Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 127: Tất Cả Là Tại Cậu Đấy






Trở về với thực tại, nhìn cái bản mặt nghênh ngang như thể mình không làm gì sai của Tôn Bách Thần, Vương Phong tức đến muốn lao vào đấm hắn mấy cái.

Chỉ tiếc là chưa kịp ra tay, Mạn Nghiên đã chen vào giữa hai người.

“Đánh nhau gì chứ? Hai anh ngồi xuống ghế đi.

Vương Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Phong tấm tức kể lại mọi chuyện, cứ cách hai ba câu, anh lại lườm Tôn Bách Thần một cái.

Hắn dửng dưng như thể không phải lỗi của mình, những ngón tay còn nhàn rỗi đệm nhịp nhàng trên tay vịn của ghế sofa.


“Sớm muộn gì mẹ cậu cũng biết.

Biết sớm đỡ đau lòng.”
“Cái thằng này, ông đây hết đường quay về nhà rồi.

Tất cả là tại cậu đấy, mau nghĩ cách đi?”
Mẹ nó chứ! Hai anh ra nông nỗi này còn không chịu trách nhiệm.

Cái tên mặt lạnh đang ngồi đối diện Vương Phong thật đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục mà!
Tôn Bách Thần phầy tay, phủi bỏ hoàn toàn tội trạng của mình.

Ngược lại, cô gái kia lại lên tiếng:
“Vương Phong, em nghĩ mình vẫn nên đi gặp bác gái, nói một tiếng xin lỗi thì tốt hơn.”
Mạn Nghiên đã quyết định như vậy, Vương Phong không thể nói được gì.

Nhưng chắc chắn mẹ anh không tha thứ mà cho anh quay về nhà nhanh như vậy.

Thế nên Vương Phong quyết định ở lại biệt thự của Tôn Bách Thần sống một thời gian.

Vừa mới ngỏ lời, hắn lập tức gạt phăng đi.

“Không rảnh.


Tôi đưa tiền cho cậu, cút ra khách sạn mà ở”
“Không thích.

Tôn Bách Thần, cậu còn nhớ màn cá cược bốc mùi lần trước chứ? Yêu cầu của tôi chính là được sống ở đây.

Thế nhé!” Anh nghênh nghênh mặt lên thách thức.

Nếu Vương Phong muốn như vậy, hắn cũng không thèm cản.

Bởi vì ngay lúc này Tôn Bách Thần nảy ra một ý định xấu xa trong đầu.

Chỉ là Vương Phong đã biết tỏng ý định của hắn, anh nói:
“Mạn Nghiên đang sống ở đây có đúng không? Ừm, vậy tôi sẽ ở chung phòng với cậu nhé? Tôn Bách Thần, cậu dẹp bỏ cái ý định dọn sang phòng ai đó ngủ đi.

Hơ hơ!”.

Cái tên đáng ghét này sao có thể hiểu tường tận những gì hắn đang nghĩ chứ? Thật tức chết mà! Tôn Bách Thần đấm mạnh lên lưng tựa ghế sofa, nghiến răng kèn kẹt.

Mạn Nghiên đến nhà xin lỗi mẹ Vương Phong.

Bà không trách cô, ngược lại còn giữ thái độ vui vẻ như trước.


“Sao trách con được chứ? Bách Thần đã nói hết với bác rồi, đều tại thằng nhóc Vương Phong làm xằng làm bậy, cả gan dám lừa bà già này.

Mạn Nghiên, con đơn thuần như vậy nên mới bị nó dụ dỗ, hoàn toàn không có lỗi.”
Cô vô cùng cảm kích, khuôn mặt vì thế cũng bớt căng thẳng hơn.

Bà Vương nắm lấy tay Mạn Nghiên, không kiềm được tiếc nuối trong lòng.

Bà không muốn kết thúc duyên phận với cô gái này dễ dàng như vậy, nên quyết níu giữ:
“Mạn Nghiên, con với Vương Phong không thành đôi cũng không sao.

Nhưng bà già này không có đứa con nào ngoài thằng nhóc đó, thỉnh thoảng bị nó chọc ta điên cũng không biết chia sẻ với ai.

Nếu con không chê, có thể nhận ta làm mẹ nuôi không? Lúc nào rảnh rỗi cứ đến đây dùng bữa, tâm sự cùng ta.

Cứ xem như nhà của mình, đừng ngại.”
Cô muốn bà vui vẻ, liền đồng ý.

Dù sao đây không phải là yêu cầu quá đáng gì, nếu có thể làm mẹ Vương Phong cảm thấy an ủi phần nào, Mạn Nghiên cũng không ngại hứa với bà.