Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 88: Ngoại truyện 16




Kết thúc buổi phát sóng trực tiếp với đám bạn, Nhiễm Thuật trở về nhà, bắt đầu cố gắng gây gổ với Tang Hiến.

Đối với chuyện Tang Hiến trốn còn nhanh hơn cậu trong escape room, ký ức ấy vẫn vẹn nguyên trong đầu cậu. Chẳng qua cậu không định đi một mình nên mới tạm thời bỏ qua, không chia tay lập tức.

Sau khi ra ngoài, không biết người xem livestream có cho rằng cậu nhỏ nhen, hay thù dai chỉ vì lần nháo chia tay này không?

Cho nên cậu phải đi tìm một lý do.

Tang Hiến hiểu ra, thế là lặng lẽ ngồi đối diện Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật nhìn chằm chằm anh, nói: “Em vẫn chưa nghĩ ra lý do tức giận nhưng bây giờ em giận lắm đấy.”

“…” Tang Hiến chỉ có thể im lặng.

Lúc này Nhiễm Thuật nâng cao giọng hỏi anh: “Anh dám im lặng với em sao?”

“Anh đang thưởng thức dáng vẻ cố gắng của em.”

“…”

[Nghệ thuật nói chuyện với người nắng mưa thất thường.]

[Người có thể khiến Chú câm nín không nhiều, chủ tịch Tang, em đánh giá cao anh.]

[Non-fan hỏi xíu đây là trực tiếp gì thế?]

[Livestream đạo đức gia đình.]

[Lễ trao giải bạn trai kỳ lạ.]

Nhiễm Thuật cảm thấy hơi xấu hổ, dứt khoát bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Em muốn ra ngoài dạo một vòng với Kiều Thuyền Quy, anh đừng theo em.”

“Ừm.” Tang Hiến vừa nói vừa cúi đầu xem điện thoại, không có ý định ngăn cậu lại thật.

Nhiễm Thuật thấy anh thế mà đồng ý, đôi mắt lập tức nổi lửa, kết quả nghe được chuông báo từ điện thoại: “Tài khoản Alipay của bạn nhận được 500000 tệ.”

Đồng thời Tang Hiến đứng lên: “Không tiêu hết thì đừng về.”

Vô cùng bá đạo.

Nhiễm Thuật nghe xong suýt nữa nhịn không được bật cười.

May sao cậu nhịn lại được.

Thấy Tang Hiến vào phòng ngủ nghỉ ngơi xong, Nhiễm Thuật mới gọi cho Kiều Thuyền Quy rồi hai người cùng nhau dạo phố.

Thay đồ chỉnh tề, cả hai ghé vào một cửa hàng gần đó.

Kiều Thuyền Quy vừa đi vừa nói: “Ban ngày tao xem mày livestream rồi, vậy mà mày còn sức đi dạo phố, trâu phết.”

“Tao giỏi đó giờ mà.” Nhiễm Thuật rất đắc ý, nhưng cậu không định để Tang Hiến biết chuyện này, kẻo cậu lại bị anh làm chết mất: “Chẳng qua hôm nay tao giận Tang Hiến nên không muốn nhìn thấy anh ta.”

Hai người mua chút đồ, cả đoạn đường đều là Kiều Thuyền Quy giới thiệu cho Nhiễm Thuật, lảm nhảm về chức năng mỗi sản phẩm, sau đó dựa vào tính chất da của Nhiễm Thuật mà tư vấn cậu nên dùng sản phẩm nào.

Nhiễm Thuật sảng khoái đáp: “Tao cho mày vài món, chồng tao mới cho tao tiền tiêu vặt.”

“Không cần đâu. Mấy món tao xài đa số đều được nhãn hàng tài trợ cả.”

[Đi mua sắm với beauty blogger quả nhiên là lời khuyên bổ ích.]

[Là kiểu bản thân tui mơ ước tha thiết.]

[Kiều Kiều Nhiễm Nhiễm mãi keo ly.]

[Năm mươi vạn mà bảo tiền tiêu vặt á?]

[Niềm vui khi yêu chủ tịch, tui hiểu rồi.]

[Hình như chị gái bán hàng nhận ra rồi.]

[Nhân viên bán mỹ phẩm mà không biết Kiều Kiều hả?]

Lúc hai người tính tiền, nhân viên bán hàng cẩn thận hỏi thăm: “Em có thể chụp ảnh chung không?”

Kiều Thuyền Quy lịch sự trả lời: “Ký tên thì sao? Nghề nghiệp của chúng tôi đặc thù, nếu tôi chụp hình với bạn dễ bị nhãn hàng lấy làm quảng cáo. Ý tôi không phải nhãn hàng của bạn nhất định sẽ làm vậy, chỉ là cái nghề này của tôi không tiện lắm.”

