Đã ra đến sân bay, qua cửa an ninh, ngồi trong phòng chờ hạng nhất rồi mà Lâm Khấu Khấu vẫn thấy như đang nằm mơ, không hề có cảm giác chân thật.
Bùi Thứ ngồi đối diện cô, vừa cầm hai chai nước về.
Lâm Khấu Khấu nhìn anh chằm chằm: "Anh làm thế này chẳng khác gì bắt cóc cả, anh có biết không hả?"
Bùi Thứ hỏi: "Có muốn tôi báo cảnh sát hộ cô không?"
Lâm Khấu Khấu: "..."
Thế thì không cần.
Anh đưa chai nước sang, cô nhận ngay, vặn ra uống một hớp, suy nghĩ giây lát, đột nhiên hỏi: "Cố vấn Bùi, lúc trước anh bảo nếu tôi không mang tiền thì anh sẽ trả giúp tôi là thật hay đùa vậy?"
Chuyện này thì Bùi Thứ không nói giỡn: "Đổng Thiên Hải rất sốt ruột về chức vụ này mà lịch trình tôi sắp xếp lại khá vội vàng nên đây xem như là trách nhiệm của tôi, qua đó tôi sẽ lo hết mọi khoản chi."
Lâm Khấu Khấu nở nụ cười: "Vậy anh có biết tiêu chuẩn sống của tôi ra sao không?"
Bùi Thứ nhướng mày nhìn cô: "Ra sao?"
Lâm Khấu Khấu cười khẩy, bấm đốt ngón tay tính cho anh nghe: "Nước tôi uống bét nhất cũng phải là Evian*, nơi tôi ở bét nhất cũng phải là phòng suite của khách sạn năm sao, tuy không đến mức ăn sơn hào hải vị nhưng cũng rất chú trọng chất lượng... Tôi cũng không mang quần áo tắm rửa nên qua đó phải mua, chủ yếu toàn là đồ Hermès, Chanel, Dior..."
(*) Nước khoáng Evian bắt nguồn từ mưa và tuyết đọng lại trên khu vực lưu vực, một địa điểm ở trung tâm dãy núi Alps của Pháp được bao quanh bởi những ngọn núi và sông băng. Evian là một thương hiệu nước khoáng đến từ một số nguồn gần Évian-les-Bains, trên bờ phía nam của hồ Geneva. Ngày nay, Evian thuộc sở hữu của Danone, một tập đoàn đa quốc gia của Pháp. Giá dao động từ 25.000-80.000VNĐ/chai tuỳ từng loại.
Bùi Thứ nhìn cô ba giây mới hiểu cô vừa nói gì: "Sao cô không đi ăn cướp luôn đi?"
Lâm Khấu Khấu khoanh tay: "Tôi không muốn đi mà anh cứ ép tôi thì phải trả giá đắt. Anh rất đắt nhưng tôi cũng đâu có rẻ."
Bùi Thứ nghĩ bụng phải đến tối mới tới tỉnh Bắc, chùa Thanh Tuyền lại nằm trong khu thắng cảnh thuộc huyện lỵ heo hút nào đó nên không thể chạy vào trung tâm thành phố của tỉnh để lượn lờ được. Vậy thì mấy chuyện như đi trung tâm thương mại khỏi cần nhắc tới. Tất nhiên trong sân bay cũng có vài cửa hàng cao cấp nhưng chẳng có mấy thương hiệu, chủng loại sản phẩm cũng ít, dẫu có đắt thì cũng không đến mức cắt cổ.
Dù Lâm Khấu Khấu có mua sạch sân bay anh cũng không sợ.
Thế là anh đáp nhẹ tênh: "Được thôi."
Bây giờ đã bốn rưỡi, đáng lẽ đã đến giờ đăng ký nhưng loa sân bay vẫn chưa phát thông báo.
Bùi Thứ là người rất đúng giờ.
Anh lấy điện thoại ra xem lại lịch bay, không ngờ lại nhìn thấy tin báo hoãn, sau đó loa sân bay cũng phát thông báo vì lý do thời tiết nên chuyến bay lúc năm giờ đến tỉnh Bắc tạm thời không khởi hành được.
