Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 73: 73: Tôi Không Hiểu Được Cô Ấy





Hồng Khánh muốn được thử làm người anh yêu một lần.
Buồn vì tình nên uống bia dồn dập, để rồi đau đến mức ngất lịm đi.

Sau đó một mình lê lết thân xác này đến bệnh viện, khám bệnh, và một mình trở về.
Anh còn muốn nhịn ăn nhịn uống, để cơ thể mình suy nhược, đến nỗi phải đến bệnh viện làm xét nghiệm như cô.
Tất cả những gì anh muốn, đều hoàn thành được gần một nửa rồi.
Duy chỉ có điều cuối cùng là không thể, anh không có người thân nào quăng cho anh những lời cay độc như bà nội của Hải Uyên.

Hạ tiêu chí xuống một chút, dù là họ hàng, bạn bè, hay đồng nghiệp, chẳng một ai đối xử tệ với anh như thế.
Hồng Khánh gác tay lên trán, mắt vẫn nhắm, đứt quãng thốt lên từng chữ một: “Tôi…không hiểu được cô ấy.”
Chỉ nghe mỗi một câu ngắn ngủi này, Thiên Quân cũng thấu được nỗi bất lực của bạn anh, và lờ mờ đoán ra, giữa hai người họ đang có vấn đề, hơn nữa là một vấn đề không nhỏ.
“Tôi muốn lấy Uyên, nhưng mà… hình như cô ấy không có ý định sẽ gả cho tôi.”
Thiên Quân tiếp tục giữ im lặng, lắng nghe Hồng Khánh giãi bày.
“Tôi vẫn chưa dám cầu hôn, vì tôi sợ thời gian chúng tôi ở bên nhau không đủ dài, không đủ khiến cô ấy cảm thấy an toàn.”
“Nhưng mà…” Sống mũi Hồng Khánh vừa nóng vừa cay, hô hấp càng thêm hỗn loạn.

“Tôi chỉ vừa nhắc đến thôi, nếu sau này chúng tôi lấy nhau về… cô ấy đã vội từ chối.

Dù cho cô ấy chưa từng suy nghĩ xa như vậy, nhưng cũng không cần đưa ra quyết định ngay chứ.”
“Uyên từ chối tôi tận hai lần, cô ấy thật sự không muốn gả cho tôi à?”
Hồng Khánh hít một hơi sâu, thở ra từ từ, lòng đắng ngắt, khóe môi ẩn hiện một nụ cười nhạt: “Thì ra, tôi tệ đến vậy.”
“Cậu có quyền nhắc đến, thì cô ấy có quyền trả lời, cậu không thể trách được.

Hai người cãi nhau rồi phải không?”
Đáp lại lời của Thiên Quân, hoàn toàn không có tiếng của Hồng Khánh.
“Cậu mới về mà? Sao tự dưng lại cãi nhau rồi?” Thiên Quân nhíu mày động não, lý do khiến bạn anh cấp tốc trở về ngay sau khi hợp đồng mới vừa được ký kết xong.
“Đừng nói với tôi, cậu là người gây sự trước nhé?”
Hồng Khánh khẽ gật đầu, ngân một tiếng “ừ”.
“Hiểu.” Thiên Quân tặc lưỡi nói: “Tôi nói thật, nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ lập tức chia tay với cậu.”
Đôi mắt nhắm tịt và khóe mi có chút ẩm ướt được che giấu sau cánh tay rắn rỏi, lộ ra một mảng hình xăm.

Hồng Khánh nghe rất rõ, chỉ là không muốn thừa nhận, nguy cơ hai người chia ly như 4 năm trước đang ở sát cạnh mình.

“Mấy hôm nay dự án bị hai đứa thực tập sinh lưu nhầm file nên mất, hại con bé Uyên phải sửa lại từ đầu.

Công việc của cả tuần dồn lại trong hai ngày để kịp tiến độ, áp lực lắm đấy biết không?”
Bây giờ nên đổi lại vị trí, Hồng Khánh im lặng lắng nghe Thiên Quân đang giúp mình vạch ra lỗi sai.
“Cậu không thương không xót thì thôi, lại còn mắng người khác? Tôi lạ gì cái bộ dạng nhăn như đít khỉ của cậu lúc tức giận nữa.” Lại còn đề cập đến chuyện cưới xin, không lẽ bạn anh thèm cưới vợ đến phát rồ rồi sao?
“Ai nói tôi không thương không xót?” Hồng Khánh thả tay xuống, hướng mắt về Thiên Quân, nét mày hơi nhíu lại: “Uyên ngoan đến mức có mệt thế nào cũng chẳng nói với tôi một lời, tôi thương tôi xót cô ấy đến phát khùng rồi đây.”
Làm gì có ai thương, ai xót cho Hải Uyên như anh?
Và cũng chỉ có anh mới lớn tiếng mắng cô, mà chẳng đợi cô giải thích.
“Vậy cậu mắng người ta vì lý do gì? Có hỏi tại sao người ta lại làm như thế chưa? Tôi giúp cậu đoán nè thằng khùng, người ta yêu cậu lắm nên mới trân trọng cậu, trân trọng thời gian riêng tư của hai người nên không lôi công việc, không lôi những thứ tiêu cực của cá nhân mình vào đấy.”
Bỗng nhiên Hồng Khánh ngờ ngợ ra, từ đó đến giờ, người khiến anh dễ mất kiểm soát nhất là Hải Uyên.
Bởi vì anh không giỏi ăn nói, đặc biệt là nói ngon nói ngọt, dỗ dành hay đại loại như thế.

