"Em mở cửa đi, anh bế con cho.”
Mạn Nghiên đầu có ngốc như thế.
Cô chẳng rõ hắn quá! Nếu bây giờ mở cửa để Tôn Bách Thần vào được bên trong, hắn sẽ trốn trong nhà luôn mất.
“Không.
Anh đi về rồi tôi mới mở cửa” Cô quả quyết.
Tôn Bách Thần đen mặt.
Ý định của hắn dễ bị phát hiện vậy sao?
Hắn tằng hắng giọng, miễn cưỡng nói:
“Anh thề.
Em mở cửa, anh bế con vào trong giường rồi sẽ về ngay”
Lời thề không đáng ba xu kia, Mạn Nghiên biết tin kiểu gì? Nhớ lại xem bao nhiêu lần hắn lật lọng với cô rồi?
“Nhanh lên nào.
Để con nằm như vậy sẽ mỏi”
Mạn Nghiên nhìn Đan Nhiên oằn người trong vòng tay hắn, liền xót.
Bất đắc dĩ, cô đành mở cửa để hắn bế con vào.
Tôn Bách Thần thế mà giữ đúng lời hứa.
Đặt con gái lên giường xong, nhẹ nhàng kéo chăn cho cô bé rồi nghiêm túc rời đi.
“Bảo bối ngủ ngon, mơ về anh nhé! Hẹn gặp lại em vào ngày mai ở Tôn thị.”
Trước khi đi, Tôn Bách Thần còn để lại một câu tỉnh bơ đến phát nổi da gà.
Mạn Nghiên nghe thấy hai từ “bảo bối” mà hắn gọi mình, liên ho sặc sụa mấy phát.
“Biến nhanh cho đẹp trời” Cô đóng sầm cánh cửa.
Mạn Nghiên mỗi ngày đi làm ở Tôn thị, đều cố gắng tránh mặt Tôn Bách Thần.
Nhưng mà cô sao có thể cao tay hơn tên ác ma kia được? Mạn Nghiên càng trốn, hắn càng viện đủ bảy bảy bốn mươi chín lý do để được gặp cô!
“Chủ tịch Tôn, đây đều phải trong phạm vi công việc của tôi? Phiền anh tìm người khác bàn bạc đi.”
“Thế em cứ ngồi yên một chỗ, nghe tôi nói là được!” Hắn nhấm nháp một ngụm cà phê nóng, rồi ngồi vắt chéo chân, ung dung đọc bản kế hoạch.
Từ ngày Mạn Nghiên đi làm, Tôn Bách Thần ở trong phòng làm việc của cô còn nhiều hơn ở phòng làm việc của hắn.
Bao nhiêu giấy tờ, hợp đồng quan trọng cần xử lý, hắn đều mang hết sang đây, với lý do muốn tham khảo ý kiến của cô.
Mạn Nghiên tức điên người, mấy cái hắn nói, đâu có cái nào thuộc chuyên môn của cô chứ?
Trong khi cô còn cả đống công việc cần phải làm, thì tên này cứ kè sát bên cô, lảm nhảm mãi.
“Chủ tịch Tôn, tôi rất bận! Phiền anh về phòng của mình làm việc.”
“Không thích.
Tôi cảm thấy căn phòng này rất hợp phong thủy, ngồi ở đây làm việc liền cảm thấy hiệu quả hơn hẳn.”
Mạn Nghiên bóp nhẹ trán, bày ngay ra bộ mặt khổ sở.
Cái này có tính là chèn ép nhân viên không? Mẹ kiếp, cô còn không vùng lên đấu tranh, chắc chắn sẽ bị hắn đè bẹp mất.
“Nếu như anh thích căn phòng này, vậy trực tiếp mang bảng tên qua đây đi.
Tôi với anh đổi phòng vậy!”
“Nhưng mà tôi càng thích ngắm em hơn.
Ngắm xong rồi mới có tâm trạng làm việc.”
Tôn Bách Thần vươn tay, đùa nghịch mấy lọn tóc trước ngực của Mạn Nghiên.
Cô gạt phắt tay hắn ra, trừng mắt quát:
“Biến thái! Còn không đứng đắn, tôi kiện anh tội quấy rối nơi công sở."
“Em lớn tiếng mắng mỏ cấp trên của mình, không sợ cuối tháng không được lượng, hửm?” Hắn cau mày, giọng nói sặc mùi đe dọa.
Mạn Nghiên nhếch mép cười khinh khỉnh.
Hắn dám không phát lương, cô sẽ mách Linh Châu băm dằm hắn ra cho hả giận.
“Tùy ý anh! Cuối tháng không nhận được lương, tôi nghỉ việc”
Hắn nói một câu, cô đáp trả một câu.
Tôn Bách Thần phát hiện ra Mạn Nghiên không còn hiền lành, dễ bị bắt nạt như trước nữa.
Phen này hắn phải mệt óc rồi!
“Bảo bối, buổi trưa anh đưa em đến nhà hàng dùng bữa nhé?”
“Không cần! Tôi ăn trưa ở canteen công ty là được rồi.
Chủ tịch Tôn, nếu anh còn không về phòng làm việc, vậy tôi sẽ về.”
.