"Có thể thành không?"
"Sếp với cố vấn Lâm đã ra tay nhất định đơn chết cũng phải sống lại chứ? Không thì đập biển hiệu đi là vừa."
"Chắc là có kết quả phỏng vấn rồi chứ..."
........
Ngoài khu làm việc, mọi người bàn tán sôi nổi.
Mọi người đều không nhịn được mà đem ánh mắt tò mò hướng về phía cửa phòng họp đang đóng chặt, nhìn chằm chặp vào người đang nghe điện thoại bên trong.
Bùi Thứ cũng đứng ngoài, trầm mặc không lên tiếng.
Đơn Khương Thượng Bạch lần này là vì do Lâm Khấu Khấu phụ trách, nên mọi người mới hào hứng cá cược xem cô có thể chốt được không, nhưng sau khi bị Hàng Hướng chen một chân, Bùi Thứ lại gia nhập vào cuộc chiến thì tất cả mọi người đều thay đổi suy nghĩ.
Kỳ Lộ là đối thủ của Hàng Hướng.
Kẻ thù gặp nhau luôn đỏ mặt tía ta.
Ai cũng cảm thấy nhất định phải thắng được trận này, cho nên họ không cá xem thắng được hay không nữa, mà đổi thành xem mấy ngày thì thắng.
Diệp Tương đang ngồi tại chỗ, đột nhiên bỗng thấy hơi hồi hộp, tim đập nhanh hẳn lên: "Mạnh Chi Hành, anh nói xem chị ấy đã gọi điện thoại cả nửa ngày, đừng nói là thua thật nhé?"
Mạnh Chi Hành nhìn cô với anh mắt khinh thường: "Dù cô không tin tưởng cố vấn Lâm, cũng phải tin tưởng sếp chứ? Anh ấy là người sẽ để Hàng Hướng thắng ư?"
Diệp Tương hỏi: "Nhưng sếp Bùi có đóng góp được gì cho case này đâu?"
Mạnh Chi Hành: "..."
Đúng là không có gì.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Mạnh Chi Hành là cấp dưới trung thành và tận tâm của Bùi Thứ, nên muốn tranh cãi vài câu.
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra.
Lâm Khấu Khấu bước ra ngoài.
Diệp Tương liền nhào tới: "Cố vấn Lâm, kết quả thế nào rồi ạ?"
Lâm Khấu Khấu liếc cô một cái, vẫn nhớ chuyện cô bé này cược mình thắng, mỉm cười nói: "Em giữ được bữa cơm của mình rồi."
Diệp Tương ngơ ngác, sau đó mới hiểu ra reo lên: "Thắng rồi. Case này chúng ta chốt được rồi!"
Cả công ty tức khắc vang lên tiếng reo hò.
"Tôi biết ngay là không thể nào thua được mà."
"Cố vấn Lâm dẫu sao cũng từng là giám đốc của Hàng Hướng, Hàng Hướng đấu với chúng ta giờ khác nào bọn quỷ sai đấu với Diêm Vương chứ? Ha ha ha..."
"Cố vấn Lâm phải khao mọi người chiến thắng đầu tiên đấy nhé?"
"Khao đi, khao đi."
"Ăn mừng thôi, ăn mừng thôi."
Phần lớn headhunter của Kỳ Lộ đều còn trẻ, hễ có một người đầu têu là cả đám nhao nhao theo.
Cuối cùng tất cả đều hỉ hả đòi Lâm Khấu Khấu khao một chầu.
Lâm Khấu Khấu cười rộ lên, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Case này chốt được là nhờ lúc trước mọi người giúp tôi làm mapping, khao một chút cũng hợp lý."
Nhưng cô đưa mắt nhìn xung quanh thì liền nhíu mày, thắc mắc: "Sao Viên Tăng Hỉ vẫn chưa về?"
Chẳng phải đã hoàn thành nhiệm vụ rồi à?
Mọi người đều lắc đầu: "Hôm nay anh ta vẫn chưa tới."
Lâm Khấu Khấu nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Viên Tăng Hỉ.
Chưa đổ ba hồi chuông, bên kia đã nhận máy.
