Săn Tìm

Chương 63: Tấm ảnh




Tâm trạng lúc này của Bùi Thứ phức tạp đến nỗi lộ rõ trên nét mặt.

Lâm Khấu Khấu thấy thế thì bật cười thành tiếng.

Bùi Thứ nhìn chằm chằm cô hồi lâu, nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Trên người cô cứ thoang thoảng mùi đểu cáng ấy.”

Lâm Khấu Khấu không hề để bụng: “Nếu muốn hẹn hò nghiêm túc thì chẳng phải tôi tìm người khác tốt hơn sao?”

Dù sao headhunter luôn có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với người khác.

Bùi Thứ nghe xong, lại nhìn cô hồi lâu rồi bất chợt mỉm cười: “Như Hạ Sấm à?”

Lâm Khấu Khấu: “…”

Khóe môi đang nhoẻn lên của cô bỗng cứng đờ, tựa như hơi nước gặp lạnh ngưng tụ thành sương, nhưng chỉ chốc lát là bình thường lại ngay.

Song Bùi Thứ để ý thấy nét cười trong mắt Lâm Khấu Khấu đã vụt tắt.

Cô thờ ơ nói: “Anh vượt quá giới hạn rồi.”

Đương nhiên Bùi Thứ biết mình đã vượt quá giới hạn. Từ tối liên hoan mừng Lâm Khấu Khấu gia nhập Kỳ Lộ, cô đã thể hiện rõ sự kháng cự và cảnh giác với chuyện liên quan đến Hạ Sấm. Nhưng vừa rồi, chẳng biết bị cảm xúc nào nơi đáy lòng quấy phá mà anh lại không kìm được, cố ý chạm vào điều cấm kỵ này.

Lúc trông thấy vẻ mặt thoáng đanh lại của Lâm Khấu Khấu, cảm xúc quấy phá ấy mới từ từ dịu xuống.

Anh đột nhiên thấy thoải mái hẳn, nói bâng quơ: “Thế à? Xin lỗi nhé.”

Lâm Khấu Khấu đăm đăm nhìn anh, không nói thêm gì nữa.

Sự mập mờ mông lung giữa hai người tựa như đột nhiên ngưng đọng lại rồi bị gió núi thổi nhạt dần.

Trong suốt quãng đường sau đó, chẳng ai nói thêm gì.

Hai người im lặng quay về khách sạn.

Vì lúc đầu không ai nghĩ hôm nay phải nán lại dưới chân núi cho nên không mang theo thẻ phòng khách sạn, vậy nên phải đưa giấy tờ cho lễ tân làm thẻ khác.

Lâm Khấu Khấu chỉ cầm theo điện thoại nên dùng căn cước điện tử.

Bùi Thứ thì lại mang theo bóp tiền đựng đủ loại card, bèn rút thẻ căn cước của mình ra.

Lâm Khấu Khấu lấy thẻ phòng xong, vừa ngoái lại thì thấy bóp tiền của anh. Vì anh đang mở bóp lấy thẻ căn cước nên để lộ tấm ảnh bên trong.

Chính là tấm ảnh cô từng thấy một góc trên bàn làm việc của anh.

Giờ đã lộ ra toàn bộ.

Mép ảnh cũ hơi ố vàng, trên tấm ảnh có hai người, bên trái là Bùi Thứ trông trẻ hơn bây giờ, đang mỉm cười với ống kính. Anh choàng tay trái sang ôm lấy một người đàn ông trung niên có khuôn mặt phúc hậu, trông có vẻ hơi thẹn thùng lúng túng trước máy ảnh.

Trên vai người đàn ông trung niên còn có một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo, có thể nhìn ra là tay phụ nữ, vì thấp thoáng chiếc nhẫn đính ngọc lục bảo trên bàn tay ấy.

Nhưng cũng chỉ thấy được mỗi bàn tay ấy thôi.

Vì phần còn lại của bức ảnh đã bị gập khuất ra sau, hình như không muốn để người khác thấy, hoặc là…

Chủ nhân tấm ảnh không muốn nhìn thấy.

