Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 212: Tôi Đã Mất Cô Ấy Từ Mười Năm Trước Rồi!






Tôn Bách Thần đưa tay lên miệng, quệt nhẹ vết máu rỉ ra từ khóe môi.

Hắn ngồi bần thần trên nền đất lạnh, thản nhiên nói một câu vô tình:
“Muốn tốt cho em ấy”
“Tốt? Tôn Bách Thần, cậu làm như vậy là trốn tránh vấn đề, cậu hiểu không? Nghe lời tôi, mau đi xin lỗi Mạn Nghiên rồi làm lành với cô ấy đi, có được không?”
Vương Phong quỳ xuống đất, hai cánh tay nắm chặt lấy cổ áo Tôn Bách Thần, nửa ra lệnh, nửa cầu xin hắn.

Nếu như tên này cứ như vậy, anh sợ hắn sẽ làm Mạn Nghiên càng thêm tổn thương nữa.

“Vương Phong à, giữa tôi với Mạn Nghiên đã không thể nữa rồi! Tôi không thể ích kỷ để cô ấy bên cạnh mình được.


Mạn Nghiên không thể ở bên cạnh kẻ đã cướp đi sinh mạng mẹ và em trai cô ấy được! Chú Hứa Văn và dì Hạ sẽ không bao giờ chấp nhận một kẻ máu lạnh vô tình như tôi.

Quan trọng là tôi muốn giải thoát cho tâm hồn Mạn Nghiên, không để cô ấy phải mang cảm giác tội lỗi và dằn vặt suốt đời.”
Ngụy biện! Toàn là mấy lời ngụy biện để trốn tránh vấn đề! Đối với Vương Phong.

Tôn Bách Thần chẳng khác nào một thằng hèn cả.

Hắn chỉ đang tìm mọi lý do để bào chữa cho cái châm ngôn sống điên khùng của mình.

Cái gì mà làm sai phải trả giá? Có những chuyện không cần sự trả giá mà ngược lại là bù đắp, giống như đối với Mạn Nghiên vậy! Tôn Bách Thần chỉ cần ở bên cô ấy, mang đến cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc, thì không phải mọi chuyện sẽ tự nhiên trở nên viên mãn, tốt đẹp hơn sao?
“Cậu có từng lắng nghe Mạn Nghiên nói chưa? Cậu biết em ấy muốn gì, cần gì không? Hay chỉ khư khư giữ lấy cái suy nghĩ độc đoán của mình? Tôn Bách Thần, nếu cậu còn cứ như vậy nữa, cậu sẽ mất em ấy mãi mãi đấy!”
Vương Phong khuyên nhủ thật tình, mong hắn sớm tỉnh ra mà hiểu rõ vấn đề.

Nhưng mà não của tên nào đó giống như nhào bằng đất vậy! Càng nói, hắn càng phủ nhận.

“Đừng nói thêm gì nữa! Mạn Nghiên..Tôi đã mất cô ấy từ mười năm trước rồi!”
Vương Phong bất lực thở dài, lập tức đứng bật dậy.

Anh lùi dần về phía sau, rồi dứt khoát quay phắt người rời đi.

Anh sợ nếu mình còn ở lại đó, sẽ lỡ tay đánh chết Tôn Bách Thần mát.

Tên đó thật sự hết thuốc chữa rồi! Vương Phong không thể hiểu nổi một kẻ bình thường thông minh, giải quyết vấn đề nhanh gọn như Tôn Bách Thần, tại sao khi đụng đến phương diện tình cảm, lại trở nên ngu đần đến vậy!
“Được, cậu buông tay em ấy đi.


Nếu cậu đã không cần Mạn Nghiên thì để tôi, tự tay tôi sẽ chăm sóc cho em ấy!” Vương Phong hằn học đi về phía trước, vừa đi vừa bẩm bẩm trong miệng.

Tôn Bách Thần đi được mấy bước, liền ngã nhào ra sân.

Hắn cũng chẳng buồn ngồi dậy, mà nằm thẳng cẳng trên nền đất lạnh, mắt ngước bầu trời đầy sao, bật khóc.

Gió trời đêm rất lạnh, thổi vi vút từng cơn quật mạnh vào cơ thể cứng cáp của Tôn Bách Thần.

Hắn vẫn kệ! So với sự lạnh lẽo bên trong trái tim hắn, chút sự khắc nghiệt của thiên nhiên này có thẩm gì.

Một đêm dài, hai kẻ nào đó nằm nghĩ về nhau, không ai chợp nổi mắt.

Mạn Nghiên khóc cạn gối, vẫn không thể hiểu được tại sao Tôn Bách Thần bỏ rơi mình.

Hay là bản thân cô đáng ghét, không đáng được hắn yêu thương?
Sáng hôm sau, Mạn Nghiên cùng dì Hạ đi chợ, vào bếp chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, xem như là tiệc chia tay dành cho cô gái nhỏ.

Bà nội Đồng từ khi ở bệnh viện trở về, sức khỏe yếu hơn hẳn.

Bà đi đứng khó khăn, suốt ngày chỉ nằm trên giường.

Mạn Nghiên thu xếp xong hành lý, đựng hơn trong hai chiếc vali lớn.


Cô ôm lấy bà nội thật chặt, quyến luyến không muốn rời đi.

“Đến giờ rồi, mau đi đi!” Chú Hứa Văn hối thúc.

Bên ngoài tỏ ra cứng rắn, nhưng đến khi không có ai, ông lại len lén lau đi vài giọt nước mắt.

Vừa mới về, chưa ở cùng nhau bao lâu, vậy mà cháu gái ông lại sắp sang Úc du học.

Có chút không đành lòng, nhưng ông cũng không thể cản trở tương lai của cô được.

Chỉ hận tên nào đó, quyết định buông tay mà không giữ cô lại.

Rốt cuộc hẳn sợ Mạn Nghiên khổ, hay sợ mình không đủ bản lĩnh đối diện với ông đây?
Đầu giờ chiều, Mạn Nghiên ra đến sân bay.

Cô đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của ai đó.

Rồi cô bật cười chua xót, trách mình ngớ ngẩn...!
Hắn sao có thể đến đây tiễn cô chứ! Buồn cười...