Lâm Khấu Khấu hỏi: "Phỏng vấn đã xong, đơn này đã được chốt rồi, tôi muốn mời mọi người ăn mừng một bữa. Anh đang ở đâu?"
Viên Tăng Hỉ ở đầu bên kia suýt bật khóc thành tiếng: "Vốn dĩ tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Phùng Thanh cứ nhất quyết kéo tôi tới xem phong thuỷ cho căn nhà ông ta mới mua bằng được, tôi từ chối kiểu gì cũng không xong..."
Lâm Khấu Khấu: "..."
Viên Tăng Hỉ sợ lỡ mất tiệc mừng bèn nói: "Mọi người nhớ đợi tôi đấy, tôi treo nốt cái gương bát quái cho nhà ông ta xong rồi sẽ tới ngay."
Lâm Khấu Khấu: "..."
Cô cúp máy, không nhịn được mà tự hỏi liệu để Viên Tăng Hỉ làm headhunter không biết có làm mai một tài năng của anh không đây?
________
Bảy rưỡi tối, Viên Tăng Hỉ khoan thai tới muộn, sát giờ Lâm Khấu Khấu đặt nhà hàng.
Mọi người vừa thấy...
Nhức nách, anh mặc một bộ đồ truyền thống phối với cặp mắt kính nhã nhặn trông cực ra dáng thầy bói, giả vờ sao mà chuyên nghiệp quá.
Mọi người tới tấp hỏi anh về chuyện của Phùng Thanh.
Viên Tăng Hỉ tố khổ một thôi một hồi.
Cuối cùng nói: "Sao lại phán với người ta kỵ tuổi Ngọ chứ? Làm thế khác nào hại người ta? Nếu một nhân tài như Hướng Nhất Mặc bị bỏ lỡ vì tuổi Ngọ thì tương lai thì công ty ấy và cả chính Phùng Thanh cũng chẳng biết đi đâu về đâu nữa. Thời buổi này thầy bói dởm nhan nhản khắp nơi, đâu đâu cũng chõ mũi vào, chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp gì hết!"
Mẹ khiếp, thầy bói dởm đến mấy cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp chứ.
Mọi người suýt cười lăn ra đất.
Ngay cả Lâm Khấu Khấu cũng thấy buồn cười.
Không khí bữa cơm này tốt hơn nhiều so với bữa tiệc chào mừng cô mới nhậm chức rất nhiều.
Hôm nay cũng có giám đốc nhà hàng tới tiếp đãi họ.
Có người nhỏ giọng hỏi: "Chơi trò headhunter nữa không?"
Lập tức có người nhớ lại "sự cố" giám đốc nhà hàng trước, ôm bóng ma tâm lý, vội nói: "Thôi, nếu người này cũng bị bóc sạch thì chúng ta biết đi đâu ăn đây?"
Mọi người rối rít tán đồng.
Không chơi thì tán gẫu chút tin đồn trong ngành vậy.
Nói một hồi rồi tự dưng nhắc tới Hàng Hướng.
Một năm qua, Lâm Khấu Khấu không ở Thượng Hải, tuy cô có lên mạng xem qua tình hình gần đây của Hàng Hướng, nhưng dù sao cũng không tiếp xúc, giờ nghe mọi người chửi bới mới biết một năm qua Hàng Hướng quá đáng như thế nào.
"Chẳng phải rất nhiều người bên họ đều được điều tới tổ tuyển dụng nhân tài cấp cao của tập đoàn Lượng Tử à? Qua đó tức là tuyển người cho tập đoàn. Vốn là headhunter, không ngờ sau khi chuyển nghề, đám đó lại học thói kiêu căng của HR." Người đang nói là một headhunter thuộc tổ hai, cực kỳ tức tối kể, "Tôi có một người bạn làm headhunter ở Gia Tân, vì lý do công việc mà phải bàn bạc lại hợp đồng với tổ tuyển dụng của họ, không ngờ bên kia từng là headhunter mà chẳng những không thông cảm cho đồng nghiệp cũ mà còn ép giá thù lao. Đúng là hết nói nổi..."
Từng làm headhunter đương nhiên sẽ hiểu rõ quy tắc ngành.
