Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 190: Làm Sao Thì Mày Mới Tha Cho Bọn Họ






“Ngài Tôn, chúng tôi đã tiếp cận được người nhà của Thẩm Trí rồi.

Bây giờ tôi sẽ gửi thông tin và hình ảnh của bọn họ sang cho ngài.”
Tôn Bách Thần nhận được tài liệu, lập tức chuẩn bị những thứ cần thiết.

Hắn vuốt mặt cho tỉnh táo, rồi lái xe đến nhà thương điên.

Người của hắn sắp xếp một căn phòng tương đối trống, đưa Thẩm Trí vào trong.

Ở giữa phòng đặt một cái bản nhỏ với hai ghế đối diện nhau, Tôn Bách Thần đứng trước cửa sổ duy nhất trong phòng, tay chắp đằng sau lưng.

Hắn mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang y tế che mất nửa khuôn mặt.


Thẩm Trí chỉ nhìn thấy bóng lưng đằng sau, tưởng hẳn là tên bác sĩ điều trị được người nhà ông ta mua chuộc, nên bình thản tiến lại gần.

“Cậu có việc gì sao? Có phải vợ tôi đã sắp xếp ổn thỏa, muốn đưa tôi ra khỏi đây không?”
Từng câu chữ rành rọt thế này, sao có thể phát ra từ miệng một kẻ điên được?
Tôn Bách Thần quay người lại, ánh mắt sắc bén quét ngang qua người Thẩm Trí.

Ông ta nheo mắt nhìn nửa khuôn mặt của người đối diện, cảm thấy hơi sợ.

“Phải, tôi có việc tìm ông đây.

Chủ tịch Thẩm chắc chưa quên tôi chứ?”
Khoảnh khắc Tôn Bách Thần tháo khẩu trang ra, Thẩm Trí như phát điên thật sự, ông ta ngã phịch ra đất, điên cuồng gào thét, tay chân rét run lồm cồm bò về phía cửa.

Những cánh cửa đã được khóa lại, ông ta có cố gắng kéo thế nào thì nó cũng không xê dịch.

“Tôi là ai? Đây...!đây là đâu? Bạn gì ơi, chơi trốn tìm với tôi đi.” Thẩm Trí hoa tay múa chân, mắt láo liên nhìn lên trần nhà, miệng cười từng cơn rũ rượi.

Tôn Bách Thần với mấy trò giả điên giả khùng của ông ta, lạnh lùng cười khẩy một cái.

Hắn ngồi xuống ghế, lười biếng chống tay lên cằm.

“Thẩm Trí, ông diễn cũng tệ quá rồi.

Mau qua đây ngồi nói chuyện đi.”

“Tôi không biết, tôi không biết gì hết.” Ông ta gào lên, hai tay ôm chặt lấy đầu.

Hắn mở máy tính ra, phát đoạn video có chứa hình ảnh vợ và con gái ông ta đang sống sung sướng ở Mỹ, nhướng mày hỏi:
“Ông cũng không biết hai người này luôn sao? Thẩm Trí, ông có tin chỉ một cú điện thoại, họ sẽ lập tức biến mất khỏi thế gian không?”
Thẩm Trí hãi hùng lao đến bàn, chộp lấy tay Tôn Bách Thần, luống cuống hỏi:
“Mày muốn gì hả? Làm sao thì mày mới tha cho bọn họ?”
Hắn hất tay ông ta ra, lấy một tấm hình của cha Mạn Nghiên, đặt lên trên bàn.

“Người này - Đồng Hứa Khang, vì sao mười năm trước lại tự sát trên sân thượng của Thẩm thị?”
Thẩm Trí quay mặt đi chỗ khác, mất một lúc để nhớ lại.

Ông ta mở to mắt kinh hãi, hàm răng run cầm cập cắn nhẹ lên đầu lưỡi.

Thấy Thẩm Trí không định nói, Tôn Bách Thần rút súng ra, lên nòng, đứng dậy chĩa thẳng xuống đỉnh đầu ông ta.

Hắn mất kiên nhẫn, gằn lên dữ dội: “Tôi đang hỏi ông đó, bị điếc à? Vì sao người nhà của Đồng Hứa Khang lại khẳng định cái chết của ông ấy là do Tôn gia làm hả?”
Súng trong tay Tôn Bách Thần di chuyển đến giữa trán Thẩm Trí.

Hắn dí mạnh nòng súng về phía trước, nghiến răng đe dọa:
“Hay bây giờ tôi tiễn ông đi trước một đoạn, rồi đến vợ và con gái ông, để ba người nhanh chóng được đoàn tụ cùng nhau nhé?”
“Nói!”
Thẩm Trí kinh hồn bạt vía, mặt cắt không còn giọt máu, hai tay co quắp lại một chỗ, bấu chặt lấy cổ áo màu xanh lợt.

Ông ta hiểu rất rõ con người Tôn Bách Thần, hắn nói được làm được, tuyệt đối chưa từng hù dọa ai bao giờ.


Con người ai chẳng tham sống sợ chết.

Đối mặt với cơn thịnh nộ kinh hoàng của Tôn Bách Thần, Thẩm Trí không thể không nói thật.

Đôi mắt kia nhắm tịt lại, giọng run rẩy: “Là Tôn Ninh Ninh...!chính cô là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả mọi chuyện.

Vụ bạo loạn ở lễ đường và cả cái chết của Đường Hứa Khang, đều là do cô ta sai khiến...!Tôi...!tôi chỉ là kẻ chịu tội thay cho cô ta thôi.

Đừng giết tôi, đừng động đến người nhà của tôi.”
Tôn Bách Thần buông lỏng cò súng, tai hắn trở nên ù ù, ánh mắt giây trước còn đỏ ngầu, giận dữ, giây sau đã tối sầm lại, đờ đẫn.

Hắn vừa nghe ông ta thốt ra tên của ai thế?
Tôn Ninh Ninh!
Vụ bạo loạn lễ đường cũng là Tôn Ninh Ninh?
Tôn Bách Thần như phát điên lên, hắn bóp lấy cổ Thẩm Trí, đẩy mạnh vào trong tường.

Cánh tay hắn nổi từng bắp cơ cuồn cuộn, ra sức siết chặt mấy đầu ngón tay dài như để đoạt
mạng.

Ông ta không thể thở nổi, hai mắt trợn ngược, trắng dã, liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi.