Sáng Sớm Trầm Miên

Chương 9: 9: Bất Ngờ 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Pháo đài thứ 2 của Ngân Bắc Đẩu, tọa lạc ở khu vực C5 tinh cầu Beta.

Những bức tường bằng thiết sắt màu đen bao bọc lấy toàn bộ khu vực đóng quân của loài người, đây là thành luỹ yên lặng và cứng rắn nhất.
Nhưng mà giờ phút này, trên bầu trờ của pháo đài khói lửa bay tán loạn.

Mấy chục máy cơ giáp màu đen như chim ưng trên trời, không ngừng điên cuồng khai hoả.

Trên thân mỗi cánh cơ giáp đều có được vẽ con vật màu đỏ trông vô cùng dữ tợn, giống như dung nham chảy xuống, lại giống như ác quỷ đang mỉm cười.

Mà dưới mặt đất, những sinh vật ngoài hành tinh như đàn kiến rậm rạp không ngừng xông lên, chúng dùng thứ c ứng rắn nhất của mình như duôi, móng, hàm răng, không ngừng gào rống va chạm vào tường thành của pháo đài.

"Báo cáo trưởng quan, khu 3 sắp không chống đỡ nổi nữa, phía sau nơi sắp sụp đổ là một kho chứa mở tinh thể, yêu cầu chi viện khẩn cấp!!"
"Phương hướng 4 giờ! Tăng mạnh hỏa lực!! Lão Lý, mang người của ông xông lên ——"
"Báo cáo trưởng quan, nhân viên kỹ thuật báo để phá giải sóng quấy nhiễu còn cần 10 phút......"
Những thanh âm ồn ào cùng với tiếng gầm rú liên miên hết đợt này đến đợt khác, bóng người không ngừng di chuyển, súng máy không ngừng xả đạn, thỉnh thoảng có người bị pháo đạn trên không trung đánh trúng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Trên đỉnh tháp màu đen, một quý tộc trẻ tuổi đang ngồi nghiêng trên ghế.

Y không mặc quân phục của Ngân Bắc Đẩu, mà mặc một bộ vest đen gắn kim sa theo phong cách quý tộc của hoàng gia.

Mái tóc xoăn màu bạch kim được buộc bởi dải lụa đỏ tung bay theo gió.
Người như vậy, tư thái như vậy, chợt xuất hiện ở nơi khói lửa đạn như trên chiến trường này, càng loá mắt đến khinh người quá đáng.
Vệ quan phòng vệ của Pháo đài —— vừa mới cùng trung tá Louis truyền thông tin đang run bần bật: "Điện, điện hạ......"
Người được xưng là điện hạ với khuôn mặt tuấn mỹ khẽ trầm mặt xuống, nhắmlại đôi mắt lạnh như băng màu ngọc lục bảo, giữa mày hình như có một tia tức giận: "Còn bao lâu nữa cơ giáp mới có thể cất cánh?"
"Nửa, nửa giờ......!Nhiều nhất là 1 giờ nữa!"

"Một đám phế vật."
Hoàng tử Garcia phun ra một câu tàn nhẫn.

