Ban ngày thì lên đường, tối lại chui vào trong sáng thần không gian, chỉ vài ngày sau đó Lý Thiên Ngọc đã về đến Ngưu gia thôn.
Chỉ thấy lúc này cả thôn trang đã không còn một bóng người chỉ có khắp nơi thi thể ngổn ngang, nơi nơi bị thiêu rụi, đổ nát hoang tàn, Lý Thiên Ngọc tới trước cửa ngôi nhà của hai gia đình Quách-Dương, trong nhà đã không có người nào, hắn đứng đó, khuôn mặt hắn không có biểu tình nào khác ngoài bình tĩnh và lạnh lùng, thế nhưng nắm tay xiết chặt đã biểu hiện ra sự tức giận trong lòng hắn là không nhỏ.
Hắn cũng có phần tự trách bản thân quá tự tin, cũng vì quá tin vào những gì mình biết mà dẫn đến sai lầm ngày hôm nay.
Lý Thiên Ngọc hơi hơi bình tĩnh lại một chút sau đó hắn âm thầm bật mini map lên, điều tra một lượt vị trí của Quách Khiếu Thiên, Dương Thiết Tâm, Lý Bình và Bao Tích Nhược.
- Chết tiệt! - Lý Thiên Ngọc trầm giọng chửi một tiếng.
Trên mini map lúc này chỉ hiển thị vị trí của hai nữ nhân, nghĩ là Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm đều đã chết cả.
- Không nghĩ đã có ta xen vào vậy mà nội dung cốt truyện vẫn trở lại vị trí ban đầu, không những thế, Dương Thiết Tâm đáng lẽ không phải chết lúc này nhưng vì ta nên hiện tại liền chết đi, chẳng lẽ thật sự có thứ gọi là vận mệnh sao!?
Lý Thiên Ngọc nói xong liền quay đầu bước đi, hắn không tin tà, có chăng chỉ là sơ xuất không giải quyết triệt để dẫn đến tai họa hôm nay mà thôi.
Hắn dự định tìm về hai người nữ nhân kia, sau đó diệt sát Hoàng Nhan Hồng Liệt, như vậy liền không lo họa về sau nữa.
Lý Thiên Ngọc cũng đã để Thu nhi ở lại trong không gian sáng thần, vì mang theo nàng tốc độ quá chậm.
Chỉ biết lúc này hắn một thân một mình vận khởi Kinh lôi truy tinh bộ hướng về vị trí Lý Bình mà đi, thân ảnh hắn trong nháy mắt liền tiêu thất tại Ngưu gia thôn.
Tại sao hắn lại muốn cứu Lý Bình trước là bởi vì hiện tại Hoàng Nhan Hồng Liệt sẽ không thể nào giết Bao Tích Nhược, hắn sẽ muốn nàng còn sống.
Vận dụng Kinh lôi truy tinh bộ nguyên một ngày hắn đã tiếp cận vị trí của Lý Bình, phải biết đây không phải thân pháp cấp thấp mà là Thần cấp thân pháp, mặc dù lúc này mới tiểu thành, Lý Thiên Ngọc cảnh giới cũng còn thấp, nhưng tốc độ thì cũng không chậm.
Hạ xuống một chỗ cách vị trí Lý Bình 150m, Lý Thiên Ngọc liền lôi ra hai bình mana sau đó tu một hơi hết sạch, lúc này năng lượng trong cơ thể hắn mới đầy hơn phân nửa, cảm giác có chút tốt hơn, dù sao năng lượng chính là dùng để duy trì công năng cơ thể, thiếu một phần là cơ thể cảm thấy mệt mỏi một phần, hắn cũng không hồi phục toàn bộ vì như vậy cũng đủ để hắn cứu người rồi, còn sau đó có thể tu luyện hồi lại dùng cũng phí phạm.
