Mỗi người một chén, không ai kém ai chén nào.Một lúc sau, bốn bình rượu cạn khô chẳng còn một giọt.Họ bắt đầu chếch choáng, mặt người nào cũng đỏ lên.Lệ Tuyệt Linh hỏi:
- Lão ca uống nữa hay thôi?
Thân Xương Ngọc mỉm cười:
- Nữa chứ! Tuy nhiên chúng ta cũng đừng uống quá say!Lệ Tuyệt Linh cười lớn:
- Thế sao lão ca lại bảo là uống không bằng thích thì không thôi?
Thân Xương Ngọc điềm nhiên:
- Lúc này không phải là lúc vui rượu, trước mặt ta còn có đường dài, còn có bất ngờ.Chúng ta không nên để hỏng việc vì rượu.Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
- Vậy chúng ta uống thêm mấy chén nữa thôi.Chàng vỗ tay kêu bốp một tiếng, gọi:
- Chủ quán đâu, cho thêm rượu.Rồi họ uống thêm mấy chén nữa.Chợt Lệ Tuyệt Linh nhìn sang Hoàng Quân Nhã, thấy nàng ngồi yên, vội bảo:
- Ăn đi chứ cô nương, nàng không nên khách khí với bọn này.Hoàng Quân Nhã thấp giọng:
- Tiểu nữ không đói lắm.Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:
- Hay là cô nương hiềm vì thức ăn thô sơ.Hoàng Quân Nhã lắc đầu:
- Không phải vậy đâu.Thực tình tiểu nữ không đói lắm.Lệ Tuyệt Linh gắp thức ăn bỏ vào chén Hoàng Quân Nhã, thốt:
- Đành là nam nữ thọ thọ bất thân, song lúc ngộ biến phải tòng quyền, tại hạ xin ép cô nương ăn dể lấy sức, bởi đường còn dài và không mỗi lúc mỗi gặp hàng quán dọc đường trong những vùng núi hoang vắng đâu đấy.Hoàng Quân Nhã chưa biết nói ra sao, Lệ Tuyệt Linh lại ép lần nữa.Lần này chàng cứng rắn hơn một chút.Bắt buộc Hoàng Quân Nhã phải ăn, đồng thời nàng thốt ra mấy tiếng cảm tạ.Lệ Tuyệt Linh cười lớn:
- Tiểu thư khuê các thật có khác hơn nhi nữ giang hồ.Nói năng văn nhã, ăn uống cầm hơi….Thân Xương Ngọc gắt:
- Cái tác phong của đệ có thể làm cho Hoàng cô nương khó chịu đấy nhé.Hoàng Quân Nhã vội thốt:
- Không ! Không sao cả.Tiểu nữ không đến nỗi cố chấp quá đâu.Vừa lúc đó, có tiếng vó ngựa gấp rút vang lên bên ngoài quán.Tên chủ quán hấp tấp bước ra đường.Vó ngựa vang từ xa, thoạt đầu nhỏ, dần dần lớn, cuối cùng thì dừng lại.Lệ Tuyệt Linh cau mày:
- Không ít người sắp đến đây!Thân Xương Ngọc gật gù:
- Nhiều hay ít chẳng liên quán gì đến bọn tạ Có quan lộ là có bộ hành, không ai có độc quyền cả, cứ ăn uống rồi lên đường.Kế tiếp tiếng chân người vang lên răm rắp.Sau cùng chủ quán đưa vào bảy, tám kỵ sĩ, nhìn thoáng qua cũng biết là ngay là những nhân vật bất phàm.Hiển nhiên họ là những tay cao thủ võ lâm.Người đi dầu trạc độ ngũ tuần, mày rậm, mắt sâu, tà áo cuộn lên, quấn quanh hông.Theo sau lão này còn sáu người nữa.Người thứ nhất có gương mặt trẹt một cách quái dị, mắt mũi và miệng thay vì ló ra như người thường lại thụt sâu vào dưới làn dạ Người thứ hai là một trang hảo hán to lớn, người thứ ba thì gầy như que củi, nửa vành tai tả khuyết mất.Người thứ tư có dáng dấp thư sinh, vận áo xanh, cầm quạt song lại có vẻ hung tợn.Chừng như là một tên đồ tể, nửa chừng bỏ cái nghiệp xẻ thịt mà xoay qua nghề cầm bút cho nên sát khí vẫn còn ẩn hiện nơi thần sắc.Hoặc giả đó là một tay chuyên sát nhân nhưng lại thích ăn bận theo văn nhân.Người thứ năm là một đại hán song cử động lại giống nữ nhân.Người cuối cùng có thân vóc lực lưỡng, mặt đen mắt to, khí thái cực kỳ hung mãnh.Họ vào quán mang theo cái nhiệït náo làm sôi động không gian tịch mịch của ngôi quán nghèo nàn này.Hôm nay đúng là ngày đại phát tài của chủ quán, niềm vui bốc rực nơi gương mặt hắn.Có lẽ từ lâu lắm rồi, hắn mới được dịp rối rít.Người trạc ngũ tuần hình như là cầm đầu bọn họ, ngồi xuống rồi, chẳng nói năng gì, chỉ đảo mắt nhìn quanh ngôi quán.Gã mặt thụt cất tiếng oang oang:
- Chủ quán đâu?
