Săn Tìm

Chương 124: Nếu




Có vẻ mạng lưới quan hệ của Bùi Thứ không hề thua kém ai.

Hạ Sấm cứ nghĩ nếu giờ gọi điện hẹn gặp Triệu Xương Hòa thì năm sáu giờ chiều nay hoặc ngày mai gặp được anh ta là đã nhanh lắm rồi, không ngờ chưa đến nửa tiếng sau, bọn họ và Triệu Xương Hòa đã cùng nhau ngồi trong tiệm cà phê dưới lần Đồ hoạ Du Hí.

Triệu Xương Hòa tầm hơn 30 tuổi, đeo kính, vóc dáng không tính là cao ráo, trông hơi gầy. Nghề lập trình game dù sao cũng không phải là kiểu nhân viên công sở bình thường nên anh ta ăn mặc không trang trọng lắm, chỉ khoác một chiếc áo đen kiểu dáng thoải mái, bên trong là áo thun có đầy đủ mấy nhân vật trong game công ty, thậm chí còn có logo một game do chính anh ta thiết kế trên đó.

Anh ta là người thế nào, theo phong cách gì vừa nhìn là biết ngay.

Người do Bùi Thứ hẹn nên tất nhiên anh là người chịu trách nhiệm trò chuyện, Hạ Sấm chỉ ngồi bên nghe, hiếm khi lên tiếng.

Trong ngành, việc đào ứng viên mà lại hẹn gặp cấp trên của ứng viên rất hiếm thấy.

Thông thường có hai khả năng, một là vì muốn đào ứng viên nên đào luôn cả cấp trên thậm chí là cả đội ngũ của anh ta, dứt hết một thể; hai là đi nói xấu ứng viên với cấp trên, khiến cấp trên nghi ngờ ứng viên, ép ứng viên không thể không đi.

Cả hai loại trên, Hạ Sấm đều đã gặp.

Nghĩ đến việc Bùi Thứ vừa lấy chuyện cậu ta rời khỏi Hàng Hướng ra làm ví dụ, Hạ Sấm hầu như khẳng định là Bùi Thứ muốn áp dụng cách hai nên thầm thấy xem thường Bùi Thứ.

Nhưng cậu ta không ngờ rằng, sau khi trò chuyện xong, câu Bùi Thứ nói với Triệu Xương Hòa lại là: “Thật ra chúng tôi đang muốn đào học trò của anh là Dịch Duệ Phong đấy.”

Lúc này, nói thật là Hạ Sấm còn thấy giật mình hơn cả Triệu Xương Hòa đang ngồi đối diện Bùi Thứ.

Làm gì có ai thẳng thừng nói với cấp trên người ta chuyện đào người như thế?

Nếu gặp cấp trên biết quý nhân tài e là sẽ lập tức tìm mọi cách níu chân ứng viên, chứ đừng nói là ở case này, ứng viên của họ vốn chẳng có ý định nhảy việc.

Bùi Thứ tính làm gì?

Hạ Sấm nhíu chặt mày.

Tất nhiên là Triệu Xương Hòa cũng không ngờ Bùi Thứ lại mở miệng nói như vậy. Mặt anh ta hiện vẻ tức giận nhưng dù sao trước đây anh ta cũng có qua lại với Bùi Thứ, được anh giới thiệu vào ngành game đồ họa nên không nổi nóng ngay mà hỏi: “Cố vấn Bùi muốn đào người thì cứ việc đào, báo cho tôi biết làm gì?”

Bùi Thứ nói đúng sự thật: “Cậu ta đã lung lay trước điều kiện chúng ta đưa ra nhưng vì sợ có lỗi với anh nên đã từ chối chúng tôi rồi.”

Triệu Xương Hòa ngớ ra ngay.

Hạ Sấm ngồi cạnh cũng hoang mang. Đã