Tay cầm dao phay, Lý thiên Ngọc có chút mất hình tượng nhưng dù sao cũng là vũ khí, mặc dù dùng bạch ngọc tiêu thân tiêu làm bằng ngọc cũng không phải do hắn chế tạo, chỉ là một cây ngọc tiêu bình thường, dùng thì cũng được nhưng lại phải tốn nội công truyền vào để bảo vệ ngọc tiêu khi đánh nhau. Nếu không có nội công bảo vệ thân tiêu, khi va chạm mạnh thì cây ngọc tiêu chắc chắn báo hỏng.
Hắn cũng suy nghĩ chút sau này dựa vào hệ thống luyện chế lại cho thanh ngọc tiêu này. Còn giờ thì không phải lúc làm điều này, quan trọng bây giờ là cứu người ra trước đã.
Sau đó, Lý Thiên Ngọc tay cầm dao phay đề thân phi tới, một loạt áp tải binh liền vây quanh hắn, số lượng khá đông, tầm hơn 200 tên, trong đó hầu như toàn bộ đều lv.1, có duy nhất một tên quan đầu lĩnh lv.2.
Chỉ thấy đối phương tên thì cầm thương, tên thì loan đao, nhất tề lao tới, Lý Thiên Ngọc vừa vận dụng thân pháp vừa áp sát vừa né, sau đó chân hắn thì liên tục đá ra Liêu âm cước, tay phải cầm Dao phay cũng vung lên, chỉ thấy lóe lên một tia ngân mang, đầu của 5,6 tên liền bị chém bay, thân thể chưa kịp nói lời tạm biệt với đầu thì đã mất đi sinh cơ đổ ập xuống như một cây chuối!
- Đinh! Chúc mừng ký chủ giết Áp tải binh x1, nhận được 5 điểm kinh nghiệm, hối đoái điểm +10.
- Đinh! Chúc mừng ký chủ giết Áp tải binh x1, nhận được 5 điểm kinh nghiệm, hối đoái điểm + 10.
- Đinh! Chúc mừng ký chủ giết Áp tải binh x1, nhận được 5 điểm kinh nghiệm, hối đoái điểm + 10
...............................
Còn những tên trúng Liêu âm cước lúc này cũng đột nhiên có phản ứng, nhưng đáng tiếc không phải là phản ứng phòng vệ mà là đến hiện tại cảm giác khi bị nát trứng mới truyền tới não bộ!
- Aaaaa....!!!
- Ốiiiii..mẫu thân ơi..!!!!
- Oaaa!!!! Đau chết ta rồi....!!!!
................................
Do bị trúng Liêu âm cước, những tên này không chết ngay mà quằn quại một thời gian sau đó mới xuất huyết mà cúp máy, máu là bị trừ từ từ nên nếu lúc này có người chữa trị cầm máu cho bọn hắn có lẽ còn giữ được mạng mà làm thái giám, nhưng hiện tại chỗ này làm gì có ai chữa trị được, cho nên diêm vương gia lại tiếp tục nhận xuống hơn 30 tên thái giám, thật là một việc vui đáng ăn mừng!
Mấy tên này gào thét như heo bị chọc tiết một hồi sau đó mới đau đớn mà chết đi, Lý Thiên Ngọc cũng chẳng thèm quan tâm sự sống chết của mấy tên này, chỉ biết lúc này hệ thống cũng ứng tiếng.
- Đinh! Chúc mừng ký chủ giết Áp tải binh x1, nhận được 5 điểm kinh nghiệm, hối đoái điểm +10.
- Đinh!
- Đinh!...
..............................
Lý Thiên Ngọc lại tiếp tục màn tàn sát của hắn, ngân mang lập lòe, thối ảnh già thiên, sau vài khắc chung, toàn bộ 200 tên áp tải binh, tên thì nát trứng, tên thì cụt đầu, tên thì tứ chi đều bị chém đoạn mất máu mà chết, phải nói là quá thảm.
Hắn cũng chẳng thèm để ý rằng thảm cảnh này toàn bộ do hắn gây ra, mà dù cho nghĩ tới hắn cũng chẳng quan tâm, đối với hắn lũ này cũng chỉ coi như một đám creep hình người mà thôi.
