Săn Tìm

Chương 68: Đánh trống bỏ dùi




Lần này, Bùi Thứ và Lâm Khấu Khấu nói chuyện nhưng không tắt âm, bên phòng họp Kỳ Lộ đều nghe được hết. Mọi người đã quen với tác phong của sếp mình nên lúc nghe câu nói phách lối vô độ kia, đa phần đều xấu hổ cúi mặt xuống, định giả vờ như không nghe không biết gì cả.

Nếu bình thường thì thôi đi, nhưng đây là cố vấn Lâm đấy.

“Kẻ thù HR” trứ danh trong ngành, một cô gái dám làm bố khách hàng, luôn đứng về phía ứng viên. Sao anh có thể dám nói ứng viên là rác rưởi ngay trước mắt cố vấn Lâm được chứ?

Diệp Tương vô thức che mặt lại, gần như có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nhưng đợi hồi lâu vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.

Cô ta khẽ ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt tán thưởng của Lâm Khấu Khấu dành cho Bùi Thứ ở trong màn hình video.

Đợi đã!

Tán thưởng ư?

Đồng tình sao?

Đây là thái độ của cố vấn Lâm với sếp già nhà mình ư? Cô ấy nghe câu nói ban nãy mà không nổi nóng hay gì luôn?!

Diệp Tương chợt thấy nghi ngờ đôi mắt và lỗ tai mình, tự hỏi có phải hiểu biết của mình với thế giới này có vấn đề gì không.

Những người khác cũng hơi bất ngờ.

Chỉ có Tôn Khắc Thành là nhìn tình hình bên kia rồi để lộ một vẻ mặt bí hiểm khó lường.

Bên này Lâm Khấu Khấu lại không để ý gì.

Đây là lần đầu tiên cô thấy họ Bùi này nói chuyện dễ nghe tới vậy.

Có ai gặp phải kiểu ứng viên như Trương Hiền mà không tức đâu?

Mặc dù cô luôn sẵn sàng đứng ở địa vị của ứng viên để suy xét, nhưng bị người ta gài bẫy, miệt thị, khiêu khích thì con giun xéo lắm cũng oằn, huống hồ chi Lâm Khấu Khấu lại vốn dĩ chẳng phải người hiền lành gì chứ?

Cô khó mà phản đối Bùi Thứ được.

“Vậy cứ tìm một ứng viên giỏi hơn Trương Hiền đi.” Tinh thần chiến đấu của Lâm Khấu Khấu đã quay lại, nhưng vừa bấm vào danh sách ứng viên, cô đã nói, “Tuy nhiên danh sách các ứng viên hiện tại không đạt yêu cầu, người giỏi hơn Trương Hiền không dễ tìm đâu, tôi nghĩ là chúng ta nên điều chỉnh lại phương hướng của mapping.”

Bùi Thứ cũng nói: “Là một nhân tài, cấp càng cao thì càng có khả năng làm liên ngành, nhất là ở hai mặt quản lý và lập chiến lược, khả năng chuyển giao của họ có thể nói là dễ như trở bàn tay. Nếu tìm CEO thì không nên quá giới hạn về lĩnh vực… Tóm lại là phải mở rộng phạm vi ra, người có khả năng giỏi hơn Trương Hiền đều phải khoanh vùng lại hết, không cần nghĩ tới việc có săn được hay không.”

Bên kia đầu dây, tất cả mọi người đã quen với việc nghe chỉ dẫn rồi làm nên hoàn toàn không có ý thắc mắc, chỉ vô thức gật đầu.

Chỉ có Diệp Tương và Mạnh Chi Hành gật đầu xong mới chợt nhận ra một điều…

Chẳng phải lúc đầu họ nhận case này là để giúp Đổng Thiên Hải tìm một CEO thích hợp hay sao? Sao trong nháy mắt đã biến thành tìm một người giỏi hơn Trương Hiền rồi…

Sếp già lên cơn là chuyện thường, không có gì đáng để lạ hết.

Nhưng giờ đến cả cố vấn Lâm cũng điên theo anh ấy là sao!

Trong giới Bùi Thứ vốn chết tiếng là một kẻ dở hơi, ngày thường cua gắt khó đỡ thành quen, còn Lâm Khấu Khấu dù cũng có tiếng xấu nhưng ít ra làm đơn nào chắc đơn đó, mặt quản lý công ty cũng rất tốt.

Mọi người cứ nghĩ trước đây họ không hợp nhau, cố vấn Lâm vào Kỳ Lộ ắt hẳn sẽ thổi một làn gió mới tới cho công ty, hoặc ít ra Bùi Thứ sẽ trở nên đáng tin cậy hơn tí xíu.

