Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 83: Ngoại truyện 11




Vào ngày phát sóng trực tiếp thứ hai, Nhiễm Thuật vẫn chưa thể nào thích ứng với việc camera khắp mọi nơi.

Tuy nhiên cậu cũng không cố ý giả vờ sinh hoạt điệu nghệ làm gì, vẫn tiếp tục dáng vẻ thường ngày của mình.

Cậu không khỏi nghi ngờ, thỉnh thoảng mình tập nhảy, còn đâu chỉ nằm ườn trên sofa chơi điện thoại, loại livestream đơn điệu thế này chắc chẳng mấy ai kiên nhẫn xem đâu.

Cậu bèn hỏi thử xem, ai ngờ số người xem trực tiếp tiếp tục lên tới trăm vạn, thậm chí tối qua lúc Tang Hiến về nhà, lượng người xem còn tăng tới ngàn vạn hơn. Cậu bắt đầu cảm thán: “Sao có nhiều người nhàm chán thế này.”

Lại thêm một ngày lãng phí trong nhà trôi qua, đến chập tối, cậu lấy pate mèo như bình thường rồi bỏ vào máy xay, sau khi đồ ăn nghiền nát thì đổ vào chén cho mèo, gọi to: “Đại Ca.”

Chờ một hồi nhưng không thấy Đại Ca xuất hiện.

Mới đầu Nhiễm Thuật cũng không để ý, rung chân mãi mà vẫn không thấy Đại Ca ra ăn cơm, lúc bấy giờ mới khó hiểu, bắt đầu đi khắp nhà tìm mèo.

Đại Ca là một con mèo đen nên bản thân nó ắt sở hữu kỹ năng tàng hình, nếu nó núp trong chỗ tối thì khó mà phát hiện.

Cũng may Nhiễm Thuật tìm thấy Đại Ca ở vị trí quen thuộc của nó, kêu: “Đại Ca, ra ăn pate thôi.”

Đại Ca nheo mắt nhìn cậu, sau đó tiếp tục ngủ.

Nhiễm Thuật nhìn chằm chằm Đại Ca một hồi, sau đó bế Đại Ca lên nhìn đi nhìn lại, dần dần cảm thấy được có gì đó không đúng.

Sao trông Đại Ca có vẻ phờ phạc nhỉ?

Trong lòng cậu thầm than không ổn, vội vàng nhét Đại Ca vào ba lô mèo rồi mang nó chuẩn bị ra ngoài.

Cậu ra ngoài rất vội vàng nên chỉ kịp tròng thêm áo khoác lên đồ ngủ, chân chưa mang vớ đã xỏ giày, bước đi gấp gáp.

Nhân viên phía ê-kíp chương trình đuổi theo sát Nhiễm Thuật, chạy đến chỗ đậu xe thì gặp trắc trở.

Xe thể thao của Nhiễm Thuật là loại hai chỗ ngồi, không gian rất hẹp, do đó chỉ có thể chở thêm một cameraman và phải ôm ba lô mèo đằng trước.

Cả đoạn đường Nhiễm Thuật vô cùng nghiêm túc lái xe.

Cameraman cũng không dám bắt chuyện với cậu, chỉ tiếp tục quay phim của mình.

[Meo meo bị ốm hả, tui cũng lo lắng cho em ấy quá.]

[Hình như Đại Ca là mèo của Ngọc Ca, mỗi khi Ngọc Ca ra nước ngoài thi đấu đều gửi Chú trông hộ.]

[Chú đối xử tốt với meo meo ghê, bảo sao khuya muộn rồi vẫn đi bắt mèo, thì ra Chú muốn kết bạn với meo meo!]

[Cậu lựa nhầm thời điểm rồi.]

[Đừng có giỡn vào lúc này.]

[Có vẻ Đại Ca lớn tuổi lắm rồi.]

[Tui lo quá.]