Vậy nên anh mới thả lỏng cho bản thân lớn tiếng một chút, vì muốn cô nghe và hiểu được lòng anh, để khúc mắc giữa cả hai được giải quyết, anh không muốn có bất kỳ rào cản nào gây ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ mà anh trân trọng này.
Nói thẳng ra, ngoại trừ lý do một trong hai không còn yêu nữa, anh không muốn chia tay Hải Uyên vì bất cứ một nguyên do nào khác.
Nhưng rồi cơn nóng giận trong lòng vô tình đổ trào ra, làm anh quên mất rằng, trái tim của người anh yêu rất mong manh.
“Mối quan hệ của hai người thật sự khiến tôi nể phục đấy.” Thiên Quân bật lửa châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi tiếp tục nói: “Tôi thấy nhé, đa số người yêu cũ quay lại với nhau, phần lớn là vì còn tiếc kỷ niệm.


Nhưng hai người thì khác, qua từng đó năm mà còn yêu nhau thế cơ mà, không lẽ bây giờ chia tay vì một vấn đề bé tí này á?”
Tên khốn này! Anh và Hải Uyên còn chưa chia tay, chỉ đang giận nhau tạm thời, sao tên này cứ đề cập đến hai chữ cấm kỵ kia thế.?
“Ngưng đi được rồi đấy.” Hồng Khánh cau có bật dậy, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Thiên Quân không áng chừng chính xác được thời gian, nên đành mở điện thoại trong túi quần lên xem, đáp: “Gần 9 rưỡi, làm sao?”
Hồng Khánh từ bất ngờ chuyển sang khẩn trương, loay hoay dọn dẹp đồ của mình, vừa nói: “Tôi phải về.”
Vốn chỉ muốn ngồi lại nhâm nhi một lúc, không ngờ đã trễ đến độ này rồi.

Chưa kể trời mưa nên giao thông có khả năng bị kẹt, vì quán của Thiên Quân nằm ngay trung tâm thành phố.

Ước tính từ đây về đến chung cư, ít nhất phải thêm hai mươi phút nữa.
Thiên Quân dập điếu thuốc mới cháy được một ít xuống gạt tàn, đứng dậy ngoắc tay ra hiệu cho nhân viên lấy đồ cho mình, “Tôi đưa cậu về, trời mưa trời gió thế này, còn say, không tự lái xe được đâu.”
***
Hồng Khánh đứng trước cửa nhà, hết nhìn điện thoại, nhìn khắp hành lang, rồi lại nhìn khe cửa phía dưới chân mình không có đèn.
Hơn 10 giờ tối, có lẽ hôm nay có mưa nên mọi người nghỉ ngơi rất sớm, Hải Uyên cũng vậy.
Anh thở nhẹ một hơi, chớp mắt vài cái cho tỉnh táo, xong mới vặn tay nắm cửa vào nhà.
Ánh đèn ngủ màu vàng nhẹ nhàng lan tỏa một khoảng nhà, khiến mọi thứ xung quanh trở nên vừa dịu dàng, vừa ấm cúng.
Chum và Chíp quấn quýt dưới chân anh, nhưng chúng không sủa, vì Hải Uyên từng dạy chúng, đây là chung cư nên sủa sẽ làm phiền đến người khác.

Chúng ngoan ngoãn như thế, nhưng Hồng Khánh không cúi xuống vuốt ve chúng như thường ngày, vì anh đã bị Hải Uyên hút hồn mất rồi.
Cô nằm gục trên sofa ngủ gật, vẫn còn đeo cặp kính cận, màn hình laptop còn sáng, ánh sáng đáp lên vẻ đẹp hài hòa, khả ái của cô.
Nếu laptop còn hoạt động thì chắc là cô chưa vào sâu giấc.
Hồng Khánh cẩn thận đặt cặp sách và áo khoác xuống cái sofa còn lại một cách rất nhẹ nhàng.

Sau đó là lấy laptop khỏi tay cô, rồi tháo cặp mắt kính của cô xuống.
Anh ngồi xổm, tĩnh lặng và trầm mặc ngắm Hải Uyên.
Bộ dạng của cô lúc ngủ cực kỳ ngoan ngoãn, khác xa hoàn toàn so với buổi sáng.
Trong thời điểm này, Hồng Khánh có phần rối trí.
Anh đang đắn đo không biết có nên gọi cô dậy không? Để anh nhận lỗi với cô, nhưng nếu cô không tha thứ cho anh thì sao?
Còn nếu để cô tiếp tục ngủ, anh lại phân vân rằng, mình nên bồng cô vào phòng nào ngủ? Dù sao cô vẫn đang giận anh, nên chắc chắn sẽ muốn cách xa anh.
Hồng Khánh lại gần cô, nhưng không dám thở mạnh, anh sợ mùi bia trên người nồng nặc quá, có khả năng sẽ khiến cô khó chịu.
Anh khẽ nhấc đầu Hải Uyên lên, rồi dùng tay kia luồn qua người cô.
Đang lúc chuẩn bị vào thế bồng cô dậy, thì cô nàng lại thức giấc.
Hải Uyên miễn cưỡng hé một mắt, định ngồi dậy thì bị cánh tay của Hồng Khánh chặn, nên lại nằm bịch xuống.
Cô chậm chạp cất giọng buồn ngủ: “Về rồi à? Vậy anh nghỉ ngơi đi.”
Hồng Khánh lặng thinh nhìn Hải Uyên đang lim dim mắt trở lại, trút can đảm nhỏ tiếng hỏi: “Em đang đợi anh về à?”