xí nên từ chối vừa đặt đồ ở vị trí dễ thấy nhất, ngọt quá đi mất, ngọt quá đi mất.”

“Như chúng ta đã biết, họa sĩ đã nói trong nhiều cuộc phỏng vấn công khai rằng bức tranh của cô ấy được lấy cảm hứng từ bản thân và bạn trai…”

“Thật ngọt ngào màaaaa! Tôi muốn hỏi xem đây có phải thật không? Lần này vợ đăng ảnh cũng là bản thân đã trải qua sao?”

Nhan Lộ Thanh thuận tay trả lời bình luận này: “Đúng vậy.”

Không chỉ gõ chữ, cô còn đính kèm một bức ảnh, là hình ảnh thực tế của phòng ngủ cuối cùng trong bức tranh – một phần bức ảnh phòng ngủ của Cố Từ.

“… Mẹ ơi, ngẫu nhiên lướt đến nhấn vào nhìn thấy nơi này thật sự là bất ngờ không kịp đề phòng, vốn tưởng rằng là một đoạn truyện ngọt mà thôi, cậu nói cho tôi biết là người thật việc thật sao?”

“Ba giây, có thư ký nào phổ cập cho tôi toàn bộ thông tin về cặp đôi này không?”

“Tới ngay đây sếp ơi, anh xem tin nhắn, mấy bạn học giỏi bên đại học T đều đang ship tình yêu thần tiên này đấy, thư ký bên này đã gửi qua rồi đó~”

“Cười chết, các chị em thật sự biết tuyên truyền.”



Vì thế, sau khi nhóm tranh này hot, super topic Nghĩa Chính Từ Nhan có rất nhiều fan mới, vừa đi vào chính là tập hợp mấy video cũ được ghim, cái gì cần có đều có.

Một số người cảm khái:

“Trời ơi, xin hỏi nơi này là người qua đường sao?”

Còn có người nghi ngờ:

“Trời ạ, xin hỏi fan couple nhà này vẫn luôn như vậy sao? Fan couple của tôi, tất cả đều dựa vào chúng tôi nhặt bã đường, nhặt ra một tí thôi mà dư vị vương vấn mãi trong một tháng. Đến nơi đây, tôi mới vào được một ngày, thật sự nhét đường như vậy cho tôi à? Hơn nữa còn là loại đường thật vô cùng có chất lượng như vậy… Đó là sự khác biệt của thế giới sao???”

Fan kỳ cựu xuất hiện trả lời: “Quả thật vẫn luôn hạnh phúc như vậy. Nhưng đôi này vẫn có chút khác với người khác, có đôi khi hạnh phúc quá mức, thật ra vẫn sẽ bị thương. Nói nhiều vô ích, ở lại lâu cậu sẽ biết.”

6.

Khai giảng năm ba không bao lâu, Nhan Lộ Thanh tình cờ biết được, nhóm đại học T đã giành được giải nhất của một cuộc thi vô cùng trâu bò trong lĩnh vực vật lý.

Khi Bánh Quai Chèo Nhỏ thông báo chuyện này cho cô, Nhan Lộ Thanh vô cùng khó hiểu: “Cậu nói với tớ làm gì, chúng ta cùng nhau chúc mừng đại học T à?”

“?” Bánh Quai Chèo Nhỏ đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn cô: “Không phải đâu cưng à, cậu không biết sao? Nhóm đoạt giải là… Đó là chồng cậu dẫn đội đó!”

Nhan Lộ Thanh yên lặng phản bác ở trong lòng một câu là “vợ”, sau đó mới bắt đầu phân tích nội dung cô ấy nói.

Sau khi hoàn toàn phản ứng lại, vô cùng kinh ngạc.

“… Hả???”

“Cậu hả cái gì mà hả!” Bánh Quai Chèo Nhỏ còn kinh ngạc hơn cô: “Từ đầu đến cuối cậu đều không biết chuyện này sao?”