[Tự dưng tui nhớ đến dáng vẻ Chú mặc ngược quần áo ra ngoài tìm kiếm fan, đoán chừng bây giờ cũng giống như thế.]

Nhiễm Thuật chở Đại Ca đến bệnh viện rồi đưa Đại Ca vào phòng khám. Cậu đứng bên ngoài một mình, vừa chờ vừa nhắn tin cho Tang Hiến.

Tang Hiến là nơi mà cậu có thể ra nói hết mọi nỗi niềm, tất nhiên chuyện này cũng phải báo cho anh ngay lập tức.

Nhận được tin tức, Tang Hiến tức khắc chạy đến bệnh viện tìm Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật trông thấy Tang Hiến liền không kiềm chế được tâm tình, nức nở nói: “Trạng thái Đại Ca không tốt lắm… Nó mười mấy tuổi rồi, già lắm rồi.”

“Triệu chứng là gì?”

“Nhìn nó không có tinh thần gì hết.”

“Chúng ta ráng chờ kết quả chút.”

Nhiễm Thuật ngồi trên ghế thở dài: “Ngày xưa là em đi mua Đại Ca với Ngọc Ca, tên của nó là do em đặt.”

“Ừm anh biết.”

“Tính ra em nhìn nó trưởng thành.”

“Ừm, không có việc gì đâu, em đừng lo lắng.” Tang Hiến xoa đầu Nhiễm Thuật.

[A a a, Chú kể chuyện cảm động quá.]

[Làm tui nhớ tới con mèo già nhà tui.]

[Mười mấy tuổi ư…]

[Tại sao tui không thấy mèo bị gì hết vậy?]

May sao lúc này bác sĩ bế Đại Ca ra, nói với hai người: “Đã khám xong.”

Nhiễm Thuật nhanh chóng đứng dậy, lại gần hỏi han: “Thế nào rồi bác sĩ? Có nghiêm trọng không ạ?”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Nhiễm Thuật, bác sĩ không khỏi mỉm cười nói: “Mèo rất khỏe mạnh, không bị làm sao hết.”

“Nhưng vừa rồi trạng thái của nó không tốt lắm mà.” Nhiễm Thuật ko khỏi nhíu mày, có phải bác sĩ chưa khám tổng quát cho Đại Ca chăng?

Bác sĩ đặt Đại Ca lên bàn, Đại Ca trông thấy Nhiễm Thuật vẫn uể oải như cũ, nhưng khi Tang Hiến xuất hiện trong tầm mắt nó mới đi qua dụi vào người anh, Tang Hiến thuận thế xoa đầu nó.

Bác sĩ chắp tay ra hiệu: “Trạng thái nó rất tốt đấy.”

Nhiễm Thuật dõi theo khung cảnh thân mật giữa Đại Ca và Tang Hiến, im lặng một lúc mới chậm rãi nói: “Tóm lại chẳng qua Đại Ca không muốn để ý tới tôi thôi hả?”

Bác sĩ bắt đầu mỉm cười.

[Nói chung là meo meo không đếm xỉa tới Chú nhưng Chú lại dắt meo meo đi khám tổng quát.]

[Quả nhiên Chú không có duyên với mèo.]

[Sao tui cảm thấy Chú chỉ muốn quậy vậy.]

[Kết luận cuối cùng là: Đơn giản là người ta không thích để ý tới anh. Hahahaha.]

[Há há há há.]

Nhiễm Thuật lập tức đuổi theo nói với Đại Ca: “Bình thường là tao cho mày ăn đó!”

Đại Ca bèn lách qua cậu, tránh sang một bên.

Nhiễm Thuật vẫn cứ dí theo: “Tao còn xay pate ngâm nước ấm, đặc biệt dành hẳn một ngăn tủ để đồ của mày! Hết thịt đà điểu rồi lại thịt hươu đông lạnh sấy khô, ngay cả tao còn chưa được nếm thử mấy món này đâu.”

Đại Ca lại lách qua rồi né cậu lần nữa.