Lũ áp tải binh này chắc chắn đều đã từng giết người, chưa nói tới cướp của, gian dâm, vậy cũng đủ lý do để hắn giết mà không cảm thấy vướng mắc gì rồi.
Hắn chỉ một phần chú ý rằng sau khi giết 200 tên áp tải binh thu được 1.000 điểm kinh nghiệm và 2.000 hối đoái điểm, hắn cũng kém vài trăm điểm kinh nghiệm là có thể tăng lên lv.7 mà thôi.
Không kịp tra xét bảng thuộc tính nhân vậy, hắn đi đến chỗ một đám dân chúng hai chân hai tay đều bị còng nối với nhau bằng dây xích, hắn mở miệng quát lớn:
- Tất cả im miệng! Đứng xếp hàng lại cho ta, kẻ nào lộn xộn hay thừa cơ cướp đoạt thì cứ nhìn 200 tên quan binh kia mà làm gương!
- Tất cả xếp hàng rồi tiến tới ta sẽ giúp chặt bỏ xích tay, xích chân, còn ai không muốn có thể đi!
Đám dân chúng lúc này cũng biết là Lý Thiên Ngọc tới cứu bọn họ, cho nên cũng thức thời xếp thành nguyên một hàng ngũ dài dằng dặc, sau đó từng người tiến lên cho hắn chặt xích.
Lý Thiên Ngọc nhìn một hàng ngũ phải đến hơn 1000 người, hắn cũng hơi thở dài, nếu hôm nay hắn không giúp bọn họ vậy thì vài ngày tới một đám thổ phỉ tới đánh cướp thì 1000 người này trong nguyên tác cũng chỉ còn mỗi Lý Bình còn sống mà thôi.
Hắn cũng thật chẳng muốn xía vào việc của người khác nhưng dù sao cũng gặp được hắn vậy coi như làm chút việc tốt tích chút công đức vậy.
Từng người tiến lên đều được hắn dùng Dao phay chặt đứt xích sắt sau đó dúi cho một thỏi bạc, sau đó dặn họ hướng về phía thành thị mà đi.
Sau khoảng gần nửa tiếng hắn cũng nhìn thấy người cuối cùng, không ai khác chính là Lý Bình, Hắn liền tiến tới chặt đứt xích chân, xích tay cho nàng liền lôi trong sáng thần không gian ra một cái áo lông đưa tới.
- Tẩu tử! Ngươi đi theo ta trước, có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau!
Lý Thiên Ngọc nắm lấy tay nàng liền sử dụng thân pháp chạy thẳng hướng thành thị mà đi.
Tìm tới một khách điếm khá yên tĩnh, Lý Thiên Ngọc liền đỡ Lý Bình ngồi xuống ghế, tiếp đó sai tiểu nhị mang tới một bàn thức ăn và mấy bình rượu.
- Tẩu tử! Thời gian này thật khổ cho tẩu! Tiểu đệ lúc nãy thay tẩu kiểm tra mạch tượng thì thấy tẩu dinh dưỡng không đủ, có chút dấu hiệu bị động thai, ta vừa gọi cho tẩu mấy món, tẩu cố gắng ăn rồi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, ta ra ngoài mua chút thuốc an thai.
- Thiên Ngọc đệ! Ngươi có thể trong cơn nguy nan đến giúp, ta cũng không biết nên báo đáp ngươi ra sao nữa! Cảm tạ ngươi Thiên Ngọc.
- Tẩu tử! Mặc dù ta với Quách huynh và Dương huynh cùng hai vị tẩu tử chỉ là quen biết sơ giao nhưng Thiên Ngọc luôn coi các ngươi là bằng hữu.
- Giờ ta chạy ra tiệm thuốc!
- Ừm! Cảm ơn đệ!
