Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 201: Gia Liệt Áo




Ô thản thành, Tiêu gia, trong luyện võ trường, rất nhiều Tiêu gia đệ tử đứng vây xung quanh đồng loạt nhìn lấy thân ảnh một vị thiếu niên đang đứng trước trắc nghiệm ma thạch.

“Đấu chi lực, tam đoạn!” 

Năm chữ to lớn chói mắt hiện lên trên trắc nghiệm ma thạch, tên thiếu niên thần sắc tự giễu, hai tay nắm chặt bởi vì dùng lực quá mạnh mà khiến móng tay ngập bên trong da thịt, hai tay khẽ run, nỗi đau da thịt bên ngoài không cách nào so với tâm linh đau đớn, từ một thiên tài biến thành phế vật mấy ai chịu được… 

“Tiêu Viêm, tam đoạn đấu lực, cấp bậc: thấp!” Bên cạnh trắc nghiệm thạch, một vị trung niên nam tử liếc nhìn thông tin trên đó, ngữ khí hờ hững công bố.

Không có gì bất ngờ hay ngoài ý muốn, trung niên nam tử nói xong, trên quảng trường ngay lập tức nổi lên từng đợt châm trọc chế giễu.

“Tam đoạn? Hắc hắc, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, “Thiên tài” này ba năm vẫn dậm chân tại chỗ!”

“Ai, phế vật này thật làm cho gia tộc mất hết mặt mũi!”

“Hừ, nếu tộc trường mà không phải là phụ thân của hắn, loại phế vật này sớm đã bị đuổi khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt rồi, làm gì còn có thể ở lại gia tộc ăn no chờ chết!”

“Thiên tài năm đó của Ô thản thành, tại sao giờ lại biến thành một dạng như vậy chứ, đáng tiếc a!”

“Ai mà biết, có lẽ hắn làm việc gì đó trái với lương tâm, thần linh trừng phạt đi!”

Từng lời diễu cợt, châm chọc, tiếc hận như từng con dao nhọn hung hăng đâm vào trái tim thiếu niên để cho khuôn mặt có chút thanh tú non nớt càng lúc càng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Đám người này, đều thừa hơi vậy sao? Có lẽ là tại ba năm trước đám người này đối với ta nhún nhường giờ ta sa cơ liền muốn đòi trở lại đây mà…” Mỉm cười chua xót, Tiêu Viêm xoay người hướng về phía chỗ không người đi tới, thân ảnh mỗi lúc đều toát ra cảm giác lạc lõng.

“Người tiếp theo, Tiêu Mị!”

Từ bên trong đám người, một thiếu nữ nhanh chóng đi ra, tiếng nghị luận cũng chế giễu đột nhiên nhỏ đi bởi lẽ sự chú ý cùng từng đạo ánh mắt nóng bỏng đều dời lên trên thân ảnh của thiếu nữ này.

Thiếu nữ tuổi không quá mười bốn, dù chưa thể coi là tuyệt sắc, nhưng khuôn mặt non nớt ẩn chứa một tia vũ mị, thanh thuần cùng vũ mị, hai loại khí chất cực kỳ mẫu thuẫn vậy mà cùng tồn tại khiến cho thiếu nữ ngay lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường.

Đi tới trắc nghiệm thạch bi, sau đó chậm rãi nhắm mắt, đấu lực truyền vào bên trong…

“Đấu chi lực, thất đoạn!”

“Tiêu Mị, đấu lực thất đoạn, cấp bậc: cao cấp!” 

Nghe tới trung niên nhân công bố, thiếu nữ hai mắt mở ra, ngẩng đầu khẽ:“dạ!” một tiếng, sau đó mỉm cười đắc ý…

“Chậc chậc, thất đoạn đấu khí, cứ theo tiến độ này, chỉ sợ không tới ba năm, nàng có thể trở thành đấu giả…”

“Không hổ là hạt giống đệ tử của gia tộc!”

Từng âm thanh hâm mộ, khen ngợi từ trong miệng đám người truyền tới, thiếu nữ tươi cười càng thêm rạng rỡ, mỗi thiếu nữ đều có một khỏa tâm hư vinh không thể kháng cự…

“Người tiếp theo, Tiêu Huân Nhi!”

Thanh âm vừa vang lên, toàn bộ quảng trường đột nhiên im lặng nghe được cả tiếng châm rơi, bởi lẽ trong Tiêu gia lúc này, ai mà không biết đến thiên tài thiếu nữ Tiêu Huân Nhi, vậy chính là thông tin lạc hậu.

Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về một hướng, nơi đó một vị thiếu niên chán trường lưng dựa thân cây, miệng ngậm lấy một cọng cỏ, chính là Tiêu Viêm, đứng bên cạnh là một thiếu nữ áo tím, khuôn mặt tuy non nớt nhưng cực kỳ bình tĩnh, lãnh đạm, dù cho tất cả mọi người chú ý, nàng cũng không có một chút thay đổi nào.

