Những chuyện xảy ra với Mạn Nghiên trong suốt sáu năm qua, Khắc Dương đã biết sơ sơ thông qua lời kể của Nhã Yến Kỳ.
Mấy năm trước cậu gặp lại cô ấy ở Mỹ, sau lần hòa giải tốt đẹp, hai người vẫn giữ liên lạc đến tận bây giờ.
Thậm chí ở thời điểm hiện tại, Nhã Yến Kỳ đã có một vị trí nhất định trong lòng cậu.
“Ừ, con gái tớ đó.
Mà con bé với Tôn Bách Thần giống nhau đến vậy sao?”
“Phải! Giống đến độ có lạc nhau ngoài đường còn nhận ra được đấy” Khắc Dương đùa vui.
Mạn Nghiên bật cười, không quá bất ngờ với lời cậu nói.
Kỳ thực rất giống, đến người lạ nhìn vào cũng nói vậy, huống chi là Khắc Dương, người biết rõ mối quan hệ giữa cô và hắn.
Tạm gác chuyện tư sang một bên, hai người chú tâm bàn bạc công việc.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, bản hợp đồng đã được ký kết thành công đúng như mong đợi.
“Này, cậu với thầy Tôn bao giờ mới tổ chức đám cưới đây? Hai người có khúc mắc gì thì cũng nên nghĩ đến Đan Nhiên mà cho nhau một cơ hội đi.
Tớ và Yến Kỳ rất mong được dự hôn lễ của hai người đó!”
“Xùy, tớ với anh ấy đã làm lành từ lâu rồi.
Có điều người ta còn chưa cầu hôn, chẳng lẽ tớ lại mặt dày xin gả?” Cô dâu môi đáp lại.
Khắc Dương bật cười, cảm thấy phụ nữ đúng thật phức tạp! Giống như Nhã Yến Kỳ vậy, vẫn luôn tự ti vào bản thân mình, mà luôn giữ một khoảng cách an toàn với cậu.
Mạn Nghiên nhìn đôi mắt có chút thất thần của Khắc Dương, chợt nảy ra một ý nghĩ trong đầu.
Cô liền hỏi:
“Thế còn cậu? Bao giờ mới định tính chuyện lấy VỢ, sinh con đây?”
“Gì chứ? Tớ vẫn còn trẻ mà.” Cậu mỉm cười điềm tĩnh.
Trầm ngâm một lúc, Khắc Dương chỉnh lại gọng kính trên gương mặt, rồi từ tốn nói tiếp: “Thật ra...!tớ có để ý đến một người! Chỉ là phải cần kiên nhẫn thêm rất nhiều, tớ mới có thể khiến cô ấy xóa bỏ tự ti, mà mở lòng ra đón nhận tình cảm được.”
“Ừ.
Cố lên! Tớ tin cậu làm được mà.”
Mạn Nghiên thầm đoán người con gái cậu nhắc đến chính là Nhã Yến Kỳ, nhưng chỉ để trong lòng chứ không nói ra.
Khắc Dương ngồi nói chuyện thêm một lúc, rồi cậu ra về.
Kelly quay trở lại phòng, báo cáo công việc với Mạn Nghiên.
Bé con của cô xem hoạt hình đến chán, bèn đòi được gặp Tôn Bách Thần.
Lợi dụng lúc cô đang bận rộn với làm việc, Kelly đảm nhận việc dẫn Đan Nhiên đến phòng làm việc của hắn.
Mạn Nghiên không hề mảy may nghi ngờ, rất nhanh đã gật đầu đồng ý.
Cô ta dắt Đan Nhiên đi về hướng ngược phòng làm việc của Tôn Bách Thần.
Đến một căn phòng trống khuất ở một góc hành lang, Kelly liền dừng lại, hai mắt ti hí nhìn bóng dáng nhỏ bé dưới chân mình.
“Cô ơi, chúng ta đã đến nơi rồi sao?”
Cô ta không đáp, mà trực tiếp nắm lấy tay nắm cửa, chuẩn bị đẩy vào, với một ý định xấu xa là nhốt Đan Nhiên ở trong đó.
Có điều ý định của cô ta không thể thực hiện được, vì tiếng bước giày ở đằng sau ngày càng rõ dần.
Giọng nói của một người đàn ông trẻ bất ngờ vang lên:
“Tiểu Nhiên, con làm gì ở đây thế?”
Bé con quay người lại, nhận ra người này chính là chủ đẹp trai đeo kính ban nãy nói chuyện.
với mẹ của mình, liền vui vẻ đáp lại:
“Con đang cùng cô này đến phòng làm việc của papa!”
Khắc Dương nhìn sang Kelly, cô ta chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu thừa nhận.
Vừa hay cậu cũng muốn gặp Tôn Bách Thần một chút, bèn đề nghị đi cùng hai người.
Kelly bất đắc dĩ từ bỏ quỷ kế thâm độc, đưa hai người đến đúng phòng làm việc của hắn.
Khắc Dương mới lấy làm lạ, rõ ràng từ phòng Mạn Nghiên đi thẳng đến thang máy phía đối diện, rồi lên lầu sẽ đến nơi ngay.
Vậy thì ban nãy, cô ta đã đưa Đan Nhiên đi đâu?
Khắc Dương chắc chắn sẽ không biết rằng, cậu vừa mới cứu bé con của Mạn Nghiên từ
người phụ nữ nham hiểm kia.
Vẫn còn may mắn vì cậu còn nán lại Tôn thị để gặp một vị trưởng bối là bạn thân của mẹ, nếu không, Kelly đã đạt được mục đích xấu xa của cô ta rồi.