Một tháng nay, Tôn Bách Thần cứ thế nhiệt tình theo đuổi Mạn Nghiên.
Khi thì hắn mềm mỏng ngọt ngào, lúc lại trở nên lạnh lùng bá đạo.
Thỉnh thoảng tên này còn kiếm chuyện chọc điên cô, liền bị Mạn Nghiên đánh cho không thương tiếc.
Cô không né tránh Tôn Bách Thần, nhưng cũng không dịu dàng phối hợp.
Hắn nghĩ phải cần thêm một khoảng thời gian nữa, bản thân mới thật sự lay chuyển được trái tim cứng rắn của người con gái này.
Tôn Bách Thần vẫn đang kiên trì từng chút một, để bù đắp quyết định ngu ngốc của mình vào sáu năm trước!
Hắn với Mạn Nghiên ngủ riêng phòng, còn chỗ ngủ của Đan Nhiên rất linh hoạt.
Hôm thì cô bé ngủ với Linh Châu, có hôm lại ngủ với cô hoặc hắn.
Thỉnh thoảng bé con đòi ngủ với cả hai người, làm Tôn Bách Thần mừng rơn người.
Dẫu vậy, có Đan Nhiên nằm trên giường, hắn đơn giản ôm lấy hai mẹ con cô ngủ, chứ không dám làm càn làm quấy với Mạn Nghiên.
Mới năm giờ sáng, Tôn Bách Thần đã sang phòng của cô.
Hắn đứng lù lù trước giường ngủ, giọng nài nỉ: “Bảo bối, hôm nay em làm cơm hộp tình yêu cho anh đi.”
Mạn Nghiên vừa mới thức dậy, mắt nhắm mắt mở, còn chưa tỉnh ngủ đã bị tên kia dọa cho giật thót mình.
Cô ném cái gối vào mặt hắn, quát:
“Đừng có mơ!”
Tôn Bách Thần nhanh tay nhặt cái gối lên, phủi sạch sẽ rồi đặt lại trên giường.
Hắn không giận, ngược lại còn mặt dày ngồi xuống giường, dính sát lấy cô.
“Sao thế? Nghiền không biết làm, hửm?”
Mạn Nghiên khó chịu dịch ra xa chỗ hắn ngồi, bàn tay đưa chỉnh lại váy ngủ cho bớt xộc xệch, rồi dầu môi đáp lại:
“Có biết cũng không làm cho anh ăn!”
"Ồ, ra là vậy.” Hắn kéo một tiếng rõ dài.
Cái bản mặt không còn tí liêm sỉ nào cứ nhìn chằm chằm vào Mạn Nghiên Tôn Bách Thần liếm nhẹ môi dưới, bất ngờ kéo cô ngã nhào vào ngực mình.
“Không được ăn cơm hộp, vậy ăn em cũng không tệ! Đồng Mạn Nghiên, tranh thủ lúc đang còn sớm, chúng ta.”
Bốp! – Lần thứ n+1 Tôn Bách Thần bị cô đánh vào mặt!
Mạn Nghiên đẩy hắn ngã xuống giường, bám chặt môi gầm gừ:
“Chi bằng anh nằm xuống đây ngủ thêm một giấc rồi mơ đi.
Đồ thần kinh!”
Nói xong, cô đứng dậy, đi nhanh vào trong phòng tắm.
Tên nào đó đưa tay bưng lấy một bên má, đôi mắt nheo lại nhìn theo thân hình quyến rũ, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng tang kia, khẽ nuốt nước bọt.
Cuối cùng, hắn phải đánh mắt sang hướng khác, kiếm chế cơn rạo rực trong người.
Tôn Bách Thần tự nhủ bản thân đã nhịn suốt sáu năm rồi, nhịn thêm một thời gian nữa cũng không lăn ra chết được!
Nghĩ vậy, hắn đành quay trở về phòng, chui vào trong phòng tắm dùng nước lạnh “dập lửa”.
Xong xuôi, hắn thay âu phục, rồi mang theo cà vạt quay trở lại phòng của Mạn Nghiên.
Nhưng Tôn Bách Thần lại không thấy cô đâu...!
Hắn xuống dưới lầu tìm, mới biết Mạn Nghiên đang lúi húi làm cơm hộp trong bếp.
Hắn khoanh tay đứng ở một góc, yêu chiều nhìn cô, nhếch môi cười đắc ý.
Vậy mà ban nãy có ai đó tỏ ra lạnh lùng, mạnh miệng nói sẽ không làm cơm hộp cho hắn!
Mạn Nghiên tháo tạp dề, rửa tay sạch sẽ, định đi lên phòng thay quần áo.
Lúc đi ngang qua Tôn Bách Thần, liền bị hắn giữ lại.
“Làm sao hả?”
“Bảo bối, mau giúp anh thắt cà vạt đi.” Tôn Bách Thần giơ ra chiếc cái cà vạt màu đen thuần khiết, khuôn mặt háo hức mong chờ.
“Không sợ tôi dùng cà vạt siết cổ anh đến chết sao?” Cô nhướng mày.
Tôn Bách Thần lắc đầu, kiên định nhét nó vào trong tay Mạn Nghiên.
Cô lườm hắn một cái, sau cùng vẫn ngoan ngoãn giúp hắn thắt cà vạt.
Tuy rằng Mạn Nghiên từng học cách thắt cà vạt, nhưng đây là lần đầu tiên thực hành trên người khác, nên không tránh khỏi chút lúng túng.
Hì hục một hồi lâu, chỉnh qua chỉnh lại tận mấy lần, cô mới cảm thấy ưng ý.
“Mau nhìn xem có đẹp không?” Cô mở camera trước của điện thoại, đưa cho hắn xem.
“Đẹp lắm! Là tự tay em thắt nên chắc chắn rất đẹp!”