Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 128: “cũng Được Năm Phút Rồi”






Cả buổi sáng cô cùng bà Vương đi mua sắm trong trung tâm thương mại.

Buổi trưa Mạn Nghiên cùng bà dùng bữa ở một nhà hàng Ý cao cấp, sau đó bà đưa cô đến trường trước khi về nhà mình.

Mạn Nghiên bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng, vừa lúc bị Nhã Yến Kỳ và Chu Ái Ái nhìn thấy.

Hai người kia đang định tiến lại chào hỏi, may mà cô nhanh chân ngắn lại.

Bà Vương biết ý nên bảo tài xế nhanh lái xe rời đi.

“Mạn Nghiên, người ngồi trên xe là ai thế?”
“Bác gái tớ.” Cô đáp.


Nhắc đến bác gái, Nhã Yến Kỳ nghĩ ngay đến người bác hay đau ốm mà Mạn Nghiên thường kể.

Thật không ngờ bà ấy giàu có như vậy, còn có xe ô tô xịn thì không biết chỗ ở còn xa hoa đến nhường nào.

Phút chốc Nhã Yến Kỳ lại nghĩ cô là kẻ hám tiền, chẳng trách khi xưa cứ hai, ba bữa lại qua đêm ở đó, hết lòng chăm sóc vị bác gái kia.

Cô ấy nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm coi thường Mạn Nghiên.

Tâm tư hai cô gái kia mỗi người đều mang một vẻ, nhưng ngoài mặt ai nấy đều tỏ ra hòa nhã với Mạn Nghiên.

Ba cô gái vừa đi vừa nói chuyện, tình cờ cô biết được sau khi cô rời khỏi kí túc xá, Chu Ái Ái đã dọn đến ở chung phòng với Nhã Yến Kỳ, cho có người bầu bạn.

Đến trước phòng học, ba người tách nhau ra, mỗi người đi vào trong một phòng khác nhau.

Khắc Dương đứng trước cửa đợi sẵn Mạn Nghiên, lần này cô không tránh né nữa, mà bắt chuyện với cậu.

“Khắc Dương, cậu đến lớp lâu chưa?”
“Cũng được năm phút rồi.”
Hai người họ chân bước song song nhau về phía ghế ngồi.

Khắc Dương thấy Mạn Nghiên không còn xa lánh mình, trái tim cũng được xoa dịu phần nào.

Cậu lấy trong ba lô ra một chiếc thiệp đen sang trọng, bên trên viết chữ màu vàng nhũ lấp lánh, đưa cho Mạn Nghiên:
“Hai ngày nữa đến sinh nhật tôi, hi vọng cậu có thể tham dự.

Là một bữa tiệc ngoài trời, vào buổi tối”

Mạn Nghiên chần chừ, không biết có nên nhận hay không.

Nhìn tấm thiệp trước mắt, cô có thể đoán được quy mô bữa tiệc không hề tầm thường.

Gia cảnh của Khắc Dương kếch xù đến mức nào, không phải Mạn Nghiên không biết.

Hơn nữa cô còn đang sống ở nhà Tôn Bách Thần, tên đại ác ma đó chắc gì dễ dàng để cô đi dự tiệc sinh nhật của cậu chứ?
“Có tham dự hay không thì cậu cũng nhận tấm thiệp đi.

Còn hai ngày suy nghĩ, cậu không cần miễn cưỡng.”
Khắc Dương để tấm thiệp trên bàn Mạn Nghiên rồi xách ba lô đi tìm chỗ khác để ngồi.

Cô đành kẹp tấm thiệp vào trong quyển sách giáo trình, trước khi giảng viên bước vào trong lớp.

Hiện tại đang trong thời gian học tập căng thẳng, với khối lượng kiến thức khổng lồ để phục vụ cho kỳ thi cuối kỳ, Mạn Nghiên không có tâm trạng nghĩ ngợi lung tung, mà phải tập trung học.

Mấy ngày về quê, cô bỏ qua không ít kiến thức.

Ngoài việc hỏi thầy cô và bạn bè, Mạn Nghiên còn phải chăm đọc thêm sách ở thư viện.

Sau giờ học, cô lại đến địa điểm quen thuộc, ngồi ngả mình trên chiếc ghế dài, đọc sách.

Có khi mệt mỏi, Mạn Nghiên lại nhìn ra cửa kính, ngắm nhìn giàn hoa tử đằng bên ngoài thư viện.

Nắng vàng dịu dàng, cảnh vật trước mắt hữu tình khiến cô chìm đắm, tay buông quyển sách xuống ghế mà ngủ quên lúc nào không hay.


Mạn Nghiên khẽ giật mình trong cơn mê man, hai mắt còn ngập trong cơn buồn ngủ cố nhíu lại, nhìn lên chiếc đồng hồ lớn.

Cô giật mình, ôm vội quyển sách đến quầy phục vụ để trả sách.

Xung quanh vắng lặng chỉ còn lác đác vài sinh viên ra về, Mạn Nghiên cũng chạy thật nhanh ra bến xe buýt để kịp chuyến xe năm rưỡi chiều.

“Phù! May quá, vẫn còn kịp.” Cô thở một hơi dài, yên vị trên chuyến xe buýt trở về biệt thự.

Thức ăn được Vương Phong mua sẵn, chỉ chờ cô về liền có thể nấu bữa tối.

Tôn Bách Thần không muốn anh ở trong bếp, bèn đuổi anh lên phòng khách, còn chủ động kè kè sau lưng Mạn Nghiên, để ý xem có cần thứ gì thì lấy giúp.

Hắn một hai lần còn lựng khựng, vài lần thành quen.

Lọ nào đựng muối, lọ nào đựng đường, hắn đã nhớ rõ trong đầu.

“Bách Thần, anh ăn thử xem đã vừa miệng chưa?”
Mạn Nghiên gặp một miếng thịt bò, thổi nguội rồi đưa lên gần miệng Tôn Bách Thần.

“Em thử đi.”