- A! Đồ biến thái!
- Này, em nghe tôi giải thích một chút có được không?
- Không, anh là đồ biến thái!
- Này, đợi đã!
- Chết đi, chết đi đồ biến thái!
Sau đó thì!
- Sao đây? Mệt rồi đúng không?
Đối phương đứng đối diện Tiểu Như hỏi, đồng thời đưa tay xoa khuôn mặt điển trai, trong khi đó Huỳnh Tiểu Như cầm gối thở hổn hển.
Không biết lúc nó ngủ đã xảy ra chuyện đó, chỉ biết khi tỉnh lại đã nhìn thấy anh ta!
Huỳnh Tiểu Như lấy lại bình tĩnh, liếc xéo người nào đó một cái.
- Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại vào phòng của tôi? Anh có mưu đồ gì phải không?
Lý Ân Vỹ chỉnh chu lại cổ áo, cao ngạo đáp:
- Tôi là chủ căn nhà này, Lý Ân Vỹ!
Lập tức, Huỳnh Tiểu Như cười khổ:
- Chủ nhà?
Lý gia còn có thêm con trai, tại sao nó không biết?
Lúc này, Lý Ân Tinh và Lý Ân Hạo từ bên ngoài chạy vào, mặt mũi cả hai tựa hồ vừa uống nhầm thuốc độc.
- Tiểu Như, chuyện gì vậy?
Đồng thanh, Lý Ân Vỹ nghe được liền quay đầu, anh giả vờ vô tội.
- Hai người đến thật đúng lúc, con bé đó!
Một đám quạ xuất hiện ngang qua đầu Lý Ân Vỹ!
Lý Ân Hạo và Lý Ân Tinh không hề quan tâm gì đến anh, bước đến lo lắng nhìn Tiểu Như.
- Tiểu Như, em có bị làm sao không? Có bị thương chỗ nào không?
Đồng thanh.
Huỳnh Tiểu Như theo quán tính lắc đầu, tay chỉ thẳng về phía Lý Ân Vỹ.
- Là tên đó khi em ngủ chạy vào phòng của em, còn nói là chủ nhà, anh ta còn hung dữ với em nữa.
Nó nói, lập tức Lý Ân Vỹ cảm nhận sống lưng anh lạnh ngắt!
Anh quay đầu, xua xua tay liên tục.
- Hai người nghe em giải thích cái đã, thật ra là!
- Nói!
Cả hai xoay lại nhìn em trai, đồng tử hằn tia máu.
.