Y đứng lên, dáng người đặc biệt mảnh khảnh, "Bảopháo đài dừng súng bắn xa lại, tất cả cơ giáp Dung Nham đều là mẫu chuyên dụng dành cho không chiến, các ngươi bắn không trúng đâu."
Hoàng tử lại rũ mắt nhìn xuống dưới, trầm ngâm nói: "Hiệu suất quá thấp......!Những ai đang nhắm bắn sinh vật ngoài hành tinh cũng cho dừng lại đi, đây là đang tính tự làm mục tiêu sống cho Dung Nham hả?"
"Nhưng mà, nhưng mà điện hạ, nếu sinh vật ngoài hành tinh không có hoả lực áp chế......"
"Hỏa lực áp chế," hoàngtử bình tĩnh nheo lại đôi mắt ngọc lục bảo, "Ta sẽ làm."
Lời còn chưa dứt, mặt đất bên ngoài pháo đài bắt đầu nứt toạc ra, vôsố tinh thể màu vàng đỏ từ trong hư không đâm ra, vết nứt lan rộng mấy chục thước.
"@*&——!!!"
"^&...? *#——!!!"
Tiếnghét đinh tai nhức óc của sinh vật ngoài hành tinh vang vọng cả bầu trời, thậmchí các bức tường của pháo đài cũng lần lượt bốc cháy, khói đen cuồn cuộn bốclên.
"Điện hạ —— điện hạ bớt giận!" Quan quân vẻ mặt đưa đám, "Điện hạ ngài đừng đừng đừng như vậy, lại thêm mấy lần nữa, thì pháo đài của chúng ta liền bị đánh cho sụp đổ!"
"Chẳng lẽ các ngươi càng thích để Hải Tặc đến phá hơn sao?" Điện hạ Garcia cười lạnh một tiếng, giơlòng bàn tay lên, uốn cong năm ngón tay thon dài, khớp xương khẽ kêu vang.
Ngay sau đó, Thật tinh lại lần nữa nổ tung ở phía ngoài pháo đài, mặt đất và xác sinh vật ngoài hành tinh cùng nhau bị đẩy lên không trung.

Quan quân càng thêm hỏng mất: "Điệnhạ, vậy điện hạ, ngài có thể nổ nhẹ, nhẹ hơn một chút nữa......"
Không trung, những chiếc cơ giáp "Dung Nham" màu tro xám đen đang dàn trận, bao quanh một chiếc cơ giáp màu đỏ thẫm vào giữa.

Trênghế lái của cơ giáp màu đỏ thẫm, là một thiếu niên đang ngồi.

Nhìn bề ngoài có vẻ mới 14, 15 tuổi, dướimái tóc đỏ lòe loẹt là khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp, nhưng giữa lông mày và mắtlại có một tia hung ác, làm phá hỏng vẻ ngoài tinh xảo ấy.

—— Đây là thủ lĩnh trẻ của nhóm hải tặc "Dung Nham", là một quỷ nhỏ trời sinh có Tinh Cốt cấp S, lấy danh hào là "Xích Long".
"Thất sách......" Xích Long âm trầm nheo mắt lại, li3m li3m môi dưới, "Tên quái vật Garcia cư nhiên cũng ở pháo đài."
Hắn lại cười nhạo: "Hừ, Hoàng tộc đế quốc cũng thật là thú vị, một quái vật đã chết, liền toát ra một quái vật khác.


Nếu nói bọn họ không lén làm gien thực nhiệm, thì đến quỷ cũng không tin."
Đứng phía sau thiếu niên là một nam nhân thân hình cao lớn với màu da đồng, trên cánh tay để trần đang ngưng tụ Tinh Cốt màu đen, phầncuối của xương được gắn vào màn hình điều khiển máy móc —— mộtkỹ thuật điều khiển Tinh Cốt rất điển hình.
Ngườiđàn ông cúi người xuống với tư thế vô cùng cung kính: "Lão đại, rút sao?"
"Rút lui? Vì cái gì phải rút lui?" Thanh niên tóc đỏ nhếch môi, ác ý mà cười rộ lên, "Ngươi nhìn sắc mặt của Garcia xem......!Hừhừ, không có nhiều cơ hội để nhìn thấy hoàng tử điện hạ của đế quốc ăn mệt đâu, lại trêu chọc hắn thêm nửa giờ rồi đi."
Trên đỉnh tháp, ánh mắt Garcia dừng ở cơ giáp máu đỏ, đáy mắt xẹt qua một tia hàn ý.
......!Khoảng cách quá xa.
Cho dù tinh cốt của y có mạnh mẽ đến đâu, cũng không cách nào lên tới độ cao như vậy, y lại không thể trực tiếp cưỡi cơ giáp đi lên đánh nhau.

Chẳng sợ là một cơ giáp bình thường nhất như "Kích điện"......!Không, cho dù là một cơ giáp dân dụng rách nát nhất dẫn y lên không, y cũng có thể làm cho đám cơ giáp kia đánh xuống hơn phân nửa, chỉ là hiện tại......
Garciatiến lên hai bước, chân trước giẫm ở rìa tòa nhà, mũi giày màu đã ở trên không trung.
Quan phòng vệ tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán: "Điện hạ ngài đừng đừng đừng xúc động, điện hạ ngài vẫn là tiếp nổ đi, điện ——"
Garcia cũngkhông có nhìn hắn, chỉ là cúi đầu nhìn, đột nhiên tại một thời khắc nào đó, môi mỏng phun ra hai chữ:
"......!Cơ giáp?"
=
〈 chủ nhân, ngài xúc động gâu, đâykhông phải là một kế hoạch hợp lý gâu gâu 〉
Trongbuồng lái của M- kích điện 18, nhiềuđốm sáng xanh đỏ đang nhấp nháy.
Người điều khiển cơ giáp đáng thương này đã gần tới cực hạn, chỉ cần một chút sơ ý thôi nhiều sẽ quá tải và xảy ra trục trặc.
Khương Kiến Minh thần sắc ôn hòa, không chút hoảng loạn: "Cậu định nói lý với một Tàn tinh nhân chạy tới Viễn Tinh Tế sao?"
〈 ngài không nên mạo hiểm như vậy gâu, chỉ cần ngài tiến vào pháo đài Ngân Bắc Đẩu một cách bình thường, thì sẽ có xác suất hơn 60% cơ hội gặp mặt Nhị hoàng tử gâu gâu, nhưng hiện tại, ngài có xác suất 97.6% khả năng phải vào phòng thẩm vấn gâu, hơn nữa có 78.5% xác suất bại lộ thân phận và bị trục xuất về tinh cầu Aslan gâu, gâu gâu gâu......〉
Khương Kiến Minh giơ tay tắt giọng nói trí não, ý cười không đạt tới đáy mắt: "Được rồi Seth, tôi biết cậu cũng rất kích động.

Cho nên đừng làm cảm xúc ảnh hưởng tới khả năng tính toán của cậu......!Không đúng, tại sao mình lại cùng trí não nói chuyện cảm xúc.."
〈......!Gâu! 〉
Cún nhỏ Seth ủy khuất hu hu ngậm chặt "Miệng", biểu hiện ra một loạt lại một loạt số liệu.

Muốn hạ cánh an toàn dưới một đoàn hoả lực của cơ giáp Vũ Đạo, cho dù là Khương Kiến Minh cũng cảm thấy không có khả năng.
Nhưng nếu chỉ là mượn vỏ bọc để che chắn, lượn một vòng tại bên ngoài chiến trường, nhìn mặt vị "điện hạ Garcia" thì......
Chỉ điều khiển thật khéo léo, có lẽ không phải không có hy vọng.

Cơ giáp M- kích điện 18 đangbay không chút do dự lao vào chiến trường, hóa thành một đường cong xẹt qua đám sinh vật ngoài hành tinh vô cùng rậm rạp, lao thẳng vào trong phạm vi hoả lực của Dung Nham!
Rất nhanh, không ít người ở pháo đài thứ 2 phát hiện ra cơ giáp quen thuộc này, cả đám ngạc nhiên hai mặt nhìn nhau.
"Xem chỗ đó, kia không phải là cơ giáp Kích điện của chúng ta sao?"
"Người một nhà? Làm sao lại chỉ có một cái vậy, tại sao nó lại ở đây?"
Có người vỗ trán, kinh hỉ nói: "A, chúng ta đều đã quên, hôm nay là ngày đám tân binh đến pháo đài!"
"Chính là chỉ có một cơ giáp kích điện thì có ích gì, chỉ cần gần chút nữa, nếu không phải bị sinh vật ngoài hành tinh cắn xé thì cũng bị Dung Nham bắn hạ."
"Xin chỉ thị của trưởng quan, có cần phát tin hiệu với cơ giáp Kích điện kia không!?"
Không ít hải tặc đang cưỡi cơ giáp Vũ Đạo của Dung Nham lộ ra tươi cười khinh bỉ: "Hắc hắc......!Thủ lĩnh, có một tiểu sâu bọ không biết tự lượng sức mình chạy lại đây?"
Xích Long cũng cười rộ lên, trên khuôn mặt non nớt lại vô tội của thiếu niên mang theo một tia tàn nhẫn: "Nghiền chết nó."
Giữa không trung, mười mấy khẩu pháo cơ giáp đều chuyển hướng tới cơ giáp phô thông kia.