“Vâng, em hiểu ạ.” Nhân viên vẫn rất vui vẻ, vội vàng nói cảm ơn.

Hai người bèn ký tên cho cô.

Sau đó hai người xách đồ tiếp tục đi dạo, không lâu sau Tiểu Tề liền đến, khiêng đồ lên xe cho họ.

Hai người cùng nhau đi đến một tiệm bánh, gọi vài phần bánh ngọt và đồ uống lạnh.

Nhiễm Thuật ăn một miếng kem, đôi mắt lấp lánh: “Ngon quá đi!”

Kiều Thuyền Quy chỉ ăn mỗi món một miếng: “Tao mà ăn nhiều đồ ngọt quá sẽ nổi mụn, như vậy sẽ ảnh hưởng tới phát sóng trực tiếp. Hiện tại tao đang liều mình bồi quân tử.”

“Thì mày bôi kem trị mụn là được chứ gì.” Nói xong, Nhiễm Thuật tiếp tục: “Tuy nhiên mấy cục mụn này không thể nói là ăn đồ ngọt sinh ra, mà phải nói là muốn test sản phẩm trị mụn nên mới cố tình nuôi ra.”

“Mày hiểu ghê ta!”

“Chứ sao!”

[Tôi nghe thấy hết rồi!]

[Không xem tụi tui là người ngoài luôn?]

Nhiễm Thuật dáo dác nhìn xung quanh, bỗng thấy một cái bánh kem thì nhìn chằm chằm tủ kính một hồi.

Kiều Thuyền Quy nhìn theo, hỏi: “Sao thế?”

Nhiễm Thuật đưa tay chỉ: “Mày thấy cái bánh kem mặt chó Alaska nghiêm túc kia giống Tang Hiến không?”

“Đúng là hơi giống.”

“Bánh kem ở đây ăn ngon lắm, tao đi mua một cái cho Tang Hiến ăn thử.”

Nói xong liền ra mua cái bánh đó.

Đóng gói xong, Kiều Thuyền Quy vẫn còn đang ăn. Hắn thấy Nhiễm Thuật xách bánh kem đi mất thì nhanh chóng hỏi: “Ế anh bạn Nhiễm, mày đi đâu đấy?”

“Cậu ấy bảo cái hộp này chỉ giữ nhiệt được nửa tiếng, sau nửa tiếng phải chú ý kỹ, tao phải về nhanh mới được.”

“Còn tao thì sao?”

“Mày cứ ngồi ăn, chốc nữa tao nhờ tài xế tới chở mày về.”

“Vậy tao cũng gói mang về!” Kiều Thuyền Quy vội vàng gói lại bánh kem rồi đuổi theo Nhiễm Thuật rời khỏi cửa hàng.

[Hai người họ giống như hai tên trộm vào cửa hàng và ăn trộm thành công vậy.]

[Dáng vẻ chú vừa chạy vừa bảo vệ bánh kem hơi buồn cười.]

Ngồi trên xe bảo mẫu, Kiều Thuyền Quy bắt đầu quở trách: “Hầy, lúc mày cần tao thì tao đi dạo phố với mày. Không cần tao nữa thì mày lon ton đi giao bánh cho bạn trai mày, bộ tao là công cụ hình người hả?”

“…” Nhiễm Thuật không cãi lại được nên chỉ có thể giả vờ tai điếc.

“Không phải mày đang giận anh ta hả, đưa bánh kem cho anh ta làm gì?”

“Thì… để anh ấy ăn thử.”

[Lúc chú cầm bánh kem cẩn thận chạy từng bước trông thú vị ghê! Như cậu nhóc dễ thương vậy á.]

[Sao mà chủ tịch Tang có thể không thích anh ấy được cơ chứ!]

[Tui cũng thích nhắm luôn.]

[Chú yêu đương không đáng ghét như tui tưởng.]

[Chỉ có thể nói chủ tịch là tuyệt phối của Chú, nếu là chúng ta chắc chết mất.]

[Cái cụm một cặp trời sinh là dành cho họ không sai được.]

Nhiễm Thuật mang bánh kem về đến nhà, vào cửa liền hô: “Tang Hiến!”

Hình như Tang Hiến mới tắm rửa xong, đi tới hỏi: “Em về rồi à?”

Tóc anh còn hơi ướt, tuy nhiên đã được anh lau bằng khăn mặt và tùy ý vắt lên đầu. Tuy anh mặc đồ ngủ màu đen nhưng mặc lên người lại rất giống đồ công sở.

Lúc này một người cứng rắn lại xuất hiện một nét dịu dàng.

