Chiếc nhẫn kẹt ngay ở khớp giữa ngón tay Mạn Nghiên, cố gắng đẩy thêm chút nữa sẽ xuống bên dưới.
Nguyên nhân có lẽ vì cô đánh máy với cường độ cao suốt một tuần nay, nên mới làm khớp tay bị sưng tấy lên.
“Á...!đau quả! Chật lắm, anh mau rút ra đi.”
“Không được, rút ra càng đau! Nghiên cố chịu đau một chút, lát sau sẽ không sao nữa”
“Hức hức...!em bắt đền đó! Đều tại anh cố gắng đẩy sâu vào.”
Hai cô y tá ở ngoài hành lang, đi ngang qua phòng bệnh Tôn Bách Thần không rõ sự tình bên trong, cứ tưởng họ làm chuyện ám muội, liền đỏ mặt tía tai chạy nhanh khỏi đó.
“Chậc chậc, đã bị thương mà vẫn sung sức thật! Khâm phục, khâm phục!”
Quả nhiên nhẫn qua được phần khớp tay, liền không còn cảm giác đau đớn nữa.
Nhưng mà muốn tháo ra cũng không được.
Mạn Nghiên đành đeo nó luôn trên tay vậy.
Đêm đó, Tôn Bách Thần nằm ôm cô nói chuyện rất lâu.
Hắn bàn tính chuyện chụp hình cưới, còn chọn sẵn vài địa điểm cho hôn lễ, muốn nghe qua ý kiến của Mạn Nghiên.
“Được.
Ngày mai chúng ta bàn bạc với mẹ, rồi cùng nhau quyết định có được không?”
“Bà xã của anh muốn thế nào, anh đều nghe theo hết.” Hắn nói xong, liền cúi xuống hôn lên môi cô.
Mạn Nghiên ngước mặt lên đáp lại nụ hôn nồng cháy kia, quyến luyến hồi lâu mới dứt ra.
Đi một chặng đường xa như vậy, cuối cùng cô cũng quay về bên hắn.
Duyên phận ở đời thật kỳ diệu đến không ngờ!
“Bách Thần, em yêu anh.” Cô vùi đầu vào ngực hắn, mỉm cười thật hạnh phúc.
Suốt hai tuần qua, Mạn Nghiên và Tôn Bách Thần bận tối mắt tối mũi cho việc chuẩn bị lễ cưới.
Từ việc chụp ảnh cưới đến địa điểm diễn ra hôn lễ và phát thiệp mời cho khách...!đều tốn rất nhiều thời gian của hai người.
Tôn Bách Thần dành ra ba ngày đưa Mạn Nghiên đi chụp ảnh cưới, nhân tiện làm thêm một bộ ảnh gia đình.
Mạn Nghiên bình thường thích chụp hình là thế, nhưng cứ phải thay tận bốn, năm concept đồ trong một ngày, cô mệt đến rã rời.
Đầu giờ chiều ngày hôm nay, Linh Châu cùng Đan Nhiên, cô và hắn đến trung tâm thương mại.
Bà nhiệt tình kéo cặp đôi chưa cưới cùng bé con đi khắp các cửa hàng cao cấp, mua sắm đủ thứ.
Trước tiên là đi sắm đồ nội thất cho phòng tân hôn, sau đó đưa Mạn Nghiên đi mua áo váy, trang sức và mỹ phẩm.
Linh Châu nghe theo lời Tôn Bách Thần, bế Đan Nhiên ghé sang cửa hàng đồ chơi ở tầng hai, để hắn và cô có khoảng thời gian riêng ở với nhau.
Tôn Bách Thần cao hứng kéo Mạn Nghiên đến một cửa hàng đồ ngủ cao cấp.
Cô nheo mắt nhìn tên đàn ông kia, liền biết hắn đang có ý đồ xấu xa trong đầu.
Cô lườm lườm Tôn Bách Thần, hắn liền cười xảo trá.
“Mua nhiều một chút! Sau này anh lỡ tay xé rách còn có cái để mặc” Hắn ghé sát vào tai cô, vô sỉ cất lời.
Mạn Nghiên đỏ mặt, thẹn quá mà đấm vào ngực hắn mấy cái liền.
Tôn Bách Thần choàng tay ôm lấy eo cô, kéo vào bên trong.
Cửa hàng có nhân viên tư vấn, nhưng hắn muốn tự mình và Mạn Nghiên đi xem.
Tôn Bách Thần nhìn ngang liếc dọc, ánh mắt bỗng va vào một bộ đồ ngủ cosplay hồ ly gợi cảm.
Cô đưa tay đỡ trán, không hiểu mục đích của người thiết kế ra chúng để làm gì? Đằng trước chỉ có ba mảnh vải ren nhỏ xíu, còn có thể nhìn thấu bên trong, đằng sau còn gắn thêm một cái đuôi dài, chẳng biết là công dụng gì.
Mặc đồ mà cứ như không mặc, vậy mua làm gì?
Tốn kém nữa!
Mạn Nghiên lắc đầu, bảo hắn thứ này thật vô dụng.
“Mặc cho anh ngắm nha.
Bà xã yêu dấu, chỉ một lần này thôi mà.” Tôn Bách Thần lẽo đẽo sau lưng cô, nài nỉ.
Mạn Nghiên khẽ thở dài, cảm thấy nếu còn không đồng ý, hắn sẽ níu cô ở lại đây đến tối mất.
“Được rồi! Mua đúng một bộ thôi đấy.” Cô trừng mắt cảnh cáo.
Tôn Bách Thần ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lựa thêm vài ba bộ đồ ngủ cặp đôi, rồi cùng Mạn Nghiên ra thanh toán tiền.
Lúc đi lên tầng hai tìm kiếm Linh Châu và Đan Nhiên, tên nào đó không chút liêm sỉ, đầu óc đang mường tượng ra cảnh đêm tân hôn Mạn Nghiên mặc bộ đồ ngủ kia, lòng rộn ràng hơn lên.
Đầu óc hẳn ngoắc lên trên ngọn cây cao tít, đến mức khù khờ mà tông sầm vào con manocanh cầm biển quảng cáo ở ngoài hành lang.
“Úi, đau chết mất.”
“Cho chừa! Ai bảo đi không nhìn đường.” Mạn Nghiên hậm hực, vì từ nãy đến giờ cô có nói chuyện với Tôn Bách Thần, nhưng lại không thấy hắn đáp lại.
Nghĩ cái gì mà say sưa đến độ không nhìn đường chứ?