Giờ chuyển sang làm HR, nếu có ý đồ ắt sẽ lợi dụng vốn hiểu biết về quy tắc ngành để chèn ép đồng nghiệp cũ.
Ngẫm lại thì chuyện này cũng nằm trong dự kiến.
Lâm Khấu Khấu chẳng hề ngạc nhiên.
"Năm ngoái lúc tôi mới biết chuyện của Hàng Hướng, cứ thắc mắc không biết sao cô vấn Lâm lại làm thế. Đó là tập đoàn Lượng Tử cơ mà, dù có chuyển sang tổ tuyển dụng nhân tài cấp cao thì cũng rất có tương lai, sao có người không thèm chứ? Giờ nhìn đám người đó mới biết cố vấn Lâm tính quá chuẩn!"
"Đúng thế đám oắt con Hàng Hướng kia đúng là lũ chó của tư bản."
"Thi Định Thanh chẳng ngó ngàng gì tới Hàng Hướng nữa rồi, tôi nghĩ bà ta cũng đi sớm thôi."
"Thi Định Thanh không ở Hàng Hướng nữa à?"
"Bây giờ bà ta còn đang ôm đồm cả chuyện đầu tư nên chắc sau này sẽ len chân vào giới tư bản, cậu chưa xem tin Kinh tế Tài chính tối nay à?"
Lâm Khấu Khấu đang nhấp một ngụm rượu nhỏ, nghe vậy chợt ngẩng đầu lên, hỏi: "Tin gì?"
Người vừa nói ngạc nhiên: "Cố vấn Lâm cũng không để ý sao ạ?'
Lâm Khấu Khấu nói: "Không để ý, tin gì thế?"
Người nọ lẩm bẩm gì đó, vội vàng móc điện thoại, lướt xem lịch sử, nhanh chóng tìm ra bài chia sẻ tối nay đưa cho Lâm Khấu Khấu xem: "Đây ạ, cố vấn Lâm đọc đi."
Lâm Khấu Khấu cầm lấy đọc.
Bùi Thứ và cô cách nhau Tôn Khắc Thành. Nghe vậy, anh chỉ nhìn ly rượu trước mặt, không nói gì.
Đó là cuộc họp báo tổ chức sau khi buổi toạ đàm Kinh tế Tài chính kết thúc.
Nửa đầu tin toàn chữ, giới thiệu sơ lược thông tin về buổi toạ đàm và điểm qua vài nét về cuộc đời và bối cảnh của Thi Định Thanh.
Xuất thân gia đình trí thức, từng là bà chủ gia đình.
Sau đó tự mình gây dựng sự nghiệp với công ty đầu tay là Hàng Hướng. Năm ngoái, công ty này được tập đoàn Lượng Tử thu mua với giá 1 tỷ, nhờ vậy mà Thi Định Thanh được tự do tài chính, thậm chí nắm giữ một khoản vốn khổng lồ.
Lâm Khấu Khấu đã biết những chuyện này, bèn lướt nhanh xuống dưới.
Không ngờ đoạn cuối bài viết còn có một đoạn video phỏng vấn ngắn.
Cô bật lên xem.
Khuôn mặt chưa gặp suốt một năm rốt cuộc cũng xuất hiện trên màn hình.
Có lẽ vì ghi hình nên Thi Định Thanh trang điểm nhẹ, trông có vẻ một năm qua bà ta sống không tồi, dù có lớp trang điểm nhưng vẫn có thể thấy được da dẻ rất đẹp. Rõ ràng bà ta đã đứng tuổi, đáng lẽ mặt mày phải có nét tiều tuỵ, nhưng mặt mày lại có vẻ trông rất rạng rỡ phấn chấn.
Bà ta ngồi trên sân khấu một cách trang nhã, cầm micro trong tay.
Đối diện là MC, sau lưng là phông nền của buổi toạ đàm Kinh tế Tài chính, cùng rất nhiều phóng viên ngồi bên dưới.