Nhưng giờ…

Kết quả không phải 1-1=0, mà đm, là 1+1>2 rồi!

Chẳng phải trước đây hai người này không thèm đụng mặt nhau hay sao? Sao giờ lại thành một giuộc rồi, không chỉ bất bình thường mà còn càng lúc càng điên nặng hơn nữa vậy?

Diệp Tương và Mạnh Chi Hành là tổ trưởng của hai tổ, giờ cả hai chỉ cảm thấy phức tạp không nói nên lời. Họ quay đầu lại nhìn nhau, trong lòng chỉ có một cảm giác: Tê dại.

Sếp lên cơn, kẻ làm công như họ thì làm sao được?

Chỉ còn nước tăng ca bạt mạng thôi chứ sao.

Mạnh Chi Hành nhanh chóng suy nghĩ ra mapping hoàn toàn mới, nghiên cứu và thảo luận với Bùi Thứ, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Tuy ứng viên xuất sắc thật nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là ông Đổng hài lòng đã. Bọn em vẫn chưa hiểu một chuyện, sao lúc trước Trương Hiền với ông Đổng lại tách nhau ra vậy ạ…”

Tìm ứng viên cho khách hàng cũng giống như chọn phi tần vậy.

Nắm rõ sở thích và ghét của khách hàng cực kỳ quan trọng.

Ví dụ như Phùng Thanh trong đơn Khương Thượng Bạch, lúc đầu ông ta cứ khăng khăng không thích tuổi Ngọ đấy thôi, biết đâu trong vụ của Đổng Thiên Hải và Trương Hiền có ẩn chứa điểm mấu chốt gì thì nên tìm cho rõ trước. Dù sao thời gian của họ cũng khá eo hẹp, ứng viên ở bậc CEO thì đều kiêu ngạo, không giống với tìm việc cho người bình thường, lại còn phải đưa từng người tới trước mặt Đổng Thiên Hải kiểm tra nữa chứ.

Bùi Thứ nghe vậy thì nhíu mày.

Dù lên núi đã nhiều ngày nhưng anh cũng chưa biết chuyện này là thế nào.

Nhưng Lâm Khấu Khấu nghe tới đây thì lại nói: “Tôi biết.”

Cuộc họp ngưng bặt, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô.

Bùi Thứ cũng quay đầu lại, gửi cho cô một ánh mắt kinh ngạc: “Cô nghe ngóng được à?”

Lâm Khấu Khấu chỉ nhàn nhạt cụp mắt, cười hơi trào phúng: “Dù không đào được người nhưng cũng nên hỏi thăm ít chuyện chứ, có tệ tới mức nào thì tôi cũng là người chuyên nghiệp mà?”

Sau khi phát hiện Trương Hiền đang bày ra một bàn cờ gài mình, cô nghĩ ngay tới ân oán của ông ta với Đổng Thiên Hải.

Nói thế nào đi nữa thì Trương Hiền vẫn là ứng viên, còn Đổng Thiên Hải là khách hàng.

Đối với các case, có thể thay đổi ứng viên bất cứ lúc nào, nhưng khách hàng thì không.

Lúc đó Trương Hiền nhìn cô hồi lâu, giọng nói hơi bén nhọn: “Thái độ của cô, đối với một cố vấn headhunter là cực kỳ phách lối.”

Lâm Khấu Khấu cũng không chịu yếu thế: “Hành động của ông Trương đây, đối với một ứng viên mà nói cũng cực kỳ xảo trá.”

Cô xin thề, khoảnh khắc đó cô có thể cảm thấy được Trương Hiền đang muốn đuổi cổ mình ra ngoài ngay.

Nhưng sau một hồi lâu giằng co, ông ta bất chợt bật cười rồi nói: “Giờ tôi đã hiểu tại sao mỗi lần Trí Định nhắc tới cô đều nghiến răng nghiến lợi.”

Lâm Khấu Khấu thản nhiên đáp lại: “Quá khen rồi.”

Sau đó chẳng hiểu vì mục đích gì mà Trương Hiền đã thật sự kể vắn tắt ân oán năm xưa của mình và Đổng Thiên Hải cho cô nghe.

“Dù tập đoàn Quảng Thịnh là một gã khổng lồ, nhưng sản phẩm cốt lõi khi ấy của họ chỉ có nền tảng nội dung “TT”, giống như đa phần các nền tảng nội dung trên mạng hiện giờ, ở trang chủ của họ sẽ có cơ chế đề xuất nội dung hướng tới người dùng. Trương Hiền với Đổng Thiên Hải đã bất đồng quan điểm về cơ chế gợi ý này.”