Ngươi điếc chăng?
Sao ngươi chẳng đáp lời ta?
Gã có bảo gì đâu.Chẳng qua là gã muốn tỏ thái độ hống hách vậy thôi.gã chưa bảo gì thì chủ quán phải đáp làm sao?
Chủ quán hấp tấp bước đến trước mặt hắn.Hắn kê ra một dọc thức ăn, toàn là những thứ chỉ có ở những đại tửu lâu tại các thành lớn thì mới có thể cung cấp.Chu?
quán trố mắt, sững sờ.Lệ Tuyệt Linh mỉm cười thốt:
- Gã chủ quán khổ rồi đó nhé !Thân Xương Ngọc gật đầu:
- Hắn làm như đây là một ngôi tửu lâu chuyên đón tiếp khách vương hầu.Đại hán mặt thụt vỗ bàn hét lớn:
- Sao chưa đi bảo nhà bếp sửa soạn những thức ăn đó mà dọn lên, lại đứng ỳ ra đó ?
Chủ quán xuất mồ hôi lạnh, lí nhí :
- Các vị hiểu cho ! Một ngôi quán côi giữa vùng hoang vắng, làm thế nào có những món cao lương mỹ vị cung cấp cho khách sang.Bất quá tiểu nhân chỉ có tích trữ vài món tầm thường để cho khách lỡ đường lót dạ.Đại hán bất chấp đạo lý, hét:
- Ta chẳng cần hiểu ! Ngươi mở quán là phải có cái ăn cái uống, ta muốn ăn muốn uống cái gì là phải có cái đó cho ta.Hắn buông luôn mấy câu thô lỗ nữa, khó nghe vô cùng.Chủ quán một mực van xin thông cảm.Đại hán một mực mắng aong oang.Hắn lại còn đứng lên toan hành hung.Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:
- Thiệt là chói tai xốn mắt quá lắm!Thân Xương Ngọc lắc đầu:
- Đừng nên xung đột, chẳng lẽ vì cái chuyện nhỏ mọn đó mà hắn lại giết chết chủ quán hay sao?
Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:
- Đệ không chịu nổi !Thân Xương Ngọc bình tĩnh :
- Chịu không nổi cũng cố mà nhịn !Hoàng Quân Nhã lo sợ ra mặt.Nàng run người lên.Vừa lúc đó, người ngũ tuần đặng hắng một tiếng thốt:
- Thôi đi, lão tam ! Ngươi có giết hắn cũng không đào đâu ra những món khoái khẩu của ngươi đâu.Cứ bảo hắn có gì dùng được thì hãy mang ra đây !Chủ quán hấp tấp kể những món thượng hảo hạng mà quán có thể cung cấp.Đại hắn mặt thụt lại hét:
- Những thứ đó, chó còn chê, ngươi bảo ai ăn chứ ?
Hắn vừa quát vừa liếc mắt sang bàn của Lệ Tuyệt Linh.Lệ Tuyệt Linh nghe máu nóng bừng lên, đặt chén rượu xuông bàn kêu một tiếng cốp, trầm gương mặt.Thân Xương Ngọc vội đưa tay chụp lấy cánh tay của chàng, vừa lắc đầu thốt:
- Cứ để mặc cho súc sanh ngông nghênh, không nhìn hắn là đệ khỏi phải tức, chúng ta gặp lắm chuyện phiền rồi!Lệ Tuyệt Linh nghiến răng:
- Cái thứ cẩu trệ đó … Thân Xương Ngọc chận lại:
- Lờ cho hắn đi ! Một lần bớt chuyện là thêm một lần nhàn!Đại hán mặt thụt bật cười quái dị, không còn gì là úy kỵ ai nữa, cao giọng mắng:
- Bọn này từng gặp đủ hạng tay chơi.Gặp thứ thiệt còn không ngán, huống hồ là kẻ mượn rượu làm nư ?