Nói xong liền đi tới tiệm thuốc, đối với hắn, một y sư cấp 5 thì một phương thuốc an thai, dưỡng thai cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Cầm thuốc đi về khách điếm, vừa bước tới gần cửa liền nghe thấy bên trong truyền ra hàng loạt tiếng chén bát bị đập bể, kèm theo một tiếng nói vọng ra làm hắn giật mình một chút:
- Người đâu! Bắt con kỹ nữ này lại mang về phủ cho bổn công tử!
- Được theo bổn công tử là phúc đức ba đời ngươi tích được, vậy mà còn dám đánh bổn công tử một bạt tai! Bổn công tử thích nhất là chơi vợ người khác, có bầu lại càng thích. Đợi lúc đó liền cho ngươi rên rỉ dưới khố bổn công tử..khà khà....!
- Khốn kiếp! Tên súc sinh biến thái nhà ngươi, muốn ta theo ngươi, nằm mơ!
Lý Thiên Ngọc lúc này đã hiểu ra là chuyện gì, thì ra là một con hàng có sở thích biến thái chơi bà chửa, chẳng may lại gặp Lý Bình đang mang thai Quách Tĩnh liền t*ng trùng lên não, ban ngày ban mặt sai người đòi bắt nàng về phủ.
- Mẹ nó! Khẩu vị có cần nặng như vậy không, đến bà chửa sắp sinh mà cũng lên được, đúng là nhân con mẹ nó tài a! - Lý Thiên Ngọc có chút khâm phục nói.
Sau đó hắn liền đi tới, chớp mắt một cái liền xách cổ tên công tử kia lên như xách một con gà liền trưng ra bộ dạng hòa ái dễ gần nói:
- Ngươi! Muốn chơi ai a!?
Không đợi tên này trả lời, Lý Thiên Ngọc liền tung cước sút một phát giữa đũng quần tên này, hắn cũng không sử dụng Liêu âm cước, thế nhưng một sút của hắn cũng khiến tên công tử quần là áo lụa này miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng liền ngất xỉu.
Đũng quần đẫm máu đã tố cáo tình trạng đồ vật nối dõi tông đường của hắn đã triệt để báo hỏng, thần tiên khó cứu, không thèm liếc tên này đến cái thứ hai, Lý Thiên Ngọc liền tiện tay ném ra ngoài đến "Bịch!" một cái, bọn hạ nhân, gia đinh thấy công tử nhà mình chớp mắt bị chế tạo thành thái giám liền bị dọa sợ tý thì tè ra quần, tên thì bò tên thì chạy mau mau chóng chóng cút ra ngoài, sau đó kẻ khiêng người đỡ liền mau chóng tên công tử kia đi.
- Tẩu tử! Không sao chứ!
- Ta không sao! May mà có đệ chứ không ta chỉ có chết đi mới không bị tên kia chiếm được!
Lý Bình cũng coi như một nữ lưu giang hồ cũng không quá kinh hãi, Lý Thiên Ngọc lúc này thì đi tới quăng cho lão bản hai thỏi bạc coi như đền bù tổn thất lại sai mang lên một bàn thức ăn khác.
Hai người ngồi xuống, Lý Thiên Ngọc liền mở miệng nói:
- Tẩu tử! Chúng ta ở lại đây mấy ngày, ngươi cũng nhân thời gian mà tĩnh dưỡng cho tốt, sau đó ta đưa ngươi về Ngưu gia thôn.
- Về Ngưu gia thôn sao!? Về đó mà làm gì, chỉ còn một mình ta, nhìn cảnh còn người mất sao!?
- Tẩu tử! Tuy Quách huynh cùng Dương huynh đều đã mất nhưng vợ Dương huynh vẫn còn sống a!? Sau khi đưa ngươi về ta liền đi đến chỗ Hoàng Nhan Hồng Liệt cứu nàng, hai người về sau liền sống ở Ngưu gia thôn, nuôi dưỡng Quách Tĩnh còn có Dương Khanh khôn lớn nên người, ta nghĩ Quách huynh, Dương huynh trên trời có linh cũng an tâm mà nhắm mắt.