Lâm Khấu Khấu cố gắng nói ngắn gọn và đúng trọng tâm nhất.

“Cơ chế đề xuất nội dung của nền tảng sẽ chủ yếu dựa vào thuật toán, đa phần có 2 hướng chính. Một là thuật toán theo nhu cầu, không phụ thuộc vào nội dung người dùng thích hay bình luận và tương tác mà chỉ dùng dữ liệu phân tích toàn cục dựa trên tổng thời gian họ dừng lại ở các nội dung, sau đó đề cử cho họ những nội dung tương tự hoặc liên quan; hướng còn lại thì trái ngược với thuật toán theo nhu cầu, chú trọng vào việc người dùng thích, tương tác hoặc thậm chí là chia sẻ nội dung, căn cứ vào những yếu tố này để thúc đẩy nội dung cho người dùng. Đổng Thiên Hải kiên quyết dùng hướng đầu, còn Trương Hiền thì muốn làm hướng sau.”

Hai thuật toán và cơ chế đề xuất nội dung này hướng tới hai nhu cầu khác nhau của người dùng.

Ví dụ như trên một vài nền tảng video hiện tại sẽ có phần nội dung người dùng đã xem, nhưng có thể không chia sẻ cho bạn bè hoặc thậm chí là không muốn cho người ta biết mình đã xem những gì; nhưng cũng có một số ít nội dung chưa chắc gì họ đã thích nhưng lại thấy hợp để chia sẻ ra ngoài hơn.

Nhu cầu của con người tựa như một vực thẳm tăm tối vậy.

Trong lòng và ngoài mặt xã giao của họ là hai mặt khác nhau.

Tất cả đều tập trung tinh thần lắng nghe, họ cũng lập tức hiểu ra sự khác nhau trong quan điểm của hai người Trương, Hiền này năm đó: “Nếu áp dụng thuật toán theo nhu cầu thì TT bây giờ sẽ giống TikTok; còn nếu dùng thuật toán kia thì TT sẽ phát triển thành Bilibili,”

Lâm Khấu Khấu gật đầu: “Mục tiêu của thuật toán theo nhu cầu là nhu cơ bản của con người, và chẳng ai có thể tránh khỏi nhu cầu cơ bản này hết, từ góc độ thương mại có thể nói là cực kỳ hiệu quả. Nhưng Trương Hiền nghĩ nếu áp dụng thuật toán gợi ý nội dung như thế là thiếu trách nhiệm, người xây dựng nền tảng hẳn nên có tính trách nhiệm xã hội cao. Một nền tảng không thể phát triển theo hai hướng khác nhau cùng lúc được, vì thế năm đó Trương Hiền đã bị Đổng Thiên Hải đè bẹp, không còn thực quyền nữa. Nhưng lúc ông ta nhận khoản đầu tư của Đổng Thiên Hải đã ký hợp đồng, trong đó quy định không được từ chức trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, bởi vậy sau khi công ty được niêm yết thị trường mới tách nhau ra.”

Mọi người bừng tỉnh.

Lâm Khấu Khấu chỉ ngừng lại một chốc rồi cẩn thận nói thêm: “Ít ra thì Trương Hiền đã nói như thế.”

Bùi Thứ nhớ lại rồi nói: “Nghe cũng giống với tác phong nhất quán của Đổng Thiên Hải đấy, hẳn là Trương Hiền không nói oan cho ông ta đâu.”

Thương nhân mà, lúc nào cũng coi trọng lợi ích.

Thuật toán theo hành vi rất tốt, nhưng thuật toán theo nhu cầu mới có thể chiếm nhiều thời gian của người dùng hơn, chiếm được nhiều thị phần hơn.

Lâm Khấu Khấu cũng đồng ý, khoanh tay thản nhiên nói: “Vì thế chúng ta phải chọn những ứng viên hợp ý Đổng Thiên Hải, không cần chọn những người quá chính trực. Nhưng người có thể làm tới CEO thế này cơ bản đều là tay sai tư bản, cũng chẳng mấy ai mà chính trực nổi. Dù chúng ta không thể sàng lọc được thì ít ra xác suất đạp phân cũng chẳng nhiều.”

Lúc cô thốt ra 4 chữ “tay sai tư bản” có hơi trào phúng mỉa mai.

Bùi Thứ cười, quay đầu nhìn cô.

Lâm Khấu Khấu không thèm để ý tới anh mà chỉ nói: “Đổng Thiên Hải làm đầu tư nên tôi đề nghị xem thử bên Tài chính, thứ nhất là dễ tìm được tiếng nói chung với Đổng Thiên Hải vì có suy nghĩ giống nhau; thứ hai là lĩnh vực họ tiếp xúc rộng khắp, tầm nhìn không tệ, rất có thể cũng sẽ có ứng viên hiểu rõ lĩnh vực giáo dục K12* trực tuyến.”

(*) Tên gọi của bậc giáo dục từ mầm non tới trung học phổ thông, không bao gồm đại học.

Chuyện này thì Bùi Thứ rất tán thành, anh đưa ra quyết định luôn, thế là mọi người lại điều chỉnh chiến lược, phân chia nhiệm vụ rồi bắt đầu tìm kiếm nhân tài mới.

Bùi Thứ bắt đầu rà soát mạng lưới quan hệ của mình xem có thể tìm ra được ứng viên đã từng hợp tác có điều kiện phù hợp không.

Nhưng anh không giao bất cứ việc gì cho Lâm Khấu Khấu.

Cô hơi nghi ngờ: “Chẳng phải Grandet gọi tôi tới làm việc hay sao?”

Bùi Thứ “À” một tiếng rồi như chợt nhớ ra, cầm luôn mấy tập tài liệu trên bàn qua cho cô rồi cười nói: “Suýt tí thì quên, đây, nghề cũ của cô đấy, chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió thôi.”

Nghề cũ?

Lúc nói những lời này, anh còn gian xảo nháy mắt với cô một cái, Lâm Khấu Khấu không hiểu lắm, mãi tới khi mở tập tài liệu kia ra xem…

Biểu mẫu bên trong là danh sách các học viên trong lớp thiền tu!

Bên cạnh còn đính một cái USB, phía trên viết ba chữ “CV học viên” nữa chứ!

“Thế này là thế nào?” Mí mắt Lâm Khấu Khấu giật giật, có vẻ như cô cũng không dám tin những gì mình nhìn thấy, “Anh lấy sơ yếu lý lịch của học viên lớp thiền tu làm cái gì? Ủa mà, anh, anh… Anh làm mấy thứ này hồi nào thế hả?”

Bùi Thứ trả lời câu hỏi thứ hai của cô trước: “Cô bận trên núi thì tôi cũng đâu có nhàn rỗi gì. Đến chỗ như lớp thiền tu này, ai là headhunter chuyên nghiệp đều không nhịn được mà…”

Lâm Khấu Khấu là tay săn lớn trong ngành, Bùi Thứ anh cũng đâu có kém cạnh.

Huống hồ gì anh còn tới chung với Lâm Khấu Khấu, mọi người trong lớp thiền tu rất thân thiết với cô nên cũng thân thiện với anh, làm gì có tâm lý đề phòng.

Mấy chuyện này dễ như lật bánh tráng ấy.

Lâm Khấu Khấu lập tức dùng ánh mắt như nhìn súc sinh để nhìn anh: “Vậy anh muốn gì?”

Bùi Thứ khẽ cười: “Cả một tòa dát vàng trước mặt thế kia mà không đào thì sao xứng danh chúng ta được hả? Có câu “Kẻ cắp không về không”, khó khăn lắm chúng ta mới lên núi một lần mà…”

Lần đầu tiên Lâm Khấu Khấu thấy đau tim như thế: “Anh còn muốn đào người từ trên núi này nữa cơ à?!”

Bùi Thứ buông tay, thản nhiên nói: “Chứ không thì sao? Dù sao cũng phải lấy về được chút gì chứ. Tôi nghĩ không đào được Trương Hiền thì đào vài ông trùm trong lớp thiền tu về cũng chẳng lỗ.”

Lâm Khấu Khấu: “…”

Một năm trước cô đã bứt đủ lông dê trong chùa Thanh Tuyền ở núi này rồi, mới bị đuổi xuống núi có mấy tháng mà giờ quay lại, chưa ngồi nóng ghế đã phải ra tay với học viên lớp thiền tu nữa ư?!

Dù chùa Thanh Tuyền có là con dê béo lông dày đi nữa cũng chẳng thể nào xài hao thế được!

Sắp trụi lông hết rồi kìa!

“Giờ tôi xin nghỉ việc còn kịp không?”

Lâm Khấu Khấu lập tức muốn đánh trống bỏ dùi.

Làm headhunter là tín ngưỡng của cô, nhưng cô muốn sống sót đi xuống núi hơn nhé!