Tiểu Như bị ép uống thuốc cuối cùng cũng chịu ngủ, Lý Ân Tinh có việc sau đó cũng đã trở về phòng, hiện giờ ở lại với nó chỉ còn một mình Đổng Thế Hiên, những người còn lại bận việc tạm thời không có mặt.
Về phía Huỳnh Lỗi Phong anh đang chăm sóc cho Vũ Hy, thời gian rảnh rỗi vẫn thường lui tới coi sóc nó.
Lý Ân Tinh vì không muốn nó lo lắng cho Fdward mà ảnh hưởng sức khỏe cho nên trước đó có nhờ Thế Hiên đến để trông coi Huỳnh Tiểu Như hộ mình.
Trong lúc nhàn hạ Thế Hiên nằm ở Sofa đọc truyện tranh, đọc được một lúc thì hai mắt nặng trĩu, cuối cùng, cô đem quyển truyện tranh úp lên mặt, chìm sâu vào giấc ngủ.
Ở một diễn biến khác...!
- Thiếu soái, nhị thiếu gia, tôi về rồi!
Hứa Dực Khang từ bên ngoài trở về, bước vào phòng ăn cúi nhẹ đầu, đồng thời gián tiếp truyền tin cho Hiên Quân, lời lẽ rõ ràng hơn là thông báo nhiệm vụ nhanh đã được giải quyết.
Lâm Hiên Thần nhìn Dực Khang, trong lòng hoài nghi được có chuyện, đồng tử lập tức chuyển hướng về phía Lâm Hiên Quân 一 chỉ thấy Lâm Hiên Quân không hề phản ứng gì, anh vẫn tập trung thưởng thức phần điểm tâm của mình.
Từ sau khi Tiểu Như rời khỏi Lâm Hiên Quân hoàn toàn không nói năng nửa lời, lúc nào cũng im lặng như vậy, ngay cả mặt anh Lâm Hiên Quân cũng không nhìn, lẽ nào anh đáng ghét như vậy?
Lần trước anh kỳ thật có lỗi khi phối hợp với Lý Ân Tinh lừa gạt Lâm Hiên Quân, nhưng điều đó không nói lên anh không trân trọng tình cảm anh em của hai người, Lâm Hiên Quân vì lý do này luôn luôn phớt lờ anh trong mọi việc, ngay cả bữa ăn hôm nay hai người ngồi cùng nhau cũng là bất đắc dĩ.
So với bầu không khí vui vẻ trước kia bây giờ thật tẻ nhạt!
Huỳnh Tiểu Như không ở đây một lúc Lâm Hiên Quân liền biến thành một cái xác không hồn, Lâm Hiên Thần nhìn thấy không tránh khỏi day dứt.
Anh hít sâu vài cái, cuối cùng, mở miệng:
- Anh hai, anh dừng lại mọi chuyện đi, buông tha con bé đi được không? Coi như là em cầu xin anh, Tiểu Như là vô tội, anh đừng kéo con bé vào vòng xoáy hận thù của anh với nhà họ Lý nữa được không? Anh không thể sai lại càng sai nữa, coi như vì mẹ chúng ta đi được không?
Bầu không khí im lặng bị Hiên Thần phá hỏng, Lâm Hiên Quân ngược lại vẫn không đoái hoài gì, lạnh nhạt, vô cảm thể hiện khắp khuôn mặt.
Hứa Dực Khang đứng bên cạnh Lâm Hiên Thần, biểu hiện lo lắng nhanh chóng cũng lộ rõ.
“Quả nhiên chuyện này không thể qua mắt nhị thiếu gia, nếu như anh ấy vẫn tiếp tục xen vào mình e là cả hai nhất định sẽ vì chuyện này mà mâu thuẫn, cách duy nhất chính là khiến cho thiếu soái phải từ bỏ ý định.
Nhưng mà anh ấy tìm con bé lâu như vậy, làm nhiều chuyện vì con bé như vậy, làm sao chỉ với một câu nói của mình mà dừng lại kia chứ? Lý Ân Tinh lại càng không, bọn họ rốt cuộc định đối đầu nhau đến bao giờ? Chuyện này càng lúc càng trở nên phức tạp rồi!”
Người Lâm Hiên Quân muốn bây giờ là Tiểu Như, anh ta kỳ thật không quan tâm đến vấn đề nào khác, Lâm Hiên Thần có khuyên thế nào cũng vô dụng.
Không nhịn được, Lâm Hiên Thần đứng dậy.
- Anh hai, anh đừng tự lừa mình gạt người nữa có được không? Tiểu Như không yêu anh, con bé vĩnh viễn không yêu anh, anh đừng cố chấp nữa được không?
- Cậu rốt cuộc nói đủ chưa?
Lâm Hiên Quân đạt giới hạn đứng dậy, mang theo tức giận trước câu nói vừa rồi, không khí ở phòng ăn lần nữa rơi vào trong căng thẳng.
Đồng tử cả hai đều xuất hiện tia máu, mặt mũi không tránh khỏi khó chịu.
Lâm Hiên Thần gật gật đầu phối hợp.
- Tất nhiên là chưa đủ, cũng tốt thôi, coi như chúng ta một lần tính hết tất cả mọi vấn đề đi!
Nắm tay Lâm Hiên Quân cũng đã xiết chặt từ lúc nào, không khoan nhượng cười đểu.
- Tốt thôi, sao hả? Bây giờ cậu muốn tính với tôi chuyện gì? Lâm nhị thiếu gia, cậu đừng quên là ai đã nợ chúng ta, cậu đừng quên là ai khiến mẹ chúng ta ra nông nỗi như bây giờ.