Đầu tiên MC hỏi: "Rõ ràng bà là người sáng lập Hàng Hướng, hiểu rất rõ về ngành headhunter, thế mà giờ lại đầu tư những 150 triệu vào một công ty giáo dục trực tuyến* K12** không liên quan gì tới headhunter, khiến không ít người trong nghề cảm thấy rất ngạc nhiên. Người ta hay nói chọn mới chẳng bằng chọn quen, vậy lý do gì khiến bà chọn lĩnh vực giáo dục thế?"
(*) Giáo dục trực tuyến= E-learning.
(**) K12: hệ giáo dục bắt buộc 12 năm.
Thi Định Thanh mỉm cười đáp: "Dẫu có xuất sắc đến mấy đi nữa, không gian phát triển của ngành headhunter cũng có giới hạn, dù có lên được sàn chứng khoán thì giá trị thị trường cũng chẳng đến chục tỷ, nhưng giáo dục trực tuyến lại có khả năng đạt đến trăm tỷ. Đúng là tôi xuất thân từ ngành headhunter thật, nhưng vì ở trong ngành nên mới hiểu rõ giới hạn trong ngành.
Rào cản gia nhập ngành quá thấp nên ai cũng vào được, chẳng khác sales là bao, với những ngành khác so với đại chúng đều không có sức ảnh hưởng lớn. Tôi không phủ nhận chuyện nhờ có Hàng Hướng mà tôi mới tích góp được xô vàng đầu tiên, nhưng tôi không thể chôn chân tại đó được. Với tôi mà nói, Hàng Hướng chỉ là bàn đạp giúp tôi bước vào những lĩnh vực rộng lớn hơn, đẳng cấp hơn mà thôi.
...
Dù có đưa lên sàn chứng khoán thì giá trị thị trường cũng chẳng đến chục tỷ.
Rào cản gia nhập ngành quá thấp nên ai cũng vào được, chẳng khác sales là bao.
Với tôi mà nói, Hàng Hướng chỉ là bàn đạp.
Lâm Khấu Khấu thấy như bị kim chích.
Nỗ lực của biết nhiêu con người qua miệng bà ta chỉ được coi là "bàn đạp" để bước vào cuộc chơi vốn tiếp theo?
Chẳng trách bà ta lại dứt khoát bán Hàng Hướng như thế.
Toàn bộ nhân viên trong công ty đều là công cụ giúp bà ta đạt được mục đích mà thôi.
Nửa sau của đoạn video có vẻ có ít nội dung nhưng Lâm Khấu Khấu chẳng buồn xem nữa.
Sự mỉa mai, bối rối, thất vọng, dần dần tích tụ trong lòng cô, cuối cùng hòa vào nhau biến thành một cảm xúc ngổn ngang tới mức uất nghẹn.
Cô thoát khỏi trang tin đó luôn.
Bàn cơm lập tức yên ắng, mọi người đều biết chuyện giữa Lâm Khấu Khấu và Hàng Hướng. Ai nấy đều thận trọng quan sát nét mặt của cô, không dám lớn tiếng.
Lâm Khấu Khấu trả điện thoại cho người nọ.
Rốt cuộc Tôn Khắc Thành là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề, anh mắng: "Người ta nói ăn quả thì phải nhớ kẻ trồng cây, Thi Định Thanh đã mượn ngành headhunter để phát tài mà còn quay lưng cắn ngược một phát. Thứ khỉ gì thế không biết!"
Tuy trong ngành headhunter mọi người hay gọi trêu nhau là "bọn buôn người" thỉnh thoảng còn tự trào mình rằng là "sales nhân tài" hay "cò nhân tài".
Nhưng đó là chuyện đùa nội bộ ngành.
Nếu ai dám ra ngoài nói thế chắc chắn sẽ đắc tội người khác.
Hơn nữa người nói lời này lại còn là Thi Định Thanh giờ vẫn đang quản lý Hàng Hướng?
Người ngồi đây đều là headhunter, dù không màng hư danh thì vẫn không khỏi thấy mất cảm tình với bà ta khi nghe mấy câu kia.
Có Tôn Khắc Thành mào đầu, mọi người nhao nhao mắng hùa.
"Bà ta vốn là dân ngoại đạo chẳng qua gặp may mà thôi, nhờ hợp tác với cố vấn Lâm mà Hàng Hướng mới phát triển như thế, mới có bà ta ngày hôm nay."