- Cái gì!? Tích Nhược còn sống sao! Thật may quá! Nhưng tại sao nàng ta lại ở chỗ Hoàng Nhan Hồng Liệt người này!? Nghe tên thì phải chăng là Kim nhân!?
- Tẩu tử có chỗ không biết! Hoàng Nhan Hồng Liệt chính là lục vương gia của Kim nhân, rất được hoàng đế Kim quốc coi trọng, hắn từ trước đã để mắt tới Bao tẩu, tất cả mọi việc xảy ra với Ngưu gia thôn, với hai vị huynh đệ chính là do hắn một tay bày ra nhắm chiếm đoạt Bao tẩu.
- Sao! Ngươi nói cái gì!? Khiếu Thiên cùng Thiết Tâm đều do hắn hại chết vì muốn chiếm đoạt Tích Nhược sao!?
Lý Bình kinh hãi không dám tin mà nói.
- Vậy! Thiên Ngọc! Đệ mau mau đến cứu nàng ấy đi, chắc chắn nàng ấy sẽ không để tên Hoàng Nhan Hồng Liệt đó chiếm đoạt mà tìm đến cái chết, ngươi tại sao không cứu nàng trước mà lại cứu ta a!?
- Tẩu tử! Tẩu bình tĩnh chút nghe ta nói xong đã!
- Tẩu chắc không biết đoàn áp tải binh mà ta cứu tẩu trước đó không lâu sau sẽ gặp phải phỉ tặc, đám phỉ tặc này sẽ giết sạch tất cả mọi người, cho nên ta chính là nghe được tin này liền nghĩ đến việc giải cứu tẩu trước, còn về Lý Bình...!
Lý Thiên Ngọc hơi ngừng một chút lại nói:
- Có thể tẩu không tin nhưng sự thật là tên Hoàng Nhan Hồng Liệt này một đời cáo già, mưu mô xảo quyệt, nhưng lại rất yêu Bao tẩu, hắn một tay bày ra âm mưu này chính là muốn dùng để làm cho Bao tẩu chấp nhận từ đó sa vào vòng tay của hắn một cách tự nguyện.
- Hắn vì là lục vương gia của Kim nhân, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn nữ nhân chẳng lẽ khó sao, cho nên hắn chính là vì sự kiêu ngạo đó mà không sử dụng sức mạnh với Bao tẩu. Hơn nữa, vì đang mang thai cốt nhục của Dương huynh nên chắc chắn nàng ấy sẽ không tự sát.
- Đợi sau khi ta đưa tẩu về Ngưu gia thôn sẽ đi tới chỗ Hoàng Nhan Hồng Liệt giết hắn cứu ra Bao tẩu, tẩu cứ yên tâm.
- Thiên Ngọc đệ đệ! Thế nhưng hắn là lục vương gia của Kim nhân, bên cạnh hẳn có nhiều cao thủ, đệ một thân một mình tiến vào, ta không an tâm. - Lý Bình lo lắng nói.
- Tẩu tử! Nói cho ngươi một điều! Trong thiên hạ này, bất kể chỗ nào đệ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi không ai có thể cản được, cũng không ai có được thực lực đó.
- Tẩu yên tâm đi!
- Ừm! đệ đệ, nếu không thể cứu ra Tích Nhược đệ hay giết chết tên Hoàng Nhan Hồng Liệt báo thù cho Khiếu Thiên cùng Thiết Tâm, ta và nàng ấy dù chết cũng muốn báo thù cho bọn họ! -Lý Bình mím môi nói.
Nàng nghĩ nếu có thể báo thù sát phu, dù nàng hay Tích Nhược có vì vậy mà chết đi cũng cam tâm tình nguyện a!
Lý Thiên Ngọc lại bảo đảm một hồi mới Lý Bình thả lỏng tâm tình một chút, Hắn ăn uống xong liền đi xuống mượn nhờ bếp để sắc thuốc cho nàng, sau khi dùng thuốc xong hắn đỡ Lý Bình lên phòng, khép cửa lại hắn liền về phòng của mình, sau đó chui vào sáng thần không gian ôm Thu nhi ngủ.