Nhưng mà còn cậu thì sao? Cậu vừa mới giúp kẻ thù của cậu chống lại anh cậu có biết không? Hơn nữa cậu còn phối hợp đem mẹ của chúng ta ra đe dọa buộc tôi phải đồng ý trao đổi người con gái tôi yêu nhất với hắn, bây giờ còn muốn vì người ngoài đem hết tức giận dồn hết lên người tôi, cậu có phải đã quá ấu trĩ rồi hay không?
Không sai, Lâm Hiên Quân vì Tiểu Như đánh mất chính mình rồi!
Lâm Hiên Thần hít sâu vài cái, hơi thở mang theo chút nặng nề.
- Lâm Hiên Quân, nếu như anh cứ mãi mang quá khứ ra nhìn lại, người đau khổ nhất cũng chỉ có anh thôi.
Em thật không hiểu được tại sao anh luôn xem những gì mà người khác làm cho anh, quy nó thành ác ý hết vậy? Người không biết tốt xấu rốt cuộc là ai đây?
- Đừng nói nghe như cậu cao thượng lắm vậy.
Tất cả những gì hôm nay cậu làm đều là muốn tốt cho tôi sao? Lâm Hiên Thần, trong lòng của cậu khi thốt ra câu này, cậu không cảm thấy nó quá nhơ nhớp sao?
Lâm Hiên Quân cười nửa miệng, buông ra mấy lời khinh bỉ này, lời lẽ sắc nhọn không khác gì một thanh đại chùy, xuyên qua cơ thể Lâm Hiên Thần, căn bản không thể rút ra được.
Lâm Hiên Thần xiết chặt hai nắm tay, đồng tử anh rực lửa.
Lại nhìn thấy biểu cảm Lâm Hiên Thần hiện giờ, Lâm Hiên Quân không kiềm được cười khẩy.
- Biết tức giận rồi sao? Tôi thiết nghĩ cậu nên không biết thế nào là xấu hổ mà đứng đây dĩ đức phục nhân với tôi chứ.
Lâm Hiên Thần, không phải tôi không từng nhắc nhở cậu trước, nếu như tôi biết cậu phản bội sau lưng tôi, tôi nhất định sẽ không ngần ngại mà ra tay với cậu sao? Tuy nhiên tôi vẫn không ra tay, đó là bởi vì cậu là em trai tôi, nhưng đây là lần cảnh cáo cuối cùng dành cho cậu, đừng để ngay cả anh em chúng ta cũng không thể làm được!
Nói xong, Lâm Hiên Quân xoay người bỏ lên lầu.
Lâm Hiên Thần giương mắt nhìn theo sau, trong lòng anh rối loạn.
Lâm Hiên Quân tại sao lại thành ra như bây giờ? Rốt cuộc tại sao chứ?
Hứa Dực Khang đứng quan sát Lâm Hiên Thần, hồi lâu cũng lên tiếng giải thích:
- Nhị thiếu gia, thiếu soái là vì sống ở môi trường khác anh quá lâu cho nên tâm tính có một chút thay đổi, anh đừng trách anh ấy.
Hơn nữa anh ấy còn chịu áp lực trong công việc lẫn tình cảm, khó tránh khỏi trong lòng bị tổn thương, đã nhìn thấy thứ gì vừa mắt là muốn nó thuộc về mình, cách làm việc có phần khá cứng nhắc.
Tuy nhiên, tôi biết được anh ấy không phải là loại người máu lạnh vô tình, tất cả những gì mà anh làm đều chỉ muốn mình có được cảm giác an toàn thôi, hoàn toàn không như những gì bên ngoài mà anh nhìn thấy đâu!
Lâm Hiên Thần im lặng trong vài giây, cuối cùng, quay đầu nhìn Dực Khang, anh cười nhạt.
- Leo, cậu thật sự rất hiểu Lâm Hiên Quân.
Tôi cũng vậy, do bởi vì quá hiểu anh ấy cho nên tôi mới không đành lòng nhìn anh ấy như vậy.
Lâm Hiên Quân vì sao lại trở thành như hôm nay, tôi kỳ thật không hiểu được!
***
- Hello Tiểu Như, tao lại đến chơi với mày đây a!
Là giọng của Như Ý, cô từ bên ngoài cửa phòng thò đầu vào, Tiểu Như bất ngờ bị cô dọa đanh mặt.
Đúng là Trịnh Như Ý, chỉ có cô mới làm ra mấy chuyện vớ vẩn như đi dọa người này, cũng may đây không phải buổi tối, nếu không nó cũng không biết phải xoay sở thế nào.
Tiểu Như phục hồi lại tinh thần, nó ngoắc cô.
- Mau lên, tao đói lắm rồi đấy!
Vừa nói vừa xoa xoa cái bụng đói của mình, Trịnh Như Ý thấy vẻ mặt nôn nóng đó của nó liền cười đểu một cái, nhân tiện cầm lấy túi gà rán giơ lên cao.
- Tiểu bảo bối, đến ngay đây!
Huỳnh Tiểu Như cười tươi, kiên nhẫn ừ một tiếng.
Ít phút sau Như Ý đã ngồi chễm chệ ở trên giường, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nhìn Huỳnh Tiểu Như đang ăn say sưa đầy bí hiểm.
- Nè Tiểu Như, tao nhờ mày một chuyện có được không?
Tiểu Như vô tư ăn gà rán, không để ý gật đầu.
Trịnh Như Ý hít sâu, cô xấu hổ ghé sát vào tai nó nói nhỏ điều gì đó.
Lập tức, Huỳnh Tiểu Như hét lên:
- Hể?.