“Chúng tớ không bao giờ nói về công việc ở nhà, thứ anh ấy học tớ không hiểu.” Nhan Lộ Thanh vô tội mở to hai mắt: “Hơn nữa anh ấy cũng không về nhà nghiên cứu…” Nói đến đây, dừng một chút, Nhan Lộ Thanh vơ vét ra một ít dấu vết từ trong trí nhớ: “A… Nhớ rồi, hình như có vài lần anh ấy tan học ở lại trường, có nói với tớ là đang làm thí nghiệm cho cuộc thi gì đó.”

“Không bao giờ về nhà nghiên cứu, chẳng phải là để tập trung ở bên cậu à?” Bánh Quai Chèo Nhỏ giơ ngón tay cái lên: “Cắn được đường rồi!”

“…”

Sau khi về nhà, Nhan Lộ Thanh vẫn cẩn thận hỏi thăm cái gọi là giải thưởng này.

Bởi vì Nhan Lộ Thanh tự đeo một chức năng che chắn riêng đối với lĩnh vực mà Cố Từ đang theo học, bình thường cô cũng sẽ hỏi, anh sẽ trả lời. Nhưng nghe được đáp án từ miệng Cố Từ, bất kể là tên giải thưởng hay đề tài nghiên cứu, đều là một chuỗi ký tự khá dài và rất khó hiểu.

Anh nói một đống, cô nghe thấy từ mở đầu là “lượng tử”, “hạt”, “hạt cơ bản” và các từ khác nhau, đến mấy từ sau như thể trực tiếp chặn lại, cuối cùng hình thành trong đầu: Ồ, tóm lại là một giải thưởng rất lớn và không thể hiểu được.

Lễ trao giải diễn ra vào cuối tuần, cả hai cùng nhau đến hiện trường trong trang phục màu sắc giống nhau, rõ ràng chỉ là quần áo cùng màu nhưng chắc do ảnh hưởng của bầu không khí xung quanh cả hai, nhìn thế nào đều giống như trang phục tình nhân.

Có lẽ vì khả năng quan sát rất cần thiết cho cuộc phỏng vấn, khi Cố Từ cùng nhóm người của anh đi lên nhận giải thưởng, khi anh nắm tay Nhan Lộ Thanh – người cùng đi đến đây với anh thì lập tức trở thành tiêu điểm phía dưới.

Nhan Lộ Thanh thoải mái trả lời mấy câu hỏi, ví dụ như mình và Cố Từ có quan hệ gì, đến từ trường nào, học chuyên ngành gì. Nhưng sau khi cô nói xong mình học mỹ thuật, người phỏng vấn lại hơi ngạc nhiên, giống như không ngờ, sau đó hỏi cô một câu: “Vậy chuyên ngành của hai người khác biệt nhiều như vậy, bình thường khi giao tiếp sẽ có chướng ngại gì không?”

Nhan Lộ Thanh cũng bị người đó hỏi đến nỗi hơi ngạc nhiên.

“Trở ngại gì?”

“Dù sao đại học chúng tôi vẫn là học tập là chính, ví dụ như, hai người không cách nào trao đổi và thảo luận chuyện chuyên môn với nhau…”

Cô ấy đưa ra vấn đề này khiến Nhan Lộ Thanh trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều văn học canh gà* mà mình đã đọc, trong đó nói bạn phải đủ xuất sắc đến mức có thể hiểu được tất cả mọi thứ của người đó, hai người mới có thể trở thành bạn tâm giao… Nếu tin vào văn học canh gà, vậy cô nên lập tức bắt đầu nghiên cứu cơ học lượng tử mới đúng, nhưng Nhan Lộ Thanh không đồng ý chuyện này.

(*Chỉ những tác phẩm văn học có chức năng an ủi, chữa lành tâm hồn, thường là các đoạn văn ngắn)

Cô không có chút giác ngộ nào, không thèm để ý trả lời: “Giao tiếp hay không cũng không sao, chúng tôi phát sáng ở nơi sở trường của mình là được, chúng ta đều là vàng.”

Tìm bạn đời cũng không phải là tìm thành viên tổ làm thí nghiệm, vợ cô không muốn thảo luận cơ học lượng tử với cô, vợ cô trông có trâu bò đến đâu cũng chỉ muốn yêu đương với cô.

