Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 234: Con Có Chuyện Gì Định Giấu Cả Mẹ Sao




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Mau mau vào trong nhà đi, ở bên ngoài trời lạnh lắm”.

Đã đến giờ ăn tối, nên ba người trò chuyện vài ba cậu đã ngồi vào bàn dùng bữa.

Đan Nhiên rất hoạt bát, miệng nói véo von không ngừng.

Bà Vương cười suốt, ánh mắt âu yếm nhìn thiên thần nhỏ trước mặt.

Bà thật ao ước, giá như bé con này là con ruột của Vương Phong thì tốt biết mấy!
“Đồ ăn bà nội nhỏ chuẩn bị ngon quá! Sau này Tiểu Nhiên có thể thường xuyên đến đây ăn được không ạ?”
“Được chứ.


Tiểu Nhiên đến lúc nào cũng được, con thích ăn món gì cứ nói, bà sẽ nấu cho
con ăn.”
Thấy bà Vương đối xử tốt với Đan Nhiên như vậy, Mạn Nghiên ấm áp trong lòng.

Bản thân cô có lẽ đã nợ ân tình của nhà họ Vương quá nhiều rồi, không biết cả đời này cô có trả nổi không nữa...!
Sau bữa ăn, họ ngồi trên phòng khách ăn trái cây, cùng nhau chuyện trò.

Tiếng cười rôm rả vang vọng khắp căn phòng, bà Vương lâu rồi mới đượC vui vẻ như vậy.

Bà đã lớn tuổi, khoảng thời gian còn lại chẳng mong gì hơn ngoài được nhìn đứa con trai của bà lấy vợ, sinh con đẻ cái, vậy mà...!
“Mama, Đan Nhiên buồn ngủ.” Cô bé đưa tay lên dụi mắt, cái miệng nhỏ tròn o như quả trứng gà, đòi mẹ bế đi ngủ.

“Tối nay hai mẹ con cứ ở lại đây ngủ một đêm đi.

Nhớ thay đồ ngủ đã được chuẩn bị sẵn, mặc cho thoải mái.” Bà Vương đề nghị.

Quản gia đưa hai mẹ con Mạn Nghiên lên phòng ở trên lầu.

Lúc này bà Vương mới nghiêm túc nhìn đứa con trai của mình, tinh tế rót cho anh một ly nước lọc.

“Uống đi rồi nói chuyện.

Con có chuyện gì định giấu cả mẹ sao?”
Con trai do bà đẻ ra, anh đang có tâm sự trong lòng, lẽ nào bà không biết? Từ lúc về nhà đến giờ, Vương Phong chỉ là đang cố tỏ ra bình thường để qua mắt Mạn Nghiên thôi, thực chất trong lòng anh đang chênh vênh đến nhường nào, bà hiểu rõ nhất.


Đứa con trai của bà, bề ngoài luôn tỏa ra năng lượng tích cực, khiến người khác vui vẻ.

Đến lúc có chuyện buồn, anh lại một mình chịu đựng, tự an ủi, chữa lành tâm hồn mình.

Người nặng tình luôn là người đau, bà biết thế, nhưng chẳng thể khuyên anh được.

“Mẹ, Mạn Nghiên nói muốn kết hôn với con.” Vương Phong chầm chậm cất lời.

“Thế con nghĩ sao hả? Có định nghe theo ý con bé không?”
Bà Vương thoáng trầm ngâm, cân nhắc hỏi lại anh.

Sáu năm qua, Vương Phong luôn ở bên cạnh chăm sóc cho hai mẹ con Mạn Nghiên, thật lòng bà cũng muốn cho hai người họ thành đối, chỉ là...!
Bà biết Vương Phong áy náy với Tôn Bách Thần, một phần khác, anh lại suy nghĩ cho Mạn Nghiên.

Bà cũng không rõ tình cảm của cô gái kia dành cho con trai mình là thế nào, nhưng bà nghĩ nếu họ về chung một nhà, thời gian lâu dần sẽ đổi được cuộc sống hạnh phúc cho cả hai.

“Con không biết nữa...!con đang rối lắm mẹ ạ” Anh gục đầu xuống đầu gối, hai mắt đỏ hoe đầy vẻ bất lực.

Biết thế nào được khi người mình yêu muốn gả cho mình, song lại chẳng thể vui vẻ nổi.

Vương Phong ở bên cạnh Mạn Nghiên, chưa từng nghĩ sẽ được cô đáp lại tình cảm.

Anh đơn giản mong có được hạnh phúc, chứ không phải gả cho anh để trốn tránh thực tại.

- Nếu Mạn Nghiên thật lòng yêu anh thì đã khác, anh sẽ sẵn lòng rước cô về làm vợ.


Nhưng mà trong tim cô có ai, anh sao có thể không rõ?
Bà Vương Vỗ nhẹ vai anh, động viên:
“Vậy thì cứ suy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy quyết định.

Đối với mẹ, Mạn Nghiên có là con gái nuôi hay con dâu đều được!”
Đầu tuần sau, Đan Nhiên phải đến trường mẫu giáo để học.

Hôm nay là thứ bảy, thay vì để cô bé đến nhà họ Tôn, Mạn Nghiên lại muốn đem con về quê thăm gia đình.

Tôn Bách Thần không hiểu làm sao biết được, từ sáng sớm đã mặt dày sang chỗ Mạn Nghiên, đứng lì trước cửa đòi theo về cùng.

Kỳ lạ là cô đã dễ dàng đồng ý, còn cho hắn đi chung xe với mình và Vương Phong nữa.

Tôn Bách Thần phấn chấn trở lại, nhen nhóm tia hi vọng trong lòng.

Hắn cứ nghĩ Mạn Nghiên vì Đan Nhiên nên định cho hắn một cơ hội, quan sát biểu hiện.

Nhưng Tôn Bách Thần đâu biết được rằng, chẳng bao lâu nữa, trái tim hắn sẽ bị cô gái nhỏ kia tự tay bóp nát ra thành trăm ngàn mảnh...! không thương tiếc!
.