Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 117: Bà Có Đau Lắm Không






“Hả? Sao anh biết.” Mạn Nghiên đứng ngẩn người ra.

“Lên xe rồi nói! Không phải đang rất gấp sao?”
Cô ngồi vào trong xe, chân tay run đến mức không cài được dây an toàn.

Tôn Bách Thần với tay qua cài giúp cô, còn vuốt nhẹ má để trấn an Mạn Nghiên.

Hắn nhẹ giọng:
“Bà nội Đồng sẽ không sao đâu.

Ngoan, đừng quá lo lắng”
Hóa ra dì Hạ trong lúc không gọi được cho Mạn Nghiên, đã gọi đến Tôn Bách Thần.

Hắn xuống giảng đường tìm cô, nhưng giảng viên nói cô đã rời khỏi đó.


Hắn đoán Mạn Nghiên chạy ra bến xe, quả nhiên Tôn Bách Thần lái xe đến đây thì gặp cô.

“Sao dì Hạ lại có số điện thoại của anh thế?”
“Lần trước tôi để lại cho dì, nói bà ấy có gì khó khăn có thể tìm tôi giúp đỡ.”
Hắn nói xong thì tập trung lái xe.

Đến đoạn đường vắng, Tôn Bách Thần sẽ đạp mạnh chân ga, phóng như vũ bão.

Đi xe khách về quê phải mất hơn sáu tiếng, nhưng với khả năng lái xe của Tôn Bách Thần đã rút ngắn hơn một tiếng đồng hồ.

Tầm hai giờ chiều, bọn họ đã có mặt tại bệnh viện.

“Dì Hạ, bà nội con đâu?”
“Bà đang nằm trong phòng bệnh, vừa ngủ thiếp đi rồi.” Dì Hạ nấc nhẹ vài tiếng.

DÌ Hạ tự trách mình không trông nom bà nội Đồng nên mới để bà từ chập choạng sáng đã mò ra ngoài vườn rau, vấp phải bậc thềm mà ngã ra đất.

Cũng may là chỉ bị rạn xương chân chứ không gãy, nhưng vẫn phải bó bột, nằm trong phòng bệnh theo dõi tình trạng sức khỏe.

Xương người già rất giòn, khả năng phục hồi cũng rất kém, còn chưa kể đến những vấn đề biến chứng phát sinh, bởi vậy dì Hạ rất lo lắng mà gọi ngay cho Mạn Nghiên.

Bà lo sợ có chuyện không hay xảy ra, đến lúc đó một mình trở tay không kịp.

Bà nội Đồng tỉnh giấc, cả người bà mỏi nhừ, chân còn bó bột trắng.

Trên tay bà bị bầm vài chỗ, thâm tím.


Mạn Nghiên nhìn bà đầy xót xa, đến mức phải bật khóc lên.

Mạn Nghiên chỉ ước có nhiều thời gian ở cạnh bà nội Đồng, chăm sóc cho bà trong độ tuổi chiều tà.

Nhưng ở quê không có trường đại học, Mạn Nghiên đành phải tuổi thân rời xa nhà, lặn lội đến nơi phố xá chật chội, bon chen.

Bà nội và dì Hạ vẫn muốn cô học đại học thành tài, sau này có thể kiếm được chỗ đứng trong xã hội, thoát khỏi cảnh nghèo khó.

Mạn Nghiên rất có tinh thần ham học, cũng không làm hai người họ thất vọng.

“Bà có đau lắm không? Sau này bà đừng dậy sớm ra vườn làm cỏ nữa, nguy hiểm lắm"
Bà nội Đồng nắm lấy tay Mạn Nghiên, miệng còn lẩm bẩm trách dì Hạ làm lớn chuyện, đang yên đang lành lại gọi cô về đây, thật phiền phức.

Dì Hạ cười xòa, biết tỏng suy nghĩ trong lòng bà nội Đồng.

Bà nói thế thôi chứ khi nhìn thấy cô cháu gái nhỏ, bà vui ra mặt, tinh thần cũng tốt lên mấy phần.

Có cả Tôn Bách Thần về.

Lần trước dì Hạ còn ngờ ngợ về mối quan hệ của hai người, bây giờ đã rõ mồn một, hắn và cô chắc chắn đang trong giai đoạn yêu đương.

Nghĩ vậy, dì Hạ tủm tỉm cười.

Bà cứ nghĩ cô cháu gái của mình ngờ nghệch, sợ Mạn Nghiên không hòa nhập được với cuộc sống nơi phồn hoa.

Ai ngờ cô còn “đáo để” gớm, lên thành phố học ba năm mà có cả bạn trai dẫn về nhà.

Tôn Bách Thần đẹp trai cao ráo, còn là giảng viên trường đại học.


Ngoại trừ tính tình có chút lạnh lùng, ít nói, còn những tiêu chuẩn khác, dì Hạ rất hài lòng.

Bên ngoài Mạn Nghiên luôn tỏ ra mình ổn, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác trước tiên, nhưng nội tâm cô mong manh, dễ vỡ, người nhà lại không ở bên cạnh.

Dì Hạ biết ngoại trừ cô bạn cùng phòng mà Mạn Nghiên hay nhắc đến, Tôn Bách Thần chắc chắn là người cô tin tưởng dựa vào nhất.

Bà hi vọng hắn có thể trở thành chỗ dựa cả đời của Mạn Nghiên, chứ không phải yêu đương một thời gian rồi chia tay.

Bà nhìn thấy con người hắn chững chạc, tuổi cũng không còn nhỏ, nên mong hắn thật sự nghiêm túc với Mạn Nghiên - đứa cháu gái đơn thuần, đáng thương của bà.

“Bách Thần đầu rồi? Vừa này dì còn thấy cậu ấy ở đây mà?”
“Anh ấy đi gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình bệnh của bà nội rồi.” Cô cười.

Bà nội Đồng nghe thấy hai người nhắc về Tôn Bách Thần, liền mừng rỡ.

Mới gặp một lần, mà bà đã rất quý hắn.

Bà nôn nóng:
“Bách Thần cũng về đây à.

Tốt quá, bà muốn nói chuyện với nó.”