Ngay khi Nhan Lộ Thanh nói xong lời này, một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, chính là vợ của cô.

Vừa vặn nghe được lời cô nói, Cố Từ khẽ cười: “Vàng, em nói xong chưa?”

Nhan Lộ Thanh quay đầu lại trả lời: “Ừm.”

Sau đó cô tự giác đứng bên cạnh, nhân vật chính đến, micro của người phỏng vấn cũng chuyển đến trước mặt anh, nhưng những gì anh nói ra lại khiến người ta không thể tưởng tượng được.

“Không cần.” Trên mặt Cố Từ lộ ra nụ cười lễ phép, vô cùng tự nhiên nói: “Phỏng vấn cô ấy chẳng khác nào phỏng vấn tôi.”

“Hả?” Dường như cô gái phỏng vấn bị sốc: “Một giải thưởng quan trọng như vậy… Anh không muốn nói gì sao?”

Mặc dù nói đây không phải là khâu bắt buộc, nhưng từ trước đến nay không phải người đoạt giải đều phải trải qua quá trình này sao? Đây là trực tiếp để bạn gái phát ngôn à?

Cố Từ nhìn lướt qua Nhan Lộ Thanh bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm mình, sau đó quay đầu giải thích: “Chủ yếu là do cô ấy đã đặt một nhà hàng để chúc mừng tôi, nếu chúng tôi không đi thì sẽ trễ mất.”

“Ồ! Đúng!”

Lúc này Nhan Lộ Thanh mới nhớ tới chuyện xem giờ, sau đó một tay kéo Cố Từ đi ra ngoài: “Nhà hàng kia rất khó đặt, khó khăn lắm em mới đặt được chỗ, nhanh lên nào…”



Sau đó, cuộc phỏng vấn này tất nhiên được thảo luận theo nhiều hướng khác nhau…

Lầu 18[==]: Cho chúng ta xem những thứ này thì thôi đi, đại mỹ nhân, anh nói xem mọi người bỏ học thuật đi xem anh phỏng vấn sẽ nghĩ thế nào đây…

Lầu 19[==]: Người phỏng vấn còn hỏi tiểu mỹ nhân có bị trở ngại giao tiếp hay không, sau đó đại mỹ nhân trực tiếp thể hiện anh ấy chỉ nghĩ đến yêu đương, tôi lập tức chết cười.

Lầu 20[==]: Đại mỹ nhân: Giải thưởng quan trọng cũng không quan trọng hơn nhà hàng mà tiểu mỹ nhân đặt cho tôi.

Lầu 21[==]: Làm ơn, ai có thể nhìn ra là phần phỏng vấn trao giải lần trước tiểu mỹ nhân đoạt giải cũng vậy, vài câu không thể tách rời khỏi đối tượng, đến đại mỹ nhân càng quá đáng.

Hai người này không để ý một chút nào, chẳng lẽ bọn họ hoàn toàn không tôn trọng giải thưởng của mình sao?

Xin vui lòng lần sau cũng không tôn trọng như vậy, cảm ơn.



Ngoài ra còn có các đoạn clip phỏng vấn các thành viên trong nhóm của anh, có thể là Cố Từ mở đầu hư hỏng nên các tổ viên của anh trả lời cũng vô cùng tùy ý.

Một trong số họ nói rất thú vị…

“… Thành thật mà nói, nếu trưởng nhóm của tôi là người khác, tôi chắc chắn có thể nói trong suốt mười phút liền rằng tôi đã nỗ lực như thế nào, tất cả chúng tôi đã chiến đấu đến mức nào, cuối cùng tôi đã giành được giải thưởng này.” Sinh viên nam vừa mới nhận giải thưởng, tâm trạng rất tốt, cười hì hì nói: “Nhưng trưởng nhóm của tôi là Cố Từ, tôi chỉ có thể nói, có tay là được.”

Lầu 50[==]: Nhìn đến câu có tay là được, thật sự muốn cười ẻ.

Lầu 51[==]: Cười chết, không chiếm được đại mỹ nhân, tôi có thể nghĩ đến thành viên của đại mỹ nhân không? Đám người học giỏi này thú vị quá.