Nhiễm Thuật không hề buông tha: “Anh ta mới gặp mày bao lần? Hả? Mày nhìn anh ta đi, trông có giống hung thần ác sát không, lại còn cho vay nặng lãi, mày thân thiết với anh ta làm gì? Anh ta mà điên lên là cho mày bán thân trả nợ đấy con!”

Rốt cuộc Đại Ca cũng meo một tiếng, vội vàng nhìn Tang Hiến ý bảo anh mau bế nó.

Nhiễm Thuật lại bị bắt nhìn người và mèo thân cận, ghen tị cười khẩy: “Haha, giờ tao thành người ngoài rồi ha, hai người thích thì đi mà ở với nhau!”

Nói xong cậu xoay người bỏ đi.

Tang Hiến bế Đại Ca nói: “Đi nào, chúng ta đi dỗ em ấy thôi.”

Đại Ca ngước mắt nhìn Tang Hiến, không một câu đáp lại.

Tang Hiến nói tiếp: “Nếu không dỗ thì em ấy khóc nhè mất.”

Cuối cùng Đại Ca cũng kêu “meo meo”.

Kết quả vừa mang ba lô mèo ra ngoài thì anh đã thấy Nhiễm Thuật nghênh ngang lái xe rời đi, bỏ cả cameraman ở lại.

Tang Hiến chỉ đành ra dấu cho cameraman lên xe anh, cameraman nơm nớp lo sợ nhìn con xe Rolls-Royce trên đường của Tang Hiến

[Ghen tị khiến Chú hoàn toàn thay đổi.]

[Nhưng meo meo không sao là may mắn rồi.]

[Anh quay phim trông hèn ghê, ha ha ha, xe cũng không dám lên ngồi.]

[Chiếc Rolls-Royce Phantom của chủ Tịch Tang, cảm giác chân thực vô cùng, tui còn tưởng mình đang ngồi ở trển ấy.]

[Bầu trời sao lung linh, có cả vách ngăn ở hàng trước và hàng sau. Quào, có khi nào để hai người làm mấy chuyện xấu hổ ở hàng ghế sau?]

[Tui nghe nói ngồi sau muốn liên lạc với tài xế thì phải gọi điện á. Nếu tài xế nghe máy có tính là vi phạm luật lệ hông?]

[Đến lượt tụi mình lo lắng cho người khác hở?]

[Chủ tịch Tang rất bình tĩnh, kiểu như quá quen với mấy hành động đó của Nhiễm Thuật rồi ấy. Ờ dù gì người ta là vợ chồng già mà.]

Về đến nhà, Nhiễm Thuật bận bịu chuyển đồ đạc khỏi nhà: “Giờ chuyển nhà ngay đi, dọn đến nhà Tang Hiến mà ở, đừng có ở nhà tao nữa!”

Tang Hiến bế Đại Ca, nâng cằm ra hiệu với nó.

Đại Ca nhảy khỏi lòng Tang Hiến, sau đó đến bên Nhiễm Thuật “meo” một tiếng.

Nhiễm Thuật dừng lại nhìn về phía Đại Ca: “Làm sao?”

“Meo.” Đại Ca trả lời.

“Giờ biết đường để ý tới tao rồi à?”

“Meo.”

“Ờ…” Nhiễm Thuật hừ lạnh, bắt đầu đặt đồ đạc về lại vị trí cũ: “Tao tha cho mày một lần thôi đấy, không được có lần sau nghe chưa. Mày có biết mày sống tới từng tuổi này, gặp chút bất trắc nhỏ thôi cũng đủ làm người khác lo lắng không?”

“Meo.”

[Ủa vậy là xong rồi đấy hả?]

[Ơ sao Chú dễ dụ thế.]

[Cãi nhau với mèo cũng là tài năng trời cho đó nha.]

[Nhưng Chú quan tâm đến em mèo đó ghê, thấy gì đó không đúng là đưa đi bệnh viện ngay, đúng là chủ nhân tốt.]