Mọi người trong pháp đài thứ 2 tại giờ phút này không khỏi tim đập run lên.
Thông tin viên nhanh chóng liên kết với tần suất của quân đội, cũng không biết người đối diện có nghe hay không, nhìn thấy liền rống lên: "Người điều khiển Kích điện đối diện! Đây là mệnh lệnh từ phía quân đội, mời nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, ngay lập tức......"
Khương Kiến Minh đương nhiên nghe thấy được, dù sao lần trước cậu còn nghe trộm thông tin tư mật giữa 2 quan quân.

Cậu giật giật ngón tay, mặt trước ghế điều khiển M- kích điện 18, miếng chắn từ từ thu lại.

Vì thế giờ phút này, xuyên thấu qua lớp cửa kính, mọi người đều có thể nhìn rõ chủ nhân của chiếc cơ giáp như "Thần binh trời giáng" này ——
Đó là cái thiếu niên thanh tuấn với thân hình gầy dò......!Thậm chí bởi vì gầy quá mức, mà thanh niên tóc đen kia càng trông không hợp với chiến trường hơn.
Xích Long phất tay: "Khai hỏa, đừng để cho tiểu sâu bọ chạy mất.."
Người thanh niên tóc đen cũng không chạy.
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt trầm tĩnh xuyên qua khói thuốc súng phía chân trời, dừng lại trên mặt vị hoàng tử tóc màu bạch kim trên pháo đài.
Garcia cơ hồ đồng thời rũ mắt.

Đôi mắt của quân giáo sinh vô danh cùng với hoang tử Viễn Tinh Tế, đồng dạng đều là ánh mắt kiên định không cách nào phá vỡ, ở trên không trung gặp nhau trong giây lát.


Trong khoảnh khắc này, bàn tay đang điều khiển cơ giáp của Khương Kiến Minh cắm sâu vào, dưới đáy mắt bộc phát ra một trận hàn quang lạnh thấu xương!
Mọi chuyện sau đó, đều xảy ra dưới ánh lửa điện quang.

Ở rất nhiều rất nhiều năm sau, những binh lính Ngân Bắc Đầu thấy một màn kế tiếp, đều sẽ nhất nhất kể lại cho con cháu sau này.

Trong ánh mắt của nhóm Lão binh khi nhớ lại đều mang theo một tia khao khát, cùng với kích động mà cho dù có qua bao lâu cũng không cách nào dừng được.

Một khắc kia ——
Mười mấy cơ giáp Dung Nham đồng thời nã pháo, khói đen cùng ánh sáng bao phủ cực hạn cơ giáp M- kích điện 18 đang bay kia;
Cũng trong nháy mắt, Nhị hoàng tử Garcia lại từ chỗ cao nhất của pháo đài xoay người nhảy xuống, sau lưng bỗng nhiên phóng ra một Tinh Cốt vô cùng loá mắt và to lớn.

Nhóm cơ giáp Vũ Đạo của "Dung Nham" trở tay không kịp.

Dưới cơn hoảng sợ, vôsố hỏa lực pháo quét qua, thế mà không có một cơ giáp nào có thể xuyên thủng cự cánh Tinh Cốt của hoàng tử điện hạ.
Mộttia sáng vàng đỏ lóe lên, Thật tinh trống rỗng đâm xuyên qua, vô số cơ giáp của "Dung Nham" bị đánh xuyên qua, vù vù bốc khói rơi xuống!
Mà cơ giáp màu đen cũng từ từ bay lên, nó xuyên qua khói lửa cuồn cuồn, dùng đôi cánh đã bị hư hại, bay thẳng về phía ánh mặt trời.

Nógiống như lưỡi kiếm băng giá được hiệp sĩ trong truyền thuyết rút ra khỏi vỏ, lại giống như cây tuyết tùng ở ven hồ nở những bông hoa đẹp đẽ.

Trong khoảnh khắc tiếp theo.
Hoàng tử đứng ở trên chiếc cơ giáp này.

- -----------
Màu mắt ngọc lục bảo:

Bộ hoàng gia:

.