Đừng tưởng uống vài chén là trở thành anh hùng, muốn gì được đó.Hắn khích rõ rệt.Hắn miệt thị rõ rệt.Chàng không nói gì, song gân trán vồng lên thấy sợ.Thân Xương Ngọc cứ thản nhiên, cứ uống, cứ ăn.Hoàng Quân Nhã càng khiếp đảm hơn.Người ngũ tuần nhìn bọn Lệ Tuyệt Linh với ánh mắt lạnh lùng rồi hừ một tiếng thốt:
- Lão tam ! Bảo hắn dọn ra mấy thứ khá rồi mình lót dạ lên đường.Không nên đê?
việc nhỏ làm hỏng việc lớn đấy nhé !Đại hán mặt thụt quay sang chủ quán hét:
- Có nghe không, con chó già ?
Sao chưa chịu đi?
Chủ quán thở phào, quay mình bước vào trong ngaỵ Gã giống nữ nhân tặc lưỡi:
- Nóng nực lạ ! Đi dưới nắng thế mà còn khoan khoái, có phần dễ chịu hơn ngồi trong nhà.Đại sư ca ơi ! Cái công tác này thật là hành chúng ta đến khổ.Đại sư ca là vị ngũ tuần, điểm một nụ cười:
- Lão thất ! Ngươi đúng là một quý tử trong gia đình, nắng không ưa, mưa không chịu.Mới xuất ngoại được một đoạn đường là đã kêu khổ rồi.Thế thì làm sao sống cái kiếp bôn ba khắp bốn phương trời được ?
Những gì thiếu thốn lúc hành sự sẽ được đền bù lúc thành công.Hãy tập tính nhẫn nại chứ !Lão thất thở ra :
- Nói để mà nói chứ ai lại chẳng biết thế hả đại sư ca ?
Tuy nhiên muốn hưởng cái số tiền này, tiểu đệ nghĩ cũng chẳng nhàn cho lắm đâu.Đại sư ca lại hừ một tiếng:
- Dĩ nhiên rồi ! Nếu là việc nhàn thì ai cần nhờ đến mình làm chi cho hao tiền tốn bạc chứ ?
Đại hán mặt thụt, đứng hàng thứ ba nên được gọi là lão tam, cất tiếng:
- Nói thật chứ cái công việc này, ngoài chúng ta ra chẳng ai dám làm đâu.Đại sư ca gật đầu:
- Đó là cái chắc.Bằng cớ là họ chẳng nhờ ai khác hơn bọn mình.Bằng cớ là ho.chấp nhận ngay số tiền thù lao mà chúng ta đề nghị.Người có vẻ văn sĩ chen vào :
- Thinh danh của bổn phái chẳng phải tầm thường, hẳn là những kẻ đương đầu trong vụ này, nghe nói có bọn ta tham gia thì chắc chắn là chúng phải rùn mình.Cho nên tiểu đệ nghĩ việc này có thể là tiền hung hậu kiết, chẳng đáng lo ngại lắm.Biết đâu đối phương đành phải nhượng bộ.Người to lớn cười vang:
- Đừng khoe khoang lắm, lão ngũ ! Nếu có xảy ra cuộc động thủ thì liệu ngươi có đủ sức áp đảo đối phương không?
Hay cũng chỉ ỷ lại vào bản lãnh của ta đây ?
Thế thì đừng có mượn oai lực của ta mà khoát lác!Đại hán to lớn nổi giận, toan sừng sộ.Đại sư ca vội khoát tay:
- Thôi im đi.Đừng cãi, ồn lắm, ta muốn nghỉ ngơi!Gã mất nửa vành tai hừ một tiếng:
- Cái gã chủ quán chết dí nơi nào rồi ?
Lâu quá sao gã không mang rượu và thức ăn ra ?
Một vài người khác tiếp nối mắng oang oang.