Lâm Khấu Khấu chợt nhận ra, dù xưa kia hai người từng đấu đá vô số lần và từ lúc cô vào Kỳ Lộ đã tiếp xúc với anh một thời gian, biết sơ sơ tính cách và tác phong của Bùi Thứ, nhưng thật ra cô không hiểu anh lắm, cũng biết rất ít chuyện về anh.

Đối với ứng viên, bọn họ luôn chịu khó tìm hiểu sâu.

Nhưng với đồng nghiệp thì lại giữ mối quan hệ như gần như xa, giữ gìn phép lịch sự và khoảng cách với nhau.

Bóp tiền chỉ mở ra trong chốc lát, tấm ảnh kia nhanh chóng bị che lại không thấy được nữa.

Cô nghĩ ngợi gì đó, nhìn Bùi Thứ vài lần mới thu mắt về.

Từ đầu chí cuối, Bùi Thứ đều đưa lưng về phía cô nên không phát hiện ra điều bất thường, vừa nhận được thẻ phòng là xoay người lại hỏi: “Hôm nay cô uống chừng đó là nhiều hay ít? Đã say chưa? Nếu sáng mai cô không dậy nổi thì tôi gọi cô dậy nhé?”

Lâm Khấu Khấu đánh giá trạng thái hiện tại của mình. Tuy hơi chếnh choáng nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, có thể tự lo liệu mọi chuyện, không cần ai giúp đỡ. Vì thế cô trả lời: “Có vẻ là tôi không say đâu, nhưng chắc không dậy sớm nổi. Trương Hiền hẹn gặp buổi chiều thì trưa tôi dậy cũng kịp mà.”

Bùi Thứ gật đầu: “Nếu trưa cô chưa dậy thì tôi sẽ gọi cô.”

Lâm Khấu Khấu nói cảm ơn.

Hai người cầm thẻ phòng đi vào thang máy lên lầu, nhưng trước khi mạnh ai nấy quẹt thẻ mở cửa phòng thì Bùi Thứ chợt khựng lại, ngoảnh đầu, cách hành lang hỏi một câu: “Vẽ đường cho hươu chạy luôn phải trả giá đắt. Lâm Khấu Khấu, lúc cô khuyên Thi Định Thanh ly hôn để gây dựng sự nghiệp mà bà ta chẳng do dự đồng ý luôn thì cô nên biết bà ta không phải người tốt lành gì chứ.”

Chỉ là ly hôn gây dựng sự nghiệp thôi mà, làm sao biết người ta tốt hay không được?

Lâm Khấu Khấu không hiểu lắm.

Nhưng cô vẫn đoán ra đại khái Bùi Thứ có ý gì: “Tôi không biết bà ta có phải người tốt hay không, nhưng đúng là tôi đã bị lừa. Vậy nên những gì Tiết Lâm nói hôm đó cũng không sai. Làm headhunter, nhược điểm của tôi cũng lộ rõ mồn một như ưu điểm vậy.”

Xử lý theo cảm tính, dễ dàng mềm lòng.

Bùi Thứ lặng thinh hồi lâu, ánh đèn lờ mờ ngoài hành lang rọi vào ánh mắt sâu hun hút của anh, cuối cùng anh khẽ nói: “Ngủ ngon.”

Lâm Khấu Khấu hơi thắc mắc nhưng cũng chào lại: “Ngủ ngon.”

Hai người ai về phòng nấy.

Nhưng sau khi Lâm Khấu Khấu xoay người đóng cửa lại thì đầu óc chậm chạp vì men rượu của cô mới muộn màng nhận ra một điều…

Tối nay Bùi Thứ rất lạ.

Thật ra từ lúc hỏi chuyện giữa cô và Thi Định Thanh là anh đã bắt đầu như thế. Gã này trước giờ hơi ương bướng tùy tiện, cái miệng chẳng những giỏi đàm phán thượng thừa mà kháy đểu người khác cũng là số một. Nhưng hôm nay dù lúc uống bia tâm sự, hay trên đường về, và cả khi mắng mỏ, anh luôn bình tĩnh kìm nén, thậm chí còn không thèm giấu giếm bản chất sau cái miệng độc địa và vẻ ngoài buông tuồng như trước nữa mà thể hiện sự bình tĩnh kìm nén ấy ra hẳn bên ngoài.

