Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 162: Mẹ Kiếp! Một Lũ Vô Dụng!






Hai người chuẩn bị một vài thứ, sau đó nhập vai, diễn một vở kịch để lừa đám người bên
ngoài.

“A-aaa đau bụng quả! Giúp tôi, giúp tôi với.." Mạn Nghiên nằm vật vã ra sàn, ôm bụng kêu thật lớn.

Rất nhanh đã có một tên mở cửa đi vào, nhưng không phải tên đại ca kia.

Hắn ta gầm gừ quát lên:
“Mày bị làm sao? Đừng có giả vờ, bọn tao sẽ không thương tình đâu.”
“Tôi...!tôi đau bụng quả...!giúp tôi với.” Cô cắn răng, trán nhăn lại làm ra vẻ đau đớn tột cùng.

“Con ranh này, mày thật phiền phức.”

Hắn ta nói thế nhưng vẫn cúi xuống xem xét tình hình của Mạn Nghiên.

Chỉ chờ thời cơ đó, Niên Khắc đang nằm bất động trên sàn bỗng ngồi dậy, rất nhanh nắp sứ của bình chứa nước trong bồn cầu, đang được giấu sẵn dưới gầm giường, một phát phang mạnh vào đầu tên kia.

Hắn ta không kịp kêu tiếng nào, đã ngã lăn ra đất, bất tỉnh.

Niên Khắc lấy được khẩu súng ngắn trên người tên bắt cóc, rồi nắm tay Mạn Nghiên, chạy ra bên ngoài.

Ba tên còn lại phát hiện hai người, liền sừng sỏ xông đến, nhưng chưa kịp làm gì đã bị ông giơ súng từ đằng sau, bắn ba phát chí mạng.

Ông biết súng không còn đạn, nên vứt luôn xuống đất.

Hai người chạy ra ngoài hành lang, thục mạng dìu nhau đi xuống cầu thang bộ.

Chỉ là ông trời thích trêu đùa người khác, vừa mới xuống được mấy bậc, đã đối mặt với tên đại ca đang đi từ dưới lên.

“Mẹ kiếp! Một lũ vô dụng!” Hắn mắng chửi mấy tên khác.

Mạn Nghiên kéo tay Niên Khắc định chạy ngược lên trên, nhưng ông giằng mạnh tay cô, lắc đầu muốn cô chạy đi trước.

Ông lao vào tên kia, đẩy ngã hắn ra xuống cầu thang.

Hai người lăn lộn mấy vòng, đến lúc đụng phải bức tường mới dừng lại.

Gã ta rút con dao găm giắt ngang lưng quần, điên cuồng đâm về phía Niên Khắc.


Ông tránh được vài nhát, cật lực chống trả.

Nhưng một người không còn linh hoạt như ông so với tên đại ca cường tráng, chỉ một cú chụp hụt, ông đã bị hắn một dao xiên thẳng vào bụng.

Tên đại ca ngồi dậy, đẩy người đàn ông kia ra.

Hai tay gã dính đầy máu tươi, cầm theo con dao chạy lên cầu thang, tìm kiếm Mạn Nghiện.

Cô đã kiệt sức, leo thêm hai lầu đã không cất nổi bước, ngồi xuống một góc ở lan can cầu thang, thở hồng hộc.

“Mệt rồi chứ gì? Chạy nữa đi, tạo chấp mày chạy tiếp đó.”
Tên đại ca khoái chí đi về phía Mạn Nghiên, như tên thợ săn tìm thấy con mồi béo bở.

Thấy dáng vẻ cô khổ sở lết từng bước về sau, gã ta càng thêm đắc ý.

Nhưng tiếc thay, tên đại ca còn chưa kịp chạm vào cô thì tiếng súng đằng sau vang lên...!
Đùng!
Một phát bắn chuẩn xác vào chân trái của gã.

Đùng!
Phát tiếp theo bắn vào chân còn lại, gã ta ngã sập ra nền đất.

“Bách Thần, cuối cùng anh cũng đến rồi” Mạn Nghiện nghẹn ngào, nước mắt chảy giàn giụa khắp khuôn mặt.

Tôn Bách Thần chạy lại đỡ Mạn Nghiên đứng dậy.


Hắn ôm lấy cô, siết chặt lấy cơ thể cô gái này trong vòng tay như sợ nếu buông ra, hắn sẽ mất cô mãi mãi.

Hai người đang vui mừng hội ngộ, đâu biết có một người bịt mặt, mặc đồ đen, âm thầm bước ra từ một căn phòng.

Giơ súng lên, chỉa vào bóng lưng Đồng Mạn Nghiên...!
Đùng!
Âm thanh vang lên, xé toạc cả một mảng trời.

Hai người ngã khuyu ra đất, máu lại chảy xuống, nhuộm đỏ hai bàn tay Mạn Nghiên.

“Bách Thần! Không-ggg!”
Là hắn! Chính hắn đã kịp thời xoay người lại, đỡ phát súng đó cho Mạn Nghiên.

Nghe tiếng còi xe cảnh sát tru tréo ở bên dưới, cộng thêm tiếng bước chân dồn dập dưới chân cầu thang, người mặc đồ đen kia đánh hơi được mùi nguy hiểm, nhanh chóng tìm đường tẩu thoát.

Tôn Bách Thần gục trên vai Mạn Nghiên, hắn ôm lấy tấm lưng nhỏ bé, miệng ghé sát vào tai cô, mùi mẫn:
“Ngoan, tôi không sao.

Còn nhớ tôi nói muốn bảo vệ em chứ?...!Hừ, cả đời này tôi sẽ bảo vệ cho em!”