Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 167: “bé Con Không Nhớ Anh Sao”






“Đừng đánh...!là anh...!Mạn Nghiên!”
“Anh anh cái con khỉ.

Hừ, bà đánh chết mày!”
Bụp bụp!
Đột nhiên Mạn Nghiên trở nên mạnh mẽ khác thường, cô hùng hổ tiến tới đánh liên tiếp vào người kia.

Mặc dù đến mặt mũi còn không nhìn thấy, nhưng cô cảm nhận được tên này khá cao lớn, hơn nữa còn mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi.

Hắn túm lấy cái gối trên tay Mạn Nghiên, thẳng tay vứt sang một bên.

Cô bị hắn đẩy mạnh về phía giường, chẳng mấy chốc đã nằm đè luôn lên người cô.


Cơ thể hắn mát lạnh, còn tỏa ra mùi hương quyến rũ, nam tính của loại sữa tắm mà Tôn Bách Thần hay dùng.

Đầu óc cô quay cuồng, đoán chừng tên này biến thái đến mức đã trốn vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi mới chui ra đây, định giở trò với cô.

“Bách Thần, cứu em với...!Bỏ tôi ra huhu..”.

Cô nhắm chặt mắt, hai tay đè lên ngực để tránh người đàn ông kia tiếp xúc trực tiếp với cơ thể mình.

Trong căn phòng rộng lớn, một người tim đập bình bịch vì sợ hãi, một người thì thở phừng phừng vì tức giận.

Mẹ kiếp! Thế mà cô gái nhỏ này không nhận ra giọng nói của hắn.

Tôn Bách Thần với tay về phía đèn ngủ, bật lên.

Hắn vỗ nhẹ vào má Mạn Nghiên, để cô mở mắt ra nhìn mình.

Giọng hắn trầm trầm, cất tiếng:
“Là anh, Tôn Bách Thần!”
Mặt cô đần ra, nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông đối diện.

Cô chồm người đến, ôm chặt lấy cổ Tôn Bách Thần, suýt chút khóc thành tiếng:
“Bách Thần, là anh sao? Làm em sợ chết khiếp...!còn tưởng tên biến thái nào nữa chứ...!hức.”
Tôn Bách Thần vỗ nhẹ sống lưng Mạn Nghiên, để cho cô bớt phần hoảng loạn.


Hắn vừa thương vừa thấy mắc cười, cô cứ xoay như chong chóng, lúc thì hung dữ đánh tới tấp người mà cô nghĩ là tên biến thái, lúc thì co rúm lại sợ hãi.

“Đừng hoảng, là anh, Tôn Bách Thần.

Đồ ngốc này, em có thấy tên biến thái nào đẹp trai, cơ bụng sáu múi hấp dẫn được như anh không?”
Hắn vuốt nhẹ mái tóc cô.

“Tối đen như vậy, làm sao em biết là anh chứ? Với lại không phải chiều nay anh nói sẽ không về sao, đột nhiên lại về, còn lén la lén lút như ăn trộm.”
Mạn Nghiên vẫn còn rất sợ.

“Được được, là lỗi của anh, anh làm Nghiên sợ.

Nhưng đến giọng của anh em còn không nhận ra sao? Thật là, ban nãy còn đánh anh nhiều như vậy.” Tôn Bách Thần kiếm cớ bắt bẻ lại.

Lúc đó vì Mạn Nghiên rối quá, căn bản cô không nghĩ nhiều được như thế.

Đột nhiên đang ngủ mà biết có kẻ đứng ở đầu giường, đầu óc cô trở nên trống rỗng, tay chân chỉ làm theo bản năng, không ngừng chống trả để tự vệ.

Còn Tồn Bách Thần, sau chuyện này hắn thật sự có chút hoang mang, không biết có nên để cô gái này ở nhà một mình qua đêm nữa không.

Hắn đã về được một lúc lâu, ngang nhiên sử dụng phòng tắm mà cô không hề hay biết.

“Bách Thần, khuya như vậy sao anh còn về? Không ở lại công ty ngủ sao?”
“Nhớ em đó.


Nhớ đến độ không được gặp em, anh sẽ không ngủ được.” Hắn vừa nói, vừa chỉnh lại tư thế nằm, để cô gối đầu lên tay mình.

Cả người Mạn Nghiên lâng lâng như kẻ say rượu, cô bị những lời nói ngọt hơn cả đường của hắn đánh gục hoàn toàn.

Từ lúc Tôn Bách Thần nói yêu cô, hắn thay đổi một cách chóng mặt, vừa dịu dàng ôn nhu, vừa biết cách lấy lòng Mạn Nghiên.

Lắm lúc cô còn không kịp quen với cách nói chuyện có phần sến súa của hắn, đúng như người ta nói, thụ sủng nhược kinh.

Tôn Bách Thần tự nhiên chiều chuộng cô, Mạn Nghiên thấy hơi sợ.

“Bé con không nhớ anh sao?”
Cô gật gật.

Sao cô có thể không nhớ hắn chứ? Cả ngày nay cứ ngồi nghĩ đến Tôn Bách Thần, mong được gặp hắn mà cô bứt rứt hết cả người, đến làm việc gì cũng không thấy vui vẻ.

Mạn Nghiên nhớ hắn đến phát điên lên được, cảm tưởng nếu một tuần không được gặp người đàn ông này, cô sẽ chết mất.

“Em nhớ! Còn nhớ anh nhiều hơn anh nhớ em đó chứ.

Bách Thần, chỉ là em sợ anh làm việc vất vả, trời tối như vậy còn phải chạy đường xa về đây, em không nỡ nhìn thấy anh đổ bệnh.” Cô nói thật những suy nghĩ trong lòng mình.