Hoạt động nào ở trường đại học Bắc Thành cũng có giải thưởng, lần này không ngoại lệ.
Đội leo núi về nhất sẽ giành được một một khoản tiền mặt hậu hĩnh và có cơ hội chụp ảnh trên trang bìa tập san kỳ tiếp theo của trường.
Chẳng mấy chốc đã đến mười một giờ trưa, sau khi mọi người ăn cơm xong đã được chia cho trang bị cần thiết dành cho buổi chiều.
Vào giờ nghỉ ngơi, có người tranh thủ làm một giấc ngủ ngắn, có người lại ngồi bàn chiến thuật để giành chiến thắng.
Mạn Nghiên tuy ham tiền giải, nhưng cô phải ngủ đã.
Nếu còn thức bàn chiến thuật, cô sợ mình chẳng còn sức mà lết đi mất.
Tiếng thổi còi ráo rít vang lên, mọi người vội vã thay đồ, xách hành trang lên chuẩn bị vào vị trí.
Mỗi đội gồm mười người đi chung với nhau.
Giảng viên từng đội chỉ có trách nhiệm chi viện khi xảy ra sự cố, hoàn toàn không tham gia cùng.
Trước đó họ đã đi khảo sát địa hình, đánh dấu điểm đích và gắn nhiều thiết bị quan sát ở hai bên đường.
Trên đường đi họ còn phải thu thập mật thư được ban tổ chức bố trí sẵn, dựa theo các gợi ý để tìm phương hướng.
Đến điểm đích sẽ có giảng viên đợi sẵn, phát cờ cho bọn họ quay về.
Đội nào cầm cờ về đến khu lều trại trước tiên sẽ giành được hạng nhất.
Mọi người xuất phát, ban đầu còn đi san sát nhau, nhưng chưa đầy một tiếng sau đã có khoảng cách khác biệt giữa các đội.
“Bên kia có mật thư kìa.
Mau lên!”
Ban tổ chức chuẩn bị khá kỳ công, gợi ý trong một thư cũng khá hóc búa, giải mãi mới ra.
Ba giờ chiều, đội của Mạn Nghiên mới đến chàng thứ hai, gần như tụt lại phía top cuối.
Đội của họ tuy khả năng giải mật thư không tệ nhưng thể lực thì không bằng các đội khác.
Đi đến đoạn rừng rậm, Chu Ái Ái bắt đầu ôm bụng.
“Em không được rồi.
Mọi người đi trước đi, em đi vệ sinh một lát rồi sẽ bám theo.”
“Có cần chị đi theo không? Em đi một mình lỡ như có chuyện gì thì sao?” Mạn Nghiên hơi lo lắng.
Dù trời vẫn còn sáng, nơi này cũng được trường khảo sát trước, nhưng chuyện may rủi không thể nói trước được.
“Không sao đâu, em đi gần đây thôi.
Mọi người không cần lo lắng.”
Chu vi Ái rẽ sang một hướng khác, chẳng mấy chốc mọi người đã không thấy cô ta đâu.
Họ đợi mười lăm phút, vẫn không thấy cô ta quay lại thì sốt ruột.
“Không phải có chuyện gì rồi chứ?” Một nam sinh lên tiếng.
“Chắc không đâu, đừng nói điều gở”
“Hay là chúng ta đi tìm Ái Ái đi.”
Mọi người tán thành ý kiến, nhưng để không tụt hậu, họ chia ra thành hai nhóm.
Một nhóm tiếp tục tìm kiếm một thư về đích, nhóm còn lại đi tìm Chu ÁI Ái.
Mạn Nghiên tình nguyện theo một bạn nữ sinh và hai bạn nam sinh khác, đi tìm Chu Ái Ái.
Dẫu sao cũng gọi là quen biết, cô tự mình đi tìm vẫn thấy yên tâm hơn.
“Chúng ta qua bên kia tìm đi.” Một cậu nam sinh kia nói.
Nhóm bốn người của Mạn Nghiên càng đi càng xa khỏi lộ trình, chẳng mấy chốc đã đi lòng Vòng trong rừng.
“Nơi này là nơi nào, có phải chúng ta bị lạc rồi không?”
“Phải đó, nhìn lạ quá.”
Bởi vì quá chăm chú việc tìm kiếm Chu Ái Ái, nên họ quên khuấy mất việc để lại kí hiệu trên đường đi.
Có hai người đã bỏ cuộc mà ngồi phịch xuống tảng đá lớn, nghỉ mệt.
Đang khát còn uống thêm nhiều nước, càng khiến họ thêm kiệt sức.
Mạn Nghiên đưa dựa vào gốc cây lớn, mắt nhìn vào màn hình điện thoại thấy đã hơn bốn giờ chiều.
Nếu không nhanh chóng tìm cho ra Chu ÁI Ái thì trời tối mất.
Như vậy lúc tìm đường quay về càng gặp khó khăn hơn...!
Họ cực khổ là thế, nhưng đâu biết ở đằng xa đang có đôi mắt sắc bén rình rập, chầu trực thời cơ thích hợp để giở trò hèn hạ.
“Ái Ái, em ở đâu?” Mạn Nghiên không bỏ cuộc, cô ra sức gọi lớn, hi vọng Chu ÁI Ái có thể nghe thấy lời của mình.