Bình thường dáng vẻ này của Tang Hiến chỉ có Nhiễm Thuật thấy được nhưng bây giờ đang phát sóng trực tiếp, Nhiễm Thuật bỗng hơi để ý.

“Ừm, em mua bánh kem, anh bỏ vào tủ lạnh đi.” Nhiễm Thuật đưa bánh cho Tang Hiến.

Tang Hiến không nghĩ nhiều, nghe lời cất bánh vào tủ lạnh.

Nhiễm Thuật đi phía sau nhìn, sốt ruột: “Anh không ăn thử một miếng hả?”

Tang Hiến quay đầu nhìn về phía Nhiễm Thuật, nhanh chóng phân tích rồi bật cười: “Em cố ý mua về cho anh hả?”

“Thì tại em thấy nó ngon thôi.”

[Bứt rứt quá.]

[Bộ không nói thẳng được hả, tao nhìn mà tao tức á.]

[Nhưng sao tôi lại cảm thấy đáng yêu.]

[Nhưng chúng ta như vậy thì mệt mỏi lắm.]

Tang Hiến bóc bánh kem ra, sau khi nhìn thấy đồ ăn liền hiểu. Anh cắt một miếng nhỏ, ngồi trước bàn lặng lẽ ăn.

Nhiễm Thuật chăm chú nhìn ăn không rời, hỏi: “Ngon không?”

“Hừm, cũng được, không ngấy lắm, mùi cũng thơm. Làm khá tốt.”

“Hehe, em cố ý mua về đó. Anh có yêu em nhiều thêm một chút không?”

Tang Hiến nhìn cậu, hơi lo lắng: “Vấn đề này rất khó trả lời.”

“Sao thế?”

“Nếu anh bảo anh yêu em hơn thì em sẽ nói trước đó anh không yêu em nhiều, vậy nên mới có chỗ tiến bộ. Nếu anh mà bảo không thì em lại bảo anh lang tâm cẩu phế, em đã mua hẳn bánh về rồi mà anh vẫn không phản ứng chút nào.”

“…”

[Chủ tịch Tang đoán đúng toàn bộ đường lui của Chú rồi.]

[Quả nhiên là người hiểu rõ Chú nhất.]

Nhưng có ai ngờ Nhiễm Thuật chính là một tay lái lụa thứ thiệt: “Tang Hiến, em không ngờ anh lại nghĩ em như thế.”

Tang Hiến khẽ giật mình.

Nhiễm Thuật tiếp tục nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Em đi ngàn dặm xa xôi mua bánh kem cho anh ăn, không được khen thì thôi, lại còn bị ánh đoán mò? Thì ra trong lòng anh em là như thế à? Tình cảm nhiều năm như vậy cho chó ăn rồi sao!”

“Gâu.”

“…” Nhiễm Thuật dừng lại.

Tang Hiến ăn một miếng sủa một lần: “Gâu.”

Nhiễm Thuật thành công bị anh chọc cười.

[Chủ tịch Tang lại một lần thành công thoát khỏi nguy cơ bị chia tay.]

[Chủ tịch Tang biết cách dỗ dành ghê.]

[Mỗi một câu của Chú đều khiến tôi nổi sùng nhưng hình như Chủ tịch Tang lại thích lắm. Tôi không kiếm được nhiều tiền như vậy là do cách cục của tôi không tiến bộ hả?]

[Bảo sao hai người đó quen nhau lâu vậy.]

*

Cả hai hòa bình với nhau tầm hai hôm thì Nhiễm Thuật lại đòi chia tay thêm lần nữa.

Lúc Nhiễm Thuật chạy đến nhà Tùy Hầu Ngọc khiến bọn họ hoảng hốt một trận.

Hai người là vận động viên, nếu công khai sẽ ảnh hưởng một số chuyện, đặc biệt là thi đấu. Do đó nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cả hai quyết định giữ kín mối quan hệ này.

Hiện tại Nhiễm Thuật trực tiếp xuất hiện, hại Hầu Mạch phải vội vàng núp vào tủ quần áo, đôi môi mấp máy, lặng lẽ mắng Nhiễm Thuật tám trăm lần.

Rõ ràng hắn là chính thất nhưng lại có một ngày phải trốn trốn tránh tránh như tuesday.

Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy Nhiễm Thuật hùng hùng hổ tiến vào rồi nói: “Chia tay! Lần này chia hẳn, quả nhiên tớ không chịu nổi anh ta nữa rồi.”

Tùy Hầu Ngọc: “…”

Nhiễm Thuật thở phì phò ngồi trên sofa, nói: “Cậu biết lần này anh ta quá phận đến mức nào không?”