Vì sao?

Bình thường là ngoài mặt buông tuồng nội tâm bình tĩnh, hôm nay bề ngoài bình tĩnh thì nội tâm sẽ như thế nào?

Lam Khấu Khấu vào phòng vệ sinh, hứng một vốc nước hắt lên mặt, muốn dùng cái lạnh k1ch thích tâm trí đang mơ màng của mình. Nhưng khi ngước lên nhìn vào gương thì đôi mắt đã lơ mơ, suy nghĩ cứ như bị ai làm rối tung lên, chẳng tìm được đầu mối rõ ràng.

Hành lang dài vắng lặng không một bóng người, im lìm trong đêm.

Ở phòng đối diện, Bùi Thứ ấn mở tấm rèm, đứng tần ngần trước cửa sổ sát đất, ngắm dãy núi trập trùng xa xa trong đêm, chợt thấy mình như thể một ngọn núi trong số chúng.

Chẳng nói chẳng rằng, cất giấu bí mật.

Trước đó có dạo anh cứ nghĩ Lâm Khấu Khấu và Thi Định Thanh cùng một giuộc với nhau, mãi đến khi Tôn Khắc Thành kéo Lâm Khấu Khấu tới Kỳ Lộ, anh mới phát hiện cô khác hẳn những gì anh nghĩ, nhất là từ case của Hướng Nhất Mặc, nhưng tối nay…

Bùi Thứ lần đầu tiên phát hiện mình hơi mù mờ.

Tán thưởng, cảm thông, thương hại, thậm chí là thấu cảm như thể bản thân cũng chịu đều là những dấu hiệu nguy hiểm báo hiệu một thứ tình cảm nảy sinh.

Và anh đã bị mê hoặc thật.

Nhưng có nên không đây?

Bùi Thứ đưa tay day ấn đường nghĩ ngợi, rồi quay đầu nhìn bóp tiền đặt trên bàn.

Tấm ảnh kia vẫn lẳng lặng nằm trong đó.

Anh đi tới, lấy nó ra, vừa trở tay thì phần bị gập lại của tấm ảnh đã lộ ra, biến thành tấm ảnh hoàn chỉnh.

Bên trái tấm ảnh là Bùi Thứ mấy năm trước; chính giữa là một người đàn ông tuy bối rối trước ống kính nhưng không giấu nổi vẻ hạnh phúc, dù đã đứng tuổi nhưng trông vẫn rất phong độ trí thức; bên phải là một khuôn mặt xinh đẹp được chăm sóc thỏa đáng, khí chất không tầm thường, phong thái trang nhã, cười mỉm chi trông rất khôn khéo.

Bà ta đang thân mật khoác vai người đàn ông trung niên.

Nhưng có lẽ vì gập lâu quá mà giữa tấm ảnh có một vết gấp rất sâu, giống như một cái hào sâu hoặc một vết sẹo không thể lấp đầy, chia cắt bà ta với hai người còn lại trong tấm ảnh.

Nếu lúc này Lâm Khấu Khấu ở đây thì chắc liếc mắt là nhận ra ngay…

Người phụ nữ trong tấm ảnh không phải ai khác ngoài Thi Định Thanh.

Giảng viên Đại học của cô, ứng viên của đơn hàng đầu tiên khi cô vào nghề, sau đó là đối tác, và giờ là kẻ thù…

Đủ thứ cảm xúc dấy lên trong lòng Bùi Thứ.

Anh ngắm nó rất lâu, cuối cùng vẫn gập khuôn mặt kia lại, vùi nó xuống mặt sau không thấy ánh sáng, rồi vứt cả tấm ảnh lẫn chiếc bóp sang một bên.

Anh gọi điện cho bệnh viện trong đêm.

Điều dưỡng trực ban nghe máy, cười nói với anh: “Chậu hoa nhài lần trước anh mang đến đã nở rồi. Giáo sư Bùi cứ ngắm mãi, tối ngủ rất sớm, tình trạng ổn định lắm ạ.”

Bùi Thứ nói cảm ơn nhưng không cười nổi, chậm rãi ngắt máy.