Thiếu nữ thanh đạm như đóa hoa sen mới nở, tuổi còn nhỏ nhưng khí chất thoát tục trên người ngược lại khiến cho người ta xem nhẹ tuổi tác của nàng, khó có thể tưởng tượng sau khi lớn lên sẽ còn kinh diễm đến mức nào. 

“Tiêu Viêm ca ca, Huân Nhi đi đây, đợi chút nữa Huân Nhi sẽ cùng ca ca đi tìm Lý đại ca!”

Khoát tay ra hiệu không cần để ý tới bản thân, Tiêu Viêm đồng thời nói:

”Rồi, nha đầu, tý nữa ca ca sẽ cùng muội tìm Lý đại ca!”

Lý đại ca trong miệng hai người chính là Lý Thiên Ngọc, từ lúc Huân nhi mang Tiêu Viêm tới gặp được hắn, Tiêu Viêm liền bị tiệm tạp hóa bên trong vật phẩm hấp dẫn, lại thêm Lý Thiên Ngọc gần gũi bình dị, cũng không chế giễu hay coi thường phế vật là hắn, cho nên Tiêu Viêm cũng cảm thấy rất thân cận.

Đương nhiên Tiêu Viêm cũng không biết việc Huân Nhi dẫn hắn tới gặp Lý Thiên Ngọc hoàn toàn là Lý Thiên Ngọc vì nhiệm vụ của hệ thống mà một tay chủ đạo làm ra tới, còn nội dung nhiệm vụ chỉ có hắn biết được.

Huân Nhi từng bước đi tới trắc thạch bi, vẻ mặt vô cùng bình thản đưa tay đặt lên phía trên, sau đó truyền vào đấu khí.

Thạch bi im lìm một thời gian ngắn sau, đột nhiên lóe lên hào quang cực kỳ chói mắt…

“Đấu chi lực, cửu đoạn!”

Trung niên nhân cả kinh, sau đó mới giật mình hô lên:

“Tiêu Huân Nhi, cửu đoạn đấu lực, cấp bậc: cao cấp!”

“Vậy mà đã tới cửu đoạn rồi… thật khủng bố, người đứng đầu trong giới trẻ gia tộc hiện nay không ai khác ngoài Huân Nhi tiểu thư mà”. Từ yên tĩnh bên trong, toàn bộ người bên trong võ trường đều nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt đối với thân ảnh nhỏ nhắn tử sắc y phục tràn đầy kính sợ.

“Huân nhi tiểu thư, nửa năm sau, hẳn tiểu thư có thể ngưng tụ đấu khí toàn, nếu thành công, như vậy mười bốn tuổi liền trở thành đấu giả chân chính, tiểu thư sẽ là người thứ hai trong trăm năm nay của Tiêu gia” Trung niên nhân đối với Tiêu Huân Nhi nở ra nụ cười hiếm hoi, khẽ cũng kính nói.

Trung niên nhân nói người thứ hai là nàng, còn người thứ nhất chính là Tiêu Viêm, nhưng hắn lại không biết rằng, Huân nhi lúc này thực lực đã tới lục tinh đấu giả, biểu hiện ra bên ngoài chỉ là do nàng kiềm chế mà thôi, Lý Thiên Ngọc từ nhỏ ôn dưỡng đã thông toàn thân kinh mạch cho nàng, thêm vào bản thân nàng là công chúa của viễn cổ bát tộc, Cổ tộc, còn có thể thiếu tài nguyên tu luyện? Chẳng lẽ kém với Tiêu Viêm sao? Hoàn toàn ngược lại, ngay từ lúc mười tuổi Huân Nhi đã trở thành một đấu giả, nếu so ra mười một tuổi mới đột phá mười đoạn đấu khí ngưng tụ đấu khí toản Tiêu Viêm thì còn thiên tài hơn nhiều. 

Từng đợt trầm trồ hâm mộ âm thanh truyền tới, có điều nàng trên mặt vẫn lãnh đạm, hoàn toàn chẳng quan tâm chút nào, từ trên đài đi xuống tiến về chỗ Tiêu Viêm, từng đợt ánh mắt ghen tị như muốn lột da tróc thịt từ đám thanh niên ngưỡng mộ nàng để cho tên này khuôn mặt co quắp như khổ qua.

“Hì hì, Tiêu Viêm ca ca, xong rồi, chúng ta đi tới cửa tiệm của Lý đại ca đi!”

Đối với khuôn mặt tươi cười của Tiêu Huân Nhi, Tiêu Viêm chỉ miễn cưỡng cười một cái, dù sao đả kích cũng quá lớn, bản thân phế vật cùng một chỗ với thiếu nữ thiên tài để Tiêu Viêm có chút không được tự nhiên.

Có điều từ trước tới giờ Tiêu Viêm đều được Huân Nhi động viên, cho nên hắn rất cảm kích nàng, đồng thời cũng cảm thấy bản thân không xứng với nàng, cho nên vẫn một mực đối xử với nàng như muội muội của mình, mà bản thân Huân Nhi cũng đối với hắn như thân ca ca, hoàn toàn không có chút nào khác xen vào, bởi lẽ thân ảnh một người khác đã in sâu vào lòng nàng, không ai có thể thay thế được.

Hai người sau đó đi ra diễn võ tràng của Tiêu gia, hướng một bên phường thị mà đi, tìm tới tiệm của Lý Thiên Ngọc, chỉ là sắp tới nơi liền đụng phải con ruồi, một tên thanh niên y phục hoa lệ không muốn nói là màu mè, làn da có phần tái nhợt vì tửu sắc, khi hai mắt trông thấy Tiêu Viêm liền lộ rõ vẻ chán ghét, nhưng khi nhìn tới Huân Nhi thì ngược lại biến thành bộ dáng trư ca, thập phần hoan hỉ bước tới, người này chính là Gia liệt áo của Gia liệt gia tộc. 

“Nha, xem ai đây, là thiên tài Tiêu Viêm sao, còn có…Huân Nhi tiểu thư, không nghĩ tới có thể gặp được tiểu thư ở đây, thật là duyên phân a!” Vừa nói, ánh mắt bắt đầu không an phận quét lấy bộ ngực nàng.

“Gia Liệt Áo thiếu gia, nếu không có chuyện gì thì xin tránh sang một bên, ta còn có chuyện phải làm…”

Huân Nhi thần tính toát ra vẻ chán ghét nồng đậm, sau đó cũng chẳng thèm nói lời nào, dường như nói nhiều một câu đối với hạng người này chỉ khiến bản thân thêm ô uế, Tiêu Viêm đối với Gia Liệt Áo chế giễu cũng không để tâm, dù sao hắn bên trong gia tộc bị chế giễu không biết bao nhiêu lần.

“Ha ha, Huân Nhi tiểu thư đến phường thị mua thứ gì? Vừa lúc tại hạ đang nhàn rỗi, không bằng chúng ta cùng nhau đi!” Gia Liệt Áo đối với thái độ của nàng không hề có chút nổi giận nào nói.

“Gia Liệt Áo thiếu gia, ta đã nói ta còn có chuyện, mời ngươi tránh ra được không!” Huân Nhi có chút không kiên nhẫn, thần sắc lạnh nhạt nói.

Bị cự tuyệt thẳng thừng, Gia Liệt Áo khóe miệng co quắp, có điều hắn đối với Tiêu Huân Nhi vốn có lòng ái mộ, mà nàng cũng là một thiên tài của Tiêu gia, so ra thì hắn thiếu tộc trưởng Gia Liệt gia tộc cũng không thể đối với nàng như thế nào, chứ nếu là nữ nhân bình thường, bảo đảm hắn chỉ cần nói một câu là có hạ nhân đi bắt lấy quẳng lên giường mặc hắn hưởng dụng.

Từ trong ngực lôi ra một chiếc vòng tay, toàn thân ánh lên màu kim lam, chính là thiết kim lam đúc thành, ở chỗ nối có một cái ma tinh màu lục từ trên đó phát ra ánh sáng nhàn nhạt, xem ra là một loại trang sức phẩm rất xa xỉ, Gia Liệt Áo đưa tới trước mặt Huân Nhi mà nói:

“Huân nhi tiểu thư có việc, Gia Liệt Áo thế nào có thể ngăn trở, đây là mộc linh trạc, ta mới mua từ phường thị, tuy không quý trọng gì, nhưng trên đó khảm lấy một viên mộc thuộc tính ma tinh cấp một, rất có ích cho việc hồi phục đấu khí, Huân nhi tiểu thư chưa phải đấu giả, cho nên chiếc vòng tay này xem như là một loại trang sức phẩm không tệ, chỉ là chút thành ý của ta, Huân nhi tiểu thư đừng cự tuyệt, nếu không Gia Liệt Áo trước mặt đám thủ hạ sẽ rất mất mặt đó…”

Huân Nhi lúc này nhíu lấy chân mày, có chút khó chịu với tên mặt dày này, có điều nàng đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước Tiêu Viêm hình như đang tìm mộc tinh hạch, cho nên nghĩ chẳng thà nhận lấy sau khi đưa cho hắn cái mộc hệ tinh hạch liền len lén cầm vòng tay vứt đi.

Nghĩ thế nàng liền vươn tay muốn nhận lấy cho xong chuyện, Gia Liệt Áo trong lòng mừng thầm, quả nhiên nữ nhân ai có thể kháng cự được chiêu này, còn đang trong lòng tự tâng bốc bản thân anh minh thần võ, thì đột nhiên con ngươi trợn lên bởi lẽ có một cánh tay không biết từ đâu vươn ra bắt lấy cái vòng tay mà hiển nhiên thì không phải là của Tiêu Huân Nhi đang kinh ngạc trước mắt.

“Hửm, mộc hệ ma tinh cấp một, thiết lam kim? Thứ rác rưởi này mà cũng dám lấy ra tặng người?”

Giọng nói tràn đầy vẻ khinh bỉ, xem thường.

“Lý đại ca!!!” Huân Nhi kinh hỉ bật thốt.