“Không biết.”

“Tớ và anh ấy đi dạo, tớ bảo anh ấy không được giẫm lên bóng của tớ, vì như vậy là đối xử không tốt với tớ. Anh ấy không nghe, cứ giẫm.”

Trong khoảnh khắc đó Tùy Hầu Ngọc vô cùng muốn chửi thề.

[Thiệt sự tội giùm Ngọc ca.]

[Soái ca im lặng.]

[Đúng là bất bình thường nhưng Chú giận thật kìa.]

[Ngọc ca, em hiểu hai mươi năm của anh trải qua ra sao rồi!!!]

Nhiễm Thuật tiếp tục lên án: “Tớ nghĩ mãi mà không thông, bộ ảnh nghĩ dáng vẻ không vâng lời của ảnh dễ thương lắm hả? Anh ấy bao lớn rồi! Kích thước bàn chân 46 lận đó! Chân bự vậy giẫm lên bóng của tớ, nó đau chứ?”

Tùy Hầu Ngọc bắt đầu nhìn xung quanh khiến Nhiễm Thuật cảm thấy nghi ngờ: “Sao thế Ngọc ca?”

Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc lấy một cái chổi lông gà ra, sau khi Nhiễm Thuật trông thấy thì đứng dậy sủi mất.

“Bây giờ đi về không là tớ đánh cậu.” Tùy Hầu Ngọc giận dữ nói.

Cuối cùng Nhiễm Thuật vẫn trở về, có điều vẫn tranh thủ hét vào cửa: “Ngọc ca, chẳng lẽ cậu không tức hả?”

“Hiện tại đúng là tớ rất tức giận!”

“Aaaaaa.”

Sau khi suy nghĩ, Tùy Hầu Ngọc lại nói: “Được rồi, cậu về đi, tớ bảo Tang Hiến tới đón cậu.”

Nói xong Tùy Hầu Ngọc lấy điện thoại nhắn tin cho Tang Hiến: Ở đâu?

Tang Hiến: Cổng nhà cậu.

Roronoa: Ừm, cậu vào đi.

Tang Hiến: OK.

Tang Hiến nhìn thấy Nhiễm Thuật phi nước đại cũng đoán được cậu sẽ đi nơi nào.

Dù gì cũng phải đón Nhiễm Thuật nên dứt khoát trực tiếp đợi bên ngoài cư xá Tùy Hầu Ngọc ở là được.

Ba phút sau, Tang Hiến đến nhà Tùy Hầu Ngọc chờ Nhiễm Thuật về.

Lúc gần đi Nhiễm Thuật còn hỏi: “Anh biết mình sai ở đâu chưa?”

“Ừm.” Tang Hiến thuận miệng trả lời.

“Thái độ không đủ thành khẩn.”

“Lúc về giải thích kỹ với em hơn, đi thôi.”

“Ừm.”

[Ủa vậy là làm lành rồi hả?]

[Chia tay số lần +1?]

[Ba trăm lần đều như thế hả?]

[Cảm tưởng đến chỗ Ngọc ca cho có thôi á, thậm chí tiện tay chọc tức Ngọc ca nữa.]

*

Sau khi hai người rời đi, Tùy Hầu Ngọc mở tủ ra rồi nói với người bên trong: “Xong rồi, anh ra đi.”

“Ai nghĩ tới lần đầu tiên comeout lại là thế này…” Hầu Mạch rời khỏi tủ quần áo, thăm dò nhìn xung quanh: “Phiền chết anh rồi, hai tên đó định nháo nhào cả đời thật hả trời?”

(*)

“Nhiễm Thuật trực tiếp leo lên chín tầng mây.”

“Sau đó thì sao?”

“Cả hai đều nhịn nên tự nhiên cãi vã trở nên nghiêm trọng hơn”.

Hầu Mạch thầm nghĩ, đây là sự thật, lập tức cười to.

Lúc hai người ngồi xuống bèn nhắn cho Tang Hiến: Haizz, gần đây dùng nhiều ba con sói ghê, được nghỉ thích thật.

Tang Hiến nhanh chóng trả lời: Tao không dùng.

Hầu Mạch nghĩ ngợi một lát rồi nhìn Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc khó hiểu nhìn hắn, hỏi: “Anh đang nghĩ cái gì mờ ám* thế?”

(*)

“Anh cũng muốn thử một chút.”

“Thử cái gì?”

“Chảy ra.”

“Hả?”

Ngay sau đó, Hầu Mạch lập tức nhào tới.

Màn cửa không thèm kéo nên cả phòng sáng choang, sau đó là âm thanh chỉ thuộc về ban đêm vang vọng khắp căn phòng.

***