[Anh ta đối xử với bố mẹ có tốt như đối với mèo không?]

[Đảng thú cưng ngang bố mẹ lại xuất hiện, gì mà ám người như âm binh thế không biết. 】

[Mày bình tĩnh nào, pate thừa của Đại Ca nhường mày cả.]

Lúc này Nhiễm Thuật cầm một tờ giấy lên rồi đưa cho Tang Hiến: “Quảng cáo từ nhà tài trợ, anh đọc đi.”

Tang Hiến cầm lên nhìn, hỏi: “Anh phải quảng cáo cho cái công ty bé tí này hả?”

“Anh có thể nào ủng hộ công việc của em chút được không?”

Dù Tang Hiến ra vẻ kiếm chuyện nhưng cuối cùng vẫn đọc nó.

[Kiếp này nhà tài trợ không tiếc mua tài khoản marketing để phát đi phát lại đoạn video này.]

[Nhà tài trợ: Đừng nghĩ bình thường chủ tịch Tang chướng mắt công ty chúng tôi nhưng anh ấy luôn bằng lòng quảng cáo cho chúng tôi.]

[Khác gì CEO tập đoàn lớn đi quảng cáo cho hàng bánh rán ven đường không.]

[Nhà tài trợ: Chúng tôi biết ơn sâu sắc.]

Nhiễm Thuật lấy một gói mì hoành thánh ra: “Đây cũng là đồ tài trợ nè, chúng ta nấu đó ăn đi.”

“Quay chương trình thôi mà, có nhất thiết phải lấy tính mạng ra đặt cược không?”

“Anh không tin vào tài nấu nướng của em hả?”

“Tin chứ…”

Thế là Nhiễm Thuật đi nấu mì hoành thánh. Tang Hiến bắt đầu kiếm bình chữa cháy trong nhà, đồng thời đặt tại điểm mù của Nhiễm Thuật.

Tiếp đó đứng ngoài cửa bếp nhìn Nhiễm Thuật loay hoay.

[Lúc đầu tui không hiểu đặt cược bằng tính mạng nghĩa là sao.]

[Trình độ nấu nướng của Chú đáng sợ dữ vậy hở?]

[Ha ha ha, cái này riêu quá!]

[Chủ tịch Tang chuẩn bị chu đáo ghê ta ơi!]

[Vợ nấu cơm, chồng chuẩn bị bình chữa cháy, ngất rồi ngất rồi.]

Lúc này, Nhiễm Thuật đã tắt bếp. Mới đầu không cách nào vớt ra, chỉ có thể đổi muỗng thành cái muôi để múc nhân và bánh.

Tang Hiến lặng lẽ nhìn cái bát “nổi lềnh bềnh”.

Nhiễm Thuật bất đắc dĩ: “Mì hoành thánh này yếu ớt quá.”

“Ừm, em không sai, là mì hoành thánh sai.”

“Để em lấy gói khác nấu.”

“Anh làm cho.”

“Anh đi ra đi.” Nhiễm Thuật hung dữ chỉ vào Tang Hiến rồi nói.

Tang Hiến chỉ có thể lui ra ngoài.

[Bây giờ nhà tài trợ cảm thấy hơi hối hận vì tài trợ cho chương trình này.]

[Chú à, thực sự làm không được thì để đấy cho chủ tịch Tang làm đi.]

[Thài, cứng đầu ghê.]

Sau khi nồi thứ hai được bưng ra, hai người ăn thử một miếng rồi nhìn nhau.

Nhiễm Thuật nhỏ giọng hỏi: “Ăn không quen hả?’

“Mì hoành thánh hư không đủ cố gắng.”

Nhiễm Thuật: “…”

[Tóm lại đều là mì hoành thánh sai, không phải Chú sai.]

[Nghĩ sao mà Chú sai chứ?]