Lầu 52[==]: Chị em có thể, mạnh dạn xông lên đi, tôi đã tham gia tìm kiếm bạn đôi ở game trồng trọt dưới sự k1ch thích của đôi này thành công rồi, chuẩn bị chạy ra đây ing~

Lầu 53[= =]: … Mẹ kiếp! Xin chúc mừng!

7.

Kỳ nghỉ đông năm thứ ba, trường cấp ba Cố Từ từng học một lần nữa nghênh đón lễ kỷ niệm thành lập trường.

Lúc Nhan Lộ Thanh đưa ra đề nghị tham dự, Cố Từ hoàn toàn không bất ngờ, hai người đi tới trường học. Đàn em phỏng vấn ngẫu nhiên người đi đường đã không còn là người hai năm trước, đàn em đơn thuần vốn bị nhan sắc quá mức xinh đẹp của hai người hấp dẫn, chờ kết thúc lễ kỷ niệm trường học, cũng không khỏi bị thao tác đỉnh của hai người khiến cho hoảng hốt.

Có thể nói là không hề thua kém thao tác mà lần đầu tiên xuất hiện trong lễ kỷ niệm của trường năm đó.

Fan couple đều chạy tới super topic Nghĩa Chính Từ Nhan chửi bới, ba tin được like nhiều nhất là…

[Họ chỉ cần phát đường một lần, chúng tôi ở đây đã trở thành chiến trường Syria.]

[Fan couple chỉ muốn ăn đường, bọn họ muốn fan couple chết vì ngọt. /Rơi nước mắt.]

[Cầu xin trường trung học phụ thuộc, đây là một trường trung học, cho dù là kỷ niệm thành lập trường thì cũng là trung học, có thể cấm đàn anh đàn chị trở về trường hôn môi trong trường không? Có thể hay không? Tôi không quan tâm, tôi sẽ báo cáo cho Phòng Giáo Dục.]

Như này vẫn chưa kết thúc.

Cũng trong kỳ nghỉ đông này, một ngày nọ, Nhan Lộ Thanh ghi lại một đoạn video chúc mừng năm mới trên tài khoản mạng xã hội của mình, trên máy quay xuất hiện cánh tay, người tinh mắt phát hiện hình xăm vô cùng quý giá kia, hơn nữa còn đặt ra nghi vấn, bình luận: [Lễ phép hỏi, hình xăm trên cánh tay vợ là gì?]

Ai đó nhìn thấy câu hỏi này, trả lời rất tích cực: “Đó là một từ tiếng Anh, word.]

[word? Là tên của đại mỹ nhân?]

[Đều do mọi người đặt biệt danh quá tẩy não, đại mỹ nhân vốn tên là gì? Cố Từ?]

[Là Từ! word! Á, á, biết phát đường quá! Cắn cục đường này thôi, lôi kéo mọi người trong nhà cùng cắn qwq]

Sau đó, có một người khác đặt ra một câu hỏi: [Tuy rằng như vậy, vẫn muốn nhận được câu trả lời từ chính chủ… word là chỉ bạn trai của vợ sao? /doge]

Ai đó nhanh chóng trả lời: [Đúng vậy.]

Ai đó giống như sợ không đủ mạnh, lại thêm một câu: [Đây là anh ấy xăm cho tôi.]

Đêm đó, super topic lại là hiện trường sau chiến tranh quy mô lớn, một fan lâu năm nào đó đã đăng một gói biểu cảm tang thương châm thuốc:

[Tôi đã nói từ lâu rồi, cắn cục đường này sẽ bị thương…]

8.

Người mà Nhan Lộ Thanh liên lạc nhiều nhất trong nhà họ Nhan là anh cả trên danh nghĩa của cô, Nhan Phong Minh.

Nói đến cũng kỳ quái, cô luôn cảm thấy dường như anh cả này cảm nhận được cái gì đó. Dù sao lần đầu tiên cô gặp mặt Nhan Phong Minh, quan hệ của bọn họ xa lạ như những người xa lạ, thái độ của Nhan Phong Minh đối với cô đó là ước gì tránh càng xa càng tốt.

