Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 230: “thật Ngại Quá Cảm Ơn Cô Nhiều”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Papa Thần? Mạn Nghiên khẽ nhíu mày.

“Bà nội bảo con gọi chú ấy là papa sao? Cô hỏi.

Đan Nhiên im bặt, đôi mi cong vút rủ xuống, khuôn mặt non nớt đăm chiêu suy nghĩ.

Cô bé nhớ lại những lời Tôn Bách Thần đã từng nói, liền có cảm giác mẹ không thích ba của con bé.

“Chú ấy là con trai của bà nội, con không thể gọi là papa sao?” Đan Nhiên dè dặt hỏi lại.


“Ừ...!cũng được.

Nhưng mà Tiểu Nhiên thích chú đó lắm hả?”
Cô bé gật đầu, đôi mắt hồn nhiên mang theo ý cười.

Mạn Nghiên thở dài, không rõ buồn hay vui.

Mới gặp có một lần, mà trông con bé phấn khích chưa kìa?
Đan Nhiên mặc kệ cô đang đứng ngày ra đó, tầm nhìn đã thu hút bởi hộp kẹo chocolate hình gấu Teddy đặt trên kệ hàng cách đó không xa.

Cô bé vội chạy lại, rướn chân lên lấy hộp kẹo
lớn.

Uych!
Thân hình nhỏ nhắn bị trượt chân ngã ra sàn, hộp kẹo văng ra xa.

Đan Nhiên mếu mếu máo nhưng chưa khóc, một người phụ nữ gần đó tốt bụng đỡ cô bé dậy, còn quỳ xuống, dịu dàng dùng tay xoa nhẹ đầu gối và khuỷu tay cho em.


“Tiểu Nhiên.”
Mạn Nghiên khẽ giật mình, khuôn mặt biến sắc chạy về phía cô con gái nhỏ.

Nhìn qua Đan Nhiên một lượt, cô thấy con không bị làm sao mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thật ngại quá...!cảm ơn cô nhiều.”
Người phụ nữ kia nghe thấy giọng nói của Mạn Nghiên, khẽ ngước mặt lên nhìn.

Trùng hợp, cô cũng nhìn xuống, bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc dưới lớp nón che rộng vành.

“Yến Kỳ...!là cậu sao?”
Thời gian như thể ngừng trôi, hai cô gái cứ thế nhìn về phía đối phương, mắt không chớp.

Những chuyện xảy ra sáu năm về trước như một thước phim quay chậm, tái hiện lại trong tâm trí hai người.

Có chút bùi ngùi, xen lẫn chút bâng khuâng trong lòng...!nhưng sau tất cả, đó đã là quá khứ rồi.


Nhã Yến Kỳ từ từ đứng dậy, mỉm cười với cô bạn cùng phòng năm nào.

Cô ấy nhẹ giọng, cất lời trước:
“Mạn Nghiên, cậu vẫn khỏe chứ?”
Cô khẽ gật đầu, khóe mắt ngân ngẩn vài giọt lệ.

Mạn Nghiên cứ ngỡ cả đời này không còn cơ hội gặp lại Nhã Yến Kỳ nữa, nhưng chẳng thể ngờ họ lại có thể tình cờ chạm mặt nhau như vậy.

Nhã Yến Kỳ hít một hơi thật sâu, khóe môi mấp máy, rất lâu mới có can đảm nói ra những lời đã kìm nén trong lòng suốt ngần ấy năm qua.

“Mạn Nghiên, tớ xin lỗi.

Năm đó tớ ngu ngốc ích kỷ, đã làm tổn thương cậu...! tớ mù quáng đi tin lời kẻ xấu, để rồi đánh mất đi một tình bạn đẹp.”
.