Một hành khách chẳng biết có phải cũng bay chuyến này hay không ở bên kia hành lang đang lẩm bẩm: "Tin tức bảo tỉnh Bắc đột nhiên có mưa lớn, chẳng biết sẽ hoãn tới khi nào?"
Lâm Khấu Khấu nghe xong liền cười: "Xem ra lần này ông trời không muốn chúng ta tới chùa Thanh Tuyền rồi. Tôi bảo này cố vấn Bùi, hay là mình về đi? Trận mưa này là do ảnh hưởng của bão, đừng nói là hoãn mà có khi sẽ bị hủy luôn cũng không biết chừng."
Bùi Thứ tức khắc nhíu chặt mày.
Thời gian là vàng là bạc.
Sở dĩ anh sắp xếp lịch trình tới chùa Thanh Tuyền ngay hôm nay là vì muốn nhanh chóng chốt đơn này, ai ngờ bây giờ lại bị kẹt ở sân bay?
"Loa sân bay thông báo chuyến bay này chỉ hoãn hai tiếng, nhưng dự báo thời tiết lại bảo tỉnh Bắc sẽ mưa liên tục đến mười một giờ đêm. Nói cách khác, nếu chúng ta xui xẻo thì sẽ phải đợi ở sân bay những sáu tiếng. Sau khi xuống máy bay, chúng ta còn tốn một tiếng đi tàu cao tốc tới thành phố mà chùa Thanh Tuyền toạ lạc, xuống tàu lại đi xe bốn mươi phút mới đến nơi. Nếu phải chờ lâu như thế ngoài sân bay thì chắc rạng sáng mới đến."
Bùi Thứ nhanh chóng sắp xếp tin tức mình thu thập được, rút ra kết luận.
"Cố vấn Lâm, chúng ta đi thôi."
Bấy giờ Lâm Khấu Khấu đang vùi người trên sô pha, ngửa mặt lên trời, phô dáng "Cát Ưu nằm liệt*" y như đám hành khách xung quanh, thiếu điều muốn khắc chữ "cá mặn**" lên trán. Vừa nghe anh bảo đi là mắt cô sáng rực lên, cười hỏi: "Tôi đã bảo mà, ở đây chỉ tổ lãng phí thời gian, anh chịu về sớm không tốt hơn à?"
(*) Cát Ưu ngồi thất thần trên sofa là một cảnh quay trong bộ phim sitcom "I Love My Family" (Tôi yêu gia đình - 1993). Trong phim, Cát Ưu vào vai một kẻ lười biếng, ăn bám, nằm ườn trên ghế sofa cả ngày.
(**) Cá mặn (咸鱼): chỉ những người lười biếng đến mức không muốn di chuyển, không có ước mơ hay đam mê gì, không có ước mơ, sống bạc nhược, nằm chờ chết.
Bùi Thứ đặt chai nước xuống, đứng dậy nói luôn: "Chúng ta không đi máy bay nữa, đổi thành tàu cao tốc."
Lâm Khấu Khấu ngớ ra: "Gì cơ?"
Bùi Thứ nhanh chóng trình bày suy tính của mình: "Nếu chúng ta không đi máy bay mà đổi luôn thành tàu cao tốc thì có chuyến chạy thẳng năm tiếng từ đây tới thành phố mà chùa Thanh Tuyền toạ lạc, sau khi xuống tàu chỉ mất thêm bốn mươi phút đi xe là sẽ đến chùa Thanh Tuyền. Nếu rảnh rỗi ngồi đợi sáu tiếng trong sân bay, chi bằng chúng ta bắt tàu cao tốc qua đó còn hơn."
Lâm Khấu Khấu:?????
"Anh dở hơi à?" Cô giật bắn mình, rốt cuộc đầu óc gã này làm sao vậy, "Giờ tôi đã ra sân bay mà anh lại bảo với tôi là anh muốn đổi sang tàu cao tốc? Bùi Thứ, tôi mong anh hiểu rõ một điều là không phải ai cũng dư hơi thừa sức, nghiện làm việc giống anh. Tôi, Lâm Khấu Khấu, có thể lực phế vật, chỉ cần đi công tác là chính là chết nửa cái người. Đi tàu cao tốc cũng được, với điều kiện là anh đi một mình; còn tôi, tôi sẽ chờ ở đây không đi đâu hết."