Mà bây giờ lại trở thành người chủ động quan tâm đ ến cuộc sống của em gái.

Học kỳ hai của năm ba khai giảng không bao lâu, bởi vì nguyên nhân công việc, Nhan Phong Minh lái xe đến gần trường Nhan Lộ Thanh, nhân tiện rủ cô cùng đi ăn trưa.

Hai người tán gẫu rất nhiều chuyện, Nhan Lộ Thanh nói tương đối nhiều, chẳng qua cô chia sẻ cuộc sống của mình đồng thời bất giác nhắc đến Cố Từ, ngắn ngủi chưa tới một giờ mà cô đã nhắc đến phải cả chục lần.

Nhan Phong Minh hơi không nói nên lời: “… Nếu như sau này Cố Từ viết tự truyện cho mình, thì có lẽ bản thân cậu ấy cũng không viết tốt bằng em.”

Nhan Lộ Thanh rất thích ẩn dụ này của anh ta, giơ ngón tay cái: “Ồ, ý tưởng rất hay! Em cũng nghĩ vậy!”

Nhan Phong Minh: “…”

“Nhưng… hai đứa như vậy cũng tốt.” Nhan Phong Minh suy nghĩ một chút, nói: “Em phải đối xử tốt với Cố Từ.”

Nhan Lộ Thanh: “?”

Người này đã xảy ra chuyện gì vậy, lúc trước biết họ ở cùng nhau thì luôn cảm khái ở trong lòng: “Em gái à, simp* sẽ không có kết quả tốt, huống chi người em simp chính là Cố Từ.”

(*Simp là một từ lóng trên Internet để diễn tả một người thể hiện sự si mê hoặc quan tâm quá mức đối với người khác)

Đến bây giờ lại thành “Em phải đối xử tốt với Cố Từ”.

???

Cô vô cùng tò mò sự thay đổi này của Nhan Phong Minh hình thành như thế nào, nên mở miệng hỏi thẳng, Nhan Phong Minh nói: “Em đột nhiên biến mất, chạy tới chỗ ma quái nào đó làm từ thiện một tháng, anh đến nhà em xem hai lần.”

Lần đầu tiên, lúc ấy đã từng trò chuyện với Nhan Lộ Thanh trên Wechat, nhưng anh ta vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, luôn cảm thấy là vì cô không muốn đi học nên tìm cớ, lừa gạt bọn họ, vì thế tự mình đi một chuyến.

Trong phòng quả thật không có bóng dáng Nhan Lộ Thanh.

Lúc đó anh ta vừa tan tầm, sắc trời đã tối sầm lại, Cố Từ ngồi trong phòng khách, không bật đèn, bóng dáng cô đơn.

Lúc ấy Nhan Phong Minh chỉ ngó đầu vào xem rồi rời đi, không trao đổi mấy câu với Cố Từ.

Lần thứ hai đi là lúc không thấy bóng dáng của Nhan Lộ Thanh gần một tháng.

Lúc ấy Cố Từ đang uống rượu, trên bàn bày một chai rượu và một ly rượu, bình rượu đã trống rỗng, ly rượu còn lại đáy, màu đỏ đậm đến nỗi đã thành màu đen.

Lúc anh ta nhìn qua, hơn nữa còn chào hỏi một tiếng, Nhan Phong Minh phát hiện, Cố Từ gầy đi rất nhiều so với lần gặp mặt trước.

Hình tượng của Cố Từ thật sự không liên quan đến hình ảnh mượn rượu tiêu sầu.

Nhan Phong Minh cảm thấy kỳ quái, đại não hoạt động, trong lúc nhất thời nhìn toàn bộ những vụ án giết người đều dâng lên trong lòng, bổ não thêm mấy vở kịch kinh dị. Chào hỏi đơn giản xong, anh ta chuyển đề tài về Nhan Lộ Thanh, cảm khái làm sao cô có thể biến mất lâu như vậy, còn thăm dò nói đùa: “Hai người ở chung mà đột nhiên một người lại chạy đi mất, nếu không phải biết quan hệ của hai người, tôi còn muốn báo cảnh sát đấy.”