"Thi Định Thanh thì biết quái gì thế headhunter chứ."
"Không ngờ hồi xưa cố vấn Lâm lại hợp tác với bà ta, đúng là không đáng chút nào."
Vừa nhắc đến chuyện này thì một người tự nhận là fans của Lâm Khấu Khấu như Diệp Tương thấy chướng tai ngay. Cô đập bàn nói: "Đúng thế, tôi đã muốn chửi từ năm ngoái rồi. Lúc cố vấn Lâm mới rời khỏi Hàng Hướng trên mạng đăng đủ thứ tin nhảm nhí về chị ấy, mà Thi Định Thanh chẳng thèm đứng ra giải thích câu nào. Sau đó đám tay chân của Cố Hướng Đông còn rải tin đồn ác ý khắp nơi, thủ đoạn thật bỉ ổi!"
Vài năm trước, mấy danh hiệu "kẻ thù HR" hay "khối u ác tính của ngành" của Lâm Khấu Khấu đều do mọi người thấy cô giỏi quá nên trêu cho vui chứ không mấy ai nghĩ thế thật.
Rất nhiều người đề cử và khen ngợi cô.
Ngay cả Hiệp hội Headhunter cũng từng trao Snitch vàng* cho cô hai năm liên tiếp.
(*) Snitch vàng: trái bóng vàng có cánh biết bay trong trận Quidditch truyện Harry Potter.
Nhưng kể từ năm ngoái, sau khi cô bị Hàng Hướng đuổi việc thì tự dưng có một mớ tin đồn nhảm nhí xuất hiện. Có người nói Lâm Khấu Khấu chết vì kiêu, vì không hiểu rõ vị trí của mình, gây chuyện trong công ty nên mới bị đuổi; có người nói Lâm Khấu Khấu vốn chẳng có tài cán gì toàn dựa dẫm cấp dưới Hạ Sấm và Cố Hướng Đông, chỉ được mỗi cái mặt đẹp và giỏi mồi chài đàn ông; còn có người nói cô không hề giỏi giang như lời đồn, nếu không sao lại phải ký thỏa thuận không cạnh tranh, hơn nữa lúc thôi việc cũng chẳng cấp dưới nào thèm đi theo chứ.
"Mọi người biết tin thì là kỳ cục nhất không?" Diệp Tương thiếu điều muốn rủa xả Hàng Hướng, căm phẫn nói: "Bọn họ còn dám bôi nhọ cố vấn Lâm, bảo là trước kia vì chốt đơn, vì đào người mà cố vấn Lâm đã phá hoại gia đình người khác!"
Tôn Khắc Thành nghe đến đó thì tim bỗng đánh thịch một cái.
Anh bất giác nhìn Bùi Thứ bên cạnh.
Nhưng Bùi Thứ đang nhắm mắt, chẳng ai thấy rõ ánh mắt của anh.
Lâm Khấu Khấu tự dưng ngẩn người, thấy hơi hoảng hốt.
Viên Tăng Hỉ tất nhiên không tin chuyện này: "Đùa gì thế? Đám người đó đúng là mặt dày thật."
Diệp Tương cũng cười khẩy: "Bọn họ nói dối mà cũng chả ra hồn. Với năng lực của cố vấn Lâm thì chẳng cần gì phải dùng thủ đoạn đó, sao có thể làm mấy chuyện kiểu đó được?"
Ai nấy đều tỏ vẻ đồng ý.
Dù sao sau đơn Khương Thượng Bạch, Lâm Khấu Khấu đối xử với Hướng Nhất Mặc ra sao đều rõ như ban ngày.
Nhưng không ngờ Lâm Khấu Khấu nghe xong lại im lặng hồi lâu, bỗng mỉm cười, mệt mỏi cụp mắp xuống, nhàn nhạt nói: "Không, chuyện này là thật đấy."
"..."
Nhất thời cả Diệp Tương và Viên Tăng Hỉ ban nãy đang tức muốn nhảy lên bàn đều thấy ngỡ ngàng.
Căn phòng im lặng đến độ nếu có cây kim rơi xuống đất chắc cũng nghe thấy.
Còn Bùi Thứ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Khấu Khấu.