Lần đầu tiên Bùi Thứ thấy có người vừa mở miệng ra là tự nhận mình là "thể lực phế vật", "chết nửa cái người" như thế.
Anh nhàn nhạt nói: "Tôi có thể đi tàu cao tốc, nhưng tôi không yên tâm để cô ở lại sân bay một mình."
Ai biết cô có chuồn về nhà không?
Chùa Thanh Tuyền là một nơi đặc thù, anh cần một người hiểu biết hoàn cảnh chỗ đó như Lâm Khấu Khấu.
Lâm Khấu Khấu đột nhiên chẳng biết nói gì nữa.
Cuộc đàm phán cứ thế rơi vào bế tắc.
Bùi Thứ liếc đồng hồ, nói: "Tôi cho cô năm phút để cân nhắc cẩn thận, tôi đi lấy chút đồ ăn."
Lát nữa phải bận bắt tàu cao tốc, e là không có thời gian ăn cơm.
Tuy đồ ăn trong phòng chờ dở ẹt nhưng chí ít cũng đủ lót dạ.
Lâm Khấu Khấu đã chịu hết nổi, không kìm được lại bắt đầu tự hỏi: "Mình không bị bắt cóc thật à?"
Cô ngồi tại chỗ, tức đến bật cười.
Một lúc sau, Bùi Thứ bê một tô mì tới, còn cầm theo đôi đũa và mấy tờ giấy ăn, đặt trước mặt cô: "Cân nhắc xong chưa?"
Lâm Khấu Khấu không khách sáo mà vứt bừa điện thoại lên bàn, cầm đũa lên: "Chưa xong. Mấy giờ có chuyến tàu tới tỉnh Bắc thế?"
Bùi Thứ đáp: "Nửa tiếng nữa, từ đây tới ga tàu cần ít nhất 20 phút."
Anh liếc chiếc điện thoại bị cô vứt lên bàn đang nằm mấp mé ngay mép, chỉ cần đụng nhẹ một cái là sẽ rơi ngay thì không khỏi nhíu mày, giúp cô để nó ra giữa bàn.
Nhưng không ngờ lúc cô vứt điện thoại xuống chưa khóa màn hình, Bùi Thứ vô tình chạm tay vào màn hình khiến một giọng nữ vọng ra: "Thời tiết không tốt nên chuyến bay của tôi bị hoãn..."
Anh nhanh tay bấm dừng tin nhắn thoại kia ngay rồi nói: "Xin lỗi."
Không ngờ Lâm Khấu Khấu lại nhíu mày.
Bùi Thứ cứ tưởng cô không vui bèn giải thích: "Tôi chỉ vô tình chạm vào thôi..."
Lâm Khấu Khấu ngắt lời anh, nói: "Anh bật tin nhắn thoại kia lên đi, tôi muốn nghe lại."
Bùi Thứ chợt nhíu mày, không rõ cô có ý gì.
Lâm Khấu Khấu bỏ đôi đũa xuống, tự cầm lấy điện thoại.
Trên giao diện đúng là nhóm chat RECC.
Đại hội sẽ tổ chức vào tháng Bảy nên đã bắt đầu điền hồ sơ tham dự từ bây giờ. Nhóm chat của headhunter vừa thông báo chuyện này là mọi người đều trả lời ngay.
Tin nhắn thoại kia đúng là do Tiết Lâm của Đồ Thuỵ - bà hoàng headhunter mới gửi
Có điều lúc cô ta gửi tin nhắn, Lâm Khấu Khấu không mở ra nghe, mãi đến khi Bùi Thứ bấm nhầm...
Lâm Khấu Khấu mở ra nghe lại.
Giọng Tiết Lâm vang lên lần nữa, lúc này là một câu hoàn chỉnh: "Thời tiết không tốt, chuyến bay của tôi bị hoãn, tôi đang ở sân bay không tiện lắm, có lẽ phải mai mới điền hồ sơ tham dự được."