Tang Hiến đành đứng dậy: “Anh thử làm gì đó ăn.”

Nói xong đi vào bếp.

Nhiễm Thuật mím môi, hình như không phục lắm nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy vào bếp theo. Cậu vô cùng đường hoàng chỉ huy Tang Hiến, như đáng hướng dẫn anh nấu: “Đợi nồi cạn nước hẳn đổ dầu vào, lúc cho đồ ăn nhớ cẩn thận, đừng quên nấu cơm…”

[Hạng bét dạy hạng suýt bét, người này dám dạy thì người kia dám nghe.]

[Gì chớ? Chủ tịch bá đạo là thế này sao?]

[Chủ tịch Tang khác xa với những gì mị tưởng tượng.]

[Bá tổng sợ vợ, bá tổng vợ hiền.]

Tang Hiến thường xuyên giúp Hầu Mạch nên kinh nghiệm đa dạng hơn Nhiễm Thuật một chút, vừa đủ làm một bàn ba món và cơm.

Nhiễm Thuật đứng bên cạnh quan sát, rồi lại nhìn Tang Hiến bê đồ ăn vào nhà ăn, sau đó theo anh ngồi xuống.

Cậu gặp một miếng sườn, nói: “Hầy, thịt này không non, hơi ngọt.”

“Ừm.”

Rồi cậu nếm thử món khác: “Cái này hơi nhạt, em nhắc anh rồi, anh chắc chắn bỏ hơi ít muối.”

“Ừm.”

“Món này còn tệ hơn, vừa cắn đã…”

“Lần sau anh sẽ chú ý.”

[Cả buổi Chú cứ chê õng chê ẹo, chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng mồm có thấy ngừng nhai đâu.]

[Không những ăn mà còn quất thêm một chén cơm, ăn nhiều hơn khi ở nhà Tiểu Tiên nữa.]

(là Lục Dĩ Nhiên á)

[Chú nhà mình dối lòng ghê.]

[Má nó, tự nhiên tui thấy cái tật xấu này dễ thương phết, chết tuôi.]

Nhiễm Thuật bỗng ngẩng đầu hỏi Tang Hiến: “Tang Hiến, em là gì của anh?”

Ăn một bữa cơm thôi mà vẫn phải làm kiểm tra đột xuất hả?

Tang Hiến ngẩng đầu nhìn Nhiễm Thuật, thuận miệng trả lời: “Em là ông giời của anh, là tổ tông tám kiếp của anh, đời trước anh hủy diệt ngân hà nên đời này mới được em yêu.”

Sao mà Nhiễm Thuật không tức giận chứ: “Em mới nhiêu đó thôi mà anh không chịu nổi rồi sao! Thế anh ở bên em làm gì?”

“Không muốn bỏ qua em, cũng không muốn cho người khác cơ hội bắt lấy em.”

“Vậy anh nói lại coi!”

“Em là ánh sáng của anh, em là quãng đời còn lại của anh.”

“Ờ thế này còn chấp nhận được.”

[Chồi chồi ôi, anh dễ dỗ quá đi!]

[Đây không phải show thực tế hàng ngày hả, sao tự nhiên tui được xem show tình cảm vậy?]

[Em là quãng đời còn lại của anh.]

Trong căn nhà yên bình có hai người đang ngồi ăn cơm.

Người mảnh mai hơn cứ ríu rít nói chuyện, miệng thì ăn liên tục nhưng cũng không chịu ngừng nói.

Người cao lớn hơn thì khá đằm tính, luôn luôn kiên nhẫn lắng nghe. Anh nhìn cậu, kiên nhẫn trả lời.

Một con mèo đen đang ngồi cách đó không xa, ăn pate xong liền thoải mái liếm láp.

Bão bình luận cũng hết sức vui vẻ, mọi người bắt đầu bàn xem tối nay nên ăn gì.

Mọi thứ đều bình thường, vô cùng hài hòa.

Có lẽ, lười biếng là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất.