Sáng Sủa Cả Đời

Chương 10: 10: Phiên Ngoại






Editor:Cam.

(bonglantrungmuoi3)
Beta: Esther.

- ----
(Một)
Đã một năm kể từ lúc đứa bé được sinh ra, hôm nay chính là sinh nhật một tuổi, cả nhà không những tổ chức thôi nôi mà còn muốn tổ chức cả mục chọn đồ vật đoán tương lai.

Cảnh gia cũng không ngoại lệ, Cảnh Chí Thắng và Du Lị đã chuẩn bị trước tất cả những vật dụng cần thiết, đưa mẹ kế của Du Lị về nhà, còn mời cả ba nuôi Dịch Nhiễm của Tiểu Xán và mẹ của Dịch Nhiễm là La Mai Chi.

Coi như cả gia đình đã tề tựu đông đủ.

Trên thảm có bút lông, bàn tính, từ điển, tiền, thước kẻ, con dấu, cái muỗng và quả bóng bàn.

Du Lị để con trai ngồi ở phía đối diện các đồ vật rồi dỗ dành bé bò về phía trước.

Năm người lớn đứng ở hai bên, mọi ánh mắt đều tập trung vào Tiểu Xán, chờ xem bé sẽ bắt được món gì.


Dưới cái nhìn chăm chú của cả nhà, cuối cùng Tiểu Xán cũng bắt đầu bò.

Bò bò bò, bò lệch khỏi quỹ đạo đường thẳng luôn, bé không bò tới chỗ đặt đồ vật ở phía trước mà là bò tới chân Dịch Nhiễm, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống quần của anh.

Mọi người ai cũng sửng sốt, thầm nghĩ: Đứa nhỏ này bắt được ba nuôi của nó, có ý gì đây?
Dịch Nhiễm cười cười phá tan bầu không khí yên tĩnh: "Cái này không tính, đây chỉ mới là khởi động của Tiểu Xán, lần sau mới tính."
"Đúng đúng đúng." Du Lị cũng cười phụ họa, đi qua bế Tiểu Xán lên, xoay người bé lại đối diện với mấy đồ vật phía trước.

Lần thứ hai, Tiểu Xán vẫn nắm lấy ống quần của Dịch Nhiễm, hơn nữa vẻ mặt còn rất vui vẻ, một tay nắm không đủ, bé dùng cả hai bàn tay nhỏ bắt lấy nắm chặt lại, tựa hồ rất chắc chắn về sự lựa chọn của mình.

Dịch Nhiễm có chút dở khóc dở cười, "Hay là… Cho nó một cơ hội nữa đi?"
Mọi người ai cũng đồng ý.

Lần này Cảnh Chí Thắng nghĩ ra một cách, đem mấy món đồ đặt bên chân Dịch Nhiễm, chỉ cần Tiểu Xán chạm vào món nào đầu tiên, thì tính là bắt được món đó.

Lần thứ ba, quả nhiên Tiểu Xán lại bò đến bên cạnh Dịch Nhiễm, tay nhỏ vừa muốn bắt lấy ống quần Dịch Nhiễm, Dịch Nhiễm liền nhanh trí lùi về sau nửa bước, Tiểu Xán chụp hụt bàn tay nhỏ liền rơi xuống chạm lấy tờ tiền.

Chà, bắt được tiền rồi, được đấy, đứa nhỏ này mai sau sẽ là người có tiền, cả đời không lo cơm ăn áo mặc.

Mọi người ai nấy cũng cười rất vui vẻ.

- ----
(Hai)
Lúc Cảnh Dập Xán vừa lên cấp 2, hắn vừa đẹp trai, thành tích học tập lại không tồi nên rất được nhiều nữ sinh trong khối yêu thích, còn hay được thầy cô khen.

Điều này khiến cho cậu bị không ít nam sinh ghen ghét.

Trong đó có một tên béo tên Mưu Côn, hồi cấp 1 cậu ta là một *giáo bá, thường xuyên dẫn theo một đám bạn đi bắt nạt bạn cùng khối ở khắp nơi.

Hiện tại cậu ta đang không vừa mắt Cảnh Dập Xán, nên tranh thủ đang giờ chuyển tiết không có thầy cô trong lớp, cậu ta ném quả bóng giấy về phía Cảnh Dập Xán, còn dán thêm một đống hình dán xấu xí lên bóp viết, cặp sách của người khác, vừa dán vừa nói là quà tặng mày đó.

*Giáo bá (校霸): đánh nhau giỏi, đại ca đánh nhau, (nôm na là trùm trường đó)
Trông Cảnh Dập Xán có vẻ rất bình tĩnh, yên lặng liếc nhìn Mưu Côn cùng với mấy tiểu tùy tùng phía sau cậu ta đang rất vui vẻ khi bắt nạt người khác, vẻ mặt hắn cười như không cười, bình tĩnh nói một câu: "Tao nhớ kỹ tụi mày rồi."
Câu nói này khiến cho Mưu Côn hơi ngẩn ra, "Mày có ý gì?"
Cảnh Dập Xán: "Sau khi tan học mày sẽ biết."
Kết quả sau khi tan học, Mưu Côn cùng đám bạn chặn đường Cảnh Dập Xán, nhưng thái độ lần này của Mưu Côn lại thay đổi 180°, "Anh Xán, em sai rồi, lúc đó em thật sự không biết anh là đại ca suốt 5 năm ở trường Tiểu học XX.


Chuyện đó, em đã nghe bạn học cũ của anh kể rồi, bọn họ còn nói anh thuộc chòm sao Bò Cạp...!Em, không phải em nói chòm sao này không tốt, thật ra chỉ là…..

Sau này, anh làm đại ca của tụi em được không?"
Cảnh Dập Xán làm bộ suy nghĩ, "Để xem biểu hiện của tụi mày như thế nào đã.

Nói không chừng sau này sẽ có chuyện nhờ đến tụi bây."
Mưu Côn cười gật đầu, "Anh Xán nói đúng, sau này tụi em sẽ lăn lộn cùng anh."
Cảnh Dập Xán, "Nhớ kỹ, mấy chuyện trước đây nếu không cần thiết thì không được nói với thầy cô, không được nói với người nhà, tụi bây thấy sao?"
Mưu Côn: "Đúng đúng đúng ạ."
Mấy ngày sau.

Sau khi tan học Cảnh Dập Xán lại đến nhà của Dịch Nhiễm, "Anh Nhiễm, sau này anh có thể thường xuyên đến cổng trường đón em được không? Ba mẹ bận bịu ở tiệm mỳ, không đến đón xem được."
Dịch Nhiễm cười cười, "Đã học cấp hai rồi còn muốn anh đến đón à?"
Vẻ mặt Cảnh Dập Xán có chút tủi thân, "Bởi vì gần đây em hay bị mấy bạn cùng lớp bắt nạt, lúc tan học có cả một đám hay chặn đường em, em rất sợ."
Dịch Nhiễm: "Được rồi, ngày mai anh sẽ đến đón em.

Để xem ai dám bắt nạt con nuôi của anh."
Cảnh Dập Xán cười đến vui vẻ.

Hôm sau, Dịch Nhiễm lái xe đến trước cổng trường, anh ngồi trong xe nhìn ra xa xa thấy một mình Cảnh Dập Xán vội bước nhanh ra ngoài cổng, theo sau là một vài nam sinh trông đặc biệt nghịch ngợm, như đang cố tình cản đường Cảnh Dập Xán.

Lúc đó Dịch Nhiễm vừa mới tan làm, mặc một bộ âu phục cao cấp, anh đeo kính râm bước xuống xe, thần thái ngời ngời.


Anh đi về phía Cảnh Dập Xán, "Thiếu gia, tôi đến đón ngài đây."
Lại nhìn đám nam sinh kia, đã sớm chạy mất dép rồi.

Cảnh Dập Xán nhào vào trong ngực Dịch Nhiễm, ôm lấy anh, "Anh Nhiễm là tốt nhất."
Hai ngày sau.

Hôm nay, Dịch Nhiễm vẫn đến đón Cảnh Dập Xán như mọi ngày.

Sau khi Cảnh Dập Xán lên xe, Dịch Nhiễm cười nói: "Tiểu Xán, sau này muốn anh đến đón thì cứ nói thẳng, không cần tìm mấy bạn học hợp tác với em, mấy bạn cũng rất mệt đó."
Cảnh Chí Thắng cười hì hì: "Sao anh biết được vậy?"
Dịch Nhiễm: "Chủ nhiệm lớp em là Sử Gia Hạo đúng không? Cậu ấy là bạn đại học của anh, anh đã hỏi cậu ấy rồi, cậu ta nói rằng uy lực trong trường của em rất lớn, mấy bạn nam còn phải nể mà."
Cảnh Dập Xán: "Ồ! Hóa ra thầy ấy là bạn học của anh, bây giờ thầy ấy có thay đổi gì so với trước kia không?"
Dịch Nhiễm cười cười, "Đừng có đánh trống lảng, anh nói em cái con gấu này, em là diễn viên à, còn có thể diễn được như vậy?"
Cảnh Dập Xán: "Nói không chừng sau này em sẽ là một diễn viên nổi tiếng, lúc đó em sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi anh, anh không cần phải đi làm nữa."
Ngày hôm sau, Mưu Côn tò mò hỏi Cảnh Dập Xán: "Anh Xán, cái người hay đón anh ở cổng trường mỗi ngày là quản gia nhà anh à?"
Cảnh Dập Xán liếc mắt nhìn cậu ta, "Đó là anh trai tốt không cùng huyết thống của tao."
Mưu Côn vò đầu bứt tóc: "Ồ."
Cậu ta thầm nghĩ: Đều cùng học chín năm giáo dục bắt buộc, tại sao mình lại không có được một anh trai tốt như vậy chứ?
- ----.