Lâm Khấu Khấu nghe xong thì mặt mày nghiêm túc hẳn lên.
Bùi Thứ chưa phát hiện manh mối gì, hỏi: "Sao thế?"
Lâm Khấu Khấu không trả lời, quay đầu nhìn bảng điện tử hiển thị thông tin các chuyến bay trong phòng chờ như đang tìm kiếm gì đó.
Bùi Thứ đột nhiên máy mắt, sực ngộ ra điều gì.
Anh cầm lấy điện thoại của Lâm Khấu Khấu, tự ấn mở nghe một lần, rồi nét mặt cũng lạnh lùng ngay.
Nếu tin nhắn thoại này chỉ có mỗi giọng Tiết Lâm thì không có vấn đề gì.
Chỉ là chuyến bay đến trễ, bây giờ không tiện điền hồ sơ tham dự mà thôi.
Nhưng nếu lắng nghe cẩn thận một chút sẽ phát hiện có lẫn cả tiếng người ồn ào trong đó, cùng với tiếng loa thông báo trong sân bay: Hành khách đi tỉnh Bắc vui lòng chú ý, vì lý do thời tiết mà chuyến bay *** của bạn không thể khởi hành đúng giờ...
Rõ ràng là thông báo hoãn bay trong sân bay!
Mà quan trọng hơn là...
Bùi Thứ cũng nhìn bảng điện tử hiển thị thông tin các chuyến bay, nhanh chóng tìm thấy thông tin chuyến bay kia.
Cả sân bay, chỉ có mỗi chuyến bay đến tỉnh Bắc là bị hoãn vì lý do thời tiết.
Mà Tiết Lâm lại bảo vì thời tiết không tốt nên chuyến bay của cô ta bị hoãn.
"Cô ta và chúng ta ở cùng một sân bay, đặt cùng một chuyến bay." Lâm Khấu Khấu nghiêm túc nói ra kết luận của mình, rồi từ từ nhìn sang Bùi Thứ, "E rằng đây không phải là tin tốt lành gì..."
Cùng là headhunter, cùng muốn tới một chỗ.
Rất khó để không nghĩ nhiều.
Bùi Thứ im lặng giây lát, hỏi: "Cô chơi thân với Lục Đào Thanh phải không?"
Lâm Khấu Khấu hiểu ý anh, liếc anh một cái, nghĩ ngợi rồi nói: "Để tôi gọi điện hỏi anh ta xem sao."
Nói xong bèn cầm điện thoại ra khỏi phòng chờ.
Bùi Thứ nhìn tô mì không ai ăn, ngồi tại chỗ chờ cô, thầm tự hỏi. Lục Đào Thanh là giám đốc headhunter của Đồ Thụy mà Tiết Lâm thì lại kiêu căng háo thắng, tất nhiên sẽ uy hiếp vị trí của Lục Đào Thanh, dù Lục Đào Thanh có hiền lành đến đâu thì quan hệ hai bên vẫn không thể hài hòa được.
Chưa đầy năm phút, Lâm Khấu Khấu đã quay lại.
Biểu cảm phởn phơ ban nãy đã mất hút, thay vào đó là nét mặt lạnh tanh chết chóc, chiếc cổ thiên nga thon dài và sống lưng xinh đẹp đều thẳng tắp, khí chất toàn thân cũng khác hẳn lúc trước.
Bùi Thứ không cần hỏi cũng biết đáp án: "Xem ra phải đụng độ với cô ta thật."
Nhìn Lâm Khấu Khấu như vậy, anh thấy khá buồn cười: "Tuy người ta hay bảo Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nhưng đó chỉ là một Tiết Lâm nhãi nhép, dù cố vấn Lâm có ở không một năm thì cũng chỉ tốn chút sức là xử đẹp cô ta chứ nhỉ? Hơn nữa chúng ta còn đang hợp tác với nhau, cô có cần nơm nớp sợ hãi như gặp kẻ địch mạnh thế không?"
Lâm Khấu Khấu ánh mắt dừng trên người anh một chút, nói một câu: "Case này Tiết Lâm nhận của Thi Định Thanh."