Phản ứng của Cố Từ lại ngoài dự liệu của anh ta.

“Vậy anh báo cảnh sát đi.” Anh nói.

Nhan Phong Minh hơi sửng sốt: “Cái gì?”

“Như anh nói, báo cảnh sát bắt tôi.” Anh cầm ly rượu, cụp mắt cười rộ lên, giống như không cảm thấy mình đã nói những lời điên rồ như thế nào, thậm chí trong giọng nói mang theo sự nghiêm túc, cam đoan: “Tôi nhất định không phản kháng.”



Không bao lâu Nhan Lộ Thanh đã xuất hiện lại, hơn nữa trông khí sắc còn tốt hơn so với lúc trước, vui vẻ nhảy nhót, còn trở nên xinh đẹp hơn.

Nhưng anh ta vẫn luôn nhớ rõ lần chạng vạng kia, khi Cố Từ cười rộ lên, trong ánh mắt chợt lóe lên sự dứt khoát.

Đôi khi, yêu hay không yêu, trong nháy mắt sẽ biết.

Nhan Phong Minh luôn cảm thấy Cố Từ không đơn giản, không liên quan đến tuổi tác của anh, khí thế của người này rất kỳ dị. Rõ ràng anh luôn sẵn sàng nói chuyện nhẹ nhàng với người khác, rõ ràng anh còn trẻ như vậy, trông thì dịu dàng ấm áp, anh ta vẫn cảm thấy anh sâu không thể lường được.

Cho nên anh ta cũng cảm thấy, Nhan Lộ Thanh ở cùng với anh, chỉ có thể bị chơi đùa.

Cho đến bây giờ, anh ta vẫn không thay đổi quan điểm của mình về Cố Từ, chỉ là…

Anh không đơn giản, nhưng tình cảm của anh đối với Nhan Lộ Thanh lại đơn giản đến nỗi chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn thấy toàn cảnh.

Đã khắc cốt ghi tâm từ lâu.

9.

Ngoại trừ “Đông Hạ”, sau này Nhan Lộ Thanh cũng vẽ rất nhiều bức tranh, đoạt nhiều giải thưởng khác. Nhưng vì đủ loại nguyên nhân khác nhau mà gần như chỉ có bức tranh này có độ nhận biết cao nhất, cô cũng vì bức tranh này mà vinh dự được mời tham gia vào triển lãm tranh, trong đó “Đông Hạ” được xếp vào đó.

Họa sĩ vào sân có một khu vực, có một tấm biển lớn đặc biệt để cho họa sĩ ký tên, cũng để cho máy ảnh để chụp ảnh.

Nhan Lộ Thanh quan sát, phát hiện mấy cái tên trước sau trái phải của mình đều có thêm phần đuôi… Đó hình như là tên tiếng Anh của họ.

Tuy rằng không thấy rõ tên tiếng Anh là gì, nhưng phần đuôi viết một chuỗi rồng bay phượng múa bằng tiếng Anh, có vẻ như khiến toàn bộ chữ ký phong phú hơn nhiều.

So sánh mà nói, ba chữ quy củ của cô có vẻ hơi khô khan.

Đây có phải là khuôn mẫu của nghệ sĩ không?

Nhan Lộ Thanh cân nhắc trong chốc lát, cũng cho mình thêm một phần đuôi bảy chữ cái.

Thói quen này vẫn được duy trì cho đến tận sau này.

Sau khi họa sĩ Nhan Lộ Thanh đạt được danh tiếng nhất định, người ta vẫn chưa thể giải mã được phần tiếng Anh phía sau trong chữ ký của cô, nét bút đẹp, lại vô cùng khó phân biệt.

Bản thân họa sĩ Nhan mỗi lần nhìn thấy đủ loại suy đoán về chuỗi chữ cái này thì cười ha ha, hơn nữa còn nằm trên đùi vợ mà cười.

Điều đó chắc chắn không thể được giải mã, bởi vì nó không phải là tên tiếng Anh.

Là chữ viết tắt mà cô cảm thấy chỉ có mình mới hiểu, vừa ngốc nghếch lại ngọt ngào.

gzcyyds.

