- Ông Lưu, bây giờ tình hình của con bé thế nào rồi?
Hắn bên ngoài sốt ruột hỏi, Lưu Nhất lúc này cũng vừa bước ra từ phòng Huỳnh Tiểu Như, ông khép cửa, quay lại nhìn hắn cười trìu mến.
- Viện trưởng, con bé bây giờ đã không sao nữa rồi, con bé chỉ là bị kích động dẫn đến có nguy cơ trầm cảm, tôi cũng đã cho con bé uống thuốc, không lâu sẽ ổn định trở lại.
Chỉ là về vấn đề con bé gặp phải, tôi e là viện trưởng nên là người rõ nhất, bởi vì điều này là mấu chốt quyết định con bé có phát bệnh hay không.
Viện trưởng, cậu hiểu ý của tôi mà phải không?
Ông nói, mặt mũi hắn đen kịt.
Nghĩ đến Tiểu Như vì chuyện tối qua hắn làm ảnh hưởng đến sức khỏe, Lý Ân Tinh không được tự nhiên, đáp:
- Ông Lưu, tôi hiểu rồi, về sau tôi sẽ chăm sóc cho Tiểu Như thật tốt, không để con bé bị kích động, phiền ông đến đây một chuyến rồi.
Bây giờ tôi tiễn ông ra ngoài.
- Viện trưởng, cậu quá khách khí rồi, người ở bên trong vẫn là quan trọng nhất, tôi tự đi là được rồi.
Chào cậu, tôi về trước.
Lưu Nhất nói, Lý Ân Tinh gật đầu:
- Đi thong thả.
- Được rồi viện trưởng.
Dứt lời, Lưu Nhất xoay người đi xuống nhà.
***
Lý Ân Tinh đẩy cửa đi vào phòng, đi qua giường, hắn chủ động ngồi xuống.
Huỳnh Tiểu Như hiện giờ vẫn còn ngủ, khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ vẫn còn hiện rõ sự bất an, Lý Ân Tinh phỏng đoán nó còn để tâm việc tối qua hắn làm.
Dù sao Huỳnh Tiểu Như 2 năm qua luôn xem hắn như người nhà, lần lượt trong một ngày để hắn và Young hôn nhiều lần như vậy với nó chắc chắn chịu không ít đả kích.
Hắn lại quên mất Tiểu Như là trẻ con, hành vi có phần khiếm nhã hơn ngày thường, chả trách Tiểu Như lại kích động đến phát bệnh!
Ngắm nhìn Huỳnh Tiểu Như hồi lâu, Lý Ân Tinh vươn tay đặt lên khuôn mặt trắng như tuyết, đau lòng, nói:
- Tiểu Như, vất vả cho em rồi, chúng ta hòa nhau nhé?.