Hắn càng trở nên táo bạo.
Dưới lớp chăn mỏng, Tôn Bách Thần vén hẳn áo của cô lên, đôi tay lần mò lên tận đôi gò bồng quen thuộc, bóp nhẹ vài cái.
"Ưm...!thầy, đừng mà." Cô nói nhỏ hết mức có thể.
Tôn Bách Thần nắm luôn bàn tay Mạn Nghiên, đan vào tay hắn, đặt ngay lên vị trí quả đồi đang nhô cao.
Hắn nghiêng người sang phải, cảnh báo:
"Nếu em dám nhúc nhích, tôi sẽ kéo tấm chăn xuống để mọi người cũng chiêm ngưỡng."
Mạn Nghiên nhắm chặt mắt, thôi không động đậy nữa.
Tôn Bách Thần cũng không quá đáng, đơn giản đặt tay ở vị trí kia cho thoải mái, rồi khép mắt ngủ.
Xe dừng lại ở trạm dừng chân, để mọi người xuống hít thở chút không khí ngoài trời, cũng như giải quyết nhu cầu cá nhân.
Mạn Nghiên viện cớ đi vệ sinh, thoát khỏi Tôn Bách Thần.
Trong lúc chờ Nhã Yến Kỳ ở trong toilet, cô rửa mặt cho tỉnh ngủ.
Chỗ ngực bị Tôn Bách Thần chiếm giữ suốt mấy tiếng, giờ đã sưng lên vì mẫn cảm.
Khoảng một tiếng nữa mới đến nơi, Mạn Nghiên sầu não thở dài.
“Cậu sao thế? Mệt à?” Nhã Yến Kỳ hỏi.
“Ừ, đi đường dài nên tớ thấy hơi mệt.”
Cũng phải thôi, đi đường dài còn ngồi với một tên nhạt nhẽo, ai có thể thoải mái được chứ!
Còn mười lăm phút nữa mới lên xe, Nhã Yến Kỳ rủ Mạn Nghiên qua đằng kia mua kem ăn, trùng hợp lại gặp Khắc Dương.
Mọi người xếp hàng dài, rất lâu mới tới lượt mua.
Khắc Dương mua một túi kem lớn, đem chia cho Mạn Nghiên, Nhã Yến Kỳ và những người khác.
“Cảm ơn cậu.”
Mạn Nghiên cầm cây kem trên tay, mắt liếc nhìn trái, phải, trước, sau một lượt.
Đến khi chắc chắn Tôn Bách Thần không lẳng vẳng quanh đây, cô mới ngồi ăn ngon lành.
Đoán chừng hắn vẫn còn ngủ ở trên xe.
Tiếng còi vang lên từ hướng dẫn viên du lịch, ai nấy đều nhanh chân quay trở lại xe.
Mạn Nghiên vào trong chỗ, không quên nhìn sang Tôn Bách Thần một cái.
Hắn vẫn ngủ, hai tay khoanh trước ngực, không thèm quan tâm đến động tĩnh xung quanh.
Xe tiếp tục chạy.
Mọi người đã tỉnh táo hơn, có tiếng cười đùa nói chuyện.
Đặc biệt ở khu bên dưới, họ tổ chức ca hát, chơi trò đố vui...!rất náo nhiệt.
Mạn Nghiên buồn chán lấy điện thoại ra chơi game.
Để tránh làm ồn Tôn Bách Thần, cô đeo tai nghe vào.
Đến chín giờ, đoàn xe lần lượt dừng lại trước cổng khách sạn bốn sao Ocean.
Mọi người sốc lại tinh thần, phấn khởi làm thủ tục nhận phòng.
Mạn Nghiên ở chung phòng với Nhã Yến Kỳ và hai bạn nữ khác.
Cô vừa vào phòng đã nằm thẳng chân ra giường, lăn lộn mấy vòng.
“Mệt chết tớ mất.”
“Tội nghiệp Mạn Nghiên, cả đoạn đường ngồi cạnh thầy Tôn, chắc cậu ấy mệt mỏi lắm.” Một bạn nữ lên tiếng.
Mạn Nghiên làm vẻ mặt đồng tình, giơ ngón cái lên với cô sinh viên kia.
Nói mệt mỏi còn nhẹ nhàng, cô cứ tưởng mình mình vừa sống dậy từ địa ngục đấy chứ! Đến thở Mạn Nghiên cũng không dám thở mạnh.
Buổi chiều nay sẽ có một buổi party trên bãi biển.
Trước thời gian đó, mọi người được tự do đi lại, dạo biển, chụp hình...!
Phòng của Mạn Nghiên có thể nhìn ra biển.
Cô ngồi ở cửa sổ, nhìn ra bãi biển.
Gió thổi nhè nhẹ, mang theo mùi nước biển tươi mát, thoang thoảng qua cánh mũi Mạn Nghiên.
“Dễ chịu thật.”
Cô thoải mái lấy điện thoại ra, chụp một kiểu ảnh.
Mạn Nghiên đắn đo một lúc, rồi quyết định gửi cho Tôn Bách Thần, kèm theo một chiếc icon mặt cười đáng yêu.
Kết quả hắn chỉ nhắn lại hai chữ: “Ấu trĩ.”
Mạn Nghiên buồn bực tắt điện thoại, ném xuống giường.
“Đồ khó ưa.”