Mỗi chữ ký của cô đều phải mang theo người yêu dấu của cô.

Họa sĩ Nhan quả thực tự thấy mình quá lãng mạn, nghĩ tới nghĩ lui, ôm vợ hôn, thưởng cho sự lãng mạn của mình.

10.

Trên diễn đàn bàn luận vào năm tư, bên cạnh trường học mới mở một cửa hàng trà sữa, tên và bao bì rất độc đáo, được gọi là “Phạt”.

Cửa hàng này cũng có một quy tắc độc đáo, đến cửa hàng gọi trà sữa có thể nhận được một miếng giấy note, giấy dán được thiết kế đặc biệt, trên đó ghi “Tôi phạt…, …………”

Khoảng trống đầu tiên viết tên người, khoảng trống thứ hai tương đối dài, dành để viết nội dung phạt.

Sau đó trong cửa hàng có một bức tường chuyên môn dán miếng dán tiện lợi này, dán lên công khai, tất cả mọi người đến quán uống trà sữa đều có thể nhìn thấy. Bởi vì quy tắc đó, không ít người dù không uống trà sữa cũng rất thích đến thăm bức tường dán giấy note này.

Lúc đầu, tất cả mọi người thực sự là “phạt” tới “phạt” lui với một tâm trạng vui vẻ, ví dụ:

[Tôi phạt bà Trương Tâm Tình, hai năm sau trở nên hói đầu.]

[Tôi phạt giáo sư Tiêu, ăn mì ăn liền vĩnh viễn không có gói gia vị. (Giáo sư à em đang nói đùa, xin đừng đánh trượt em.)]

[Tôi phạt Văn Viên, couple của cậu sẽ vĩnh viễn BE! Ha ha ha ha ha!]



Rất nhiều người khi tìm được tên của mình ở trên, đều sẽ dở khóc dở cười chụp ảnh, sau đó lần lượt tìm bạn bè của mình tính sổ.

Nhưng hiện tượng này đã được thay đổi ngay sau đó.

Thủ phạm chính là người nổi tiếng trong diễn đàn trường học yêu thích.

[Chủ đề]: #Mẹ ơi, đang uống trà sữa ở tiệm Phạt này, thấy một đại mỹ nữ đi vào, nhìn kỹ đây không phải là couple của tôi sao!#

Lầu 1 [Chủ thớt]: Đúng vậy! Đó là tiểu mỹ nhân! Cô ấy và bạn của cô ấy đến, chính là nữ sinh luôn thắt hai bím tóc, dáng vẻ đáng yêu dễ thương. Hai người vừa rồi ngồi xuống đối diện tôi, sau đó tôi tận mắt nhìn thấy tiểu mỹ nhân viết một tờ giấy note! Dán nó lên bức tường đó!

Đặt cược xong rồi thì nhanh bỏ tay ra, cô ấy đã viết gì?

Lầu 2[==]: Còn cần suy nghĩ à, chắc chắn là đại mỹ nhân.

Lầu 3[==]: Không phải vậy chứ? Đây không phải đều là phạt cái gì cái gì sao, tôi không tin tiểu mỹ nhân có thể nỡ phạt đại mỹ nhân.

Lầu 4 [==]: Tôi cũng không tin, nhưng thực sự tò mò cô ấy viết cái gì á!!!



Lầu 35 [Chủ thớt]: Hình như hai người bọn họ không uống tại đây, cầm trà sữa rời đi rồi, tôi đi chụp ngay.

Lầu 36 [Chủ thớt]: Tìm được rồi! Tiết lộ câu trả lời! [Nhấp vào hình ảnh]



Trên tờ note nho nhỏ là chữ viết thanh tú rõ ràng thuộc về con gái, mỗi một nét đều viết vô cùng nghiêm túc.

Cũng bởi vì tờ giấy note nho nhỏ này, từ đó về sau, “tường trừng phạt” tiếng tăm lừng lẫy hoàn toàn biến thành “tường tỏ tình”.

[Tôi phạt bạn học Cố Từ, mọi việc thuận lợi, cả đời bình an.]

Hết chương 108!