"..."
Bùi Thứ vốn đang uể oải cười, trong phút chốc khoé mắt có chút co lại, nụ cười trên môi như bị đóng băng, mãi mới bình thường lại.
"Tôi hỏi lão Lục gần đây Tiết Lâm nhận đơn gì, anh ta không nói cho tôi biết." Dù quan hệ giữa Lục Đào Thanh và Tiết Lâm có tệ cỡ nào thì họ đều cùng là headhunter của Đồ Thụy, không đến mức đâm lén sau lưng nhau, Lâm Khấu Khấu cũng biết rõ điều đó, "Nhưng trước khi gác máy, anh ta thoáng do dự rồi báo cho tôi biết là mấy hôm trước Thi Định Thanh đã tới Đồ Thụy thăm hỏi Tiết Lâm."
Tin tức về Tiết Lâm chính là tin tức về Đồ Thụy nên Lục Đào Thanh không thể tiết lộ.
Nhưng tin tức về Thi Định Thanh thì không liên quan gì tới Đồ Thụy cả. Chuyện Lâm Khấu Khấu bị đuổi việc năm ngoái, mấy headhunter tiếng tăm đều ghim trong lòng, nhất là những người thân thiết với Lâm Khấu Khấu như Lục Đào Thanh nên họ không khỏi có định kiến với Thi Định Thanh.
Cho nên nhắc nhở Lâm Khấu Khấu một câu không tính là trái đạo đức.
Nhất thời trong góc phòng chờ có vẻ hơi yên ắng.
Bùi Thứ bất chợt phì cười: "Không phải oan gia không gặp nhau."
Lâm Khấu Khấu cũng cất vẻ uể oải lúc nãy đi, nói: "Tôi không biết giữa anh và Thi Định Thanh có hận thù gì, nhưng tôi và bà ta sẽ không đời nào giảng hòa đâu. Tuy không rõ Tiết Lâm có cùng mục tiêu với chúng ta hay không nhưng dẫu sao Thi Định Thanh cũng đang chen chân vào lĩnh vực giáo dục trực tuyến. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*."
(*) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (不怕一万, 就怕万一): Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là câu thành ngữ Trung Quốc, "nhất vạn" chỉ việc gì đó có khả năng sảy ra cao, có thể lặp lại nhiều lần.
Bùi Thứ nói: "Xem ra chúng ta phải đồng lòng hợp tác một phen."
Lâm Khấu Khấu đáp gọn lỏn: "Chia đôi đi, tôi chính thức tham gia case này."
Bùi Thứ giơ tay ra: "Hợp tác vui vẻ."
Lâm Khấu Khấu liếc nhìn bàn tay thuôn dài rõ từng khớp xương của anh, cười nhạo một tiếng rồi lướt qua người anh đi ra ngoài: "Đã lúc nào rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, nếu không đi ngay là lỡ mất chuyến tàu cao tốc đấy."
"..."
Bùi Thứ không nói gì, chỉ nhìn bàn tay bị ngó lơ của mình, ngẩn ngơ giây lát rồi bật cười thành tiếng.
Cái cô Lâm Khấu Khấu này đúng là...
Lạnh lùng thật đấy.
Anh kéo va li đi theo cô.
Hai người rảo bước ra khỏi sân bay, đứng ngoài bắt xe.
Sắc trời đã tối, hoàng hôn đã buông.
Gió lạnh thổi tung mái tóc dài của Lâm Khấu Khấu, thế nhưng đôi mắt sâu hun hút lại chẳng hề gợn sóng, bình lặng mà âm u.
Lúc này đây, cô cực kỳ giống thợ săn trong rừng.
Nấp mình dưới bóng đêm chực sà xuống, lẳng lặng giương súng lên, trổ hết tài nghệ. Bất cứ con mồi nào muốn nương bóng tối trốn chạy đều bị họng súng đen ngòm của cô bắn tỉa một cách tàn nhẫn, không cách nào sống sót.
BùiThứ vừa quay sang nhìn cô đã thấy tim đập như trống dồn, cứ thình thịch liên hồi khiến anh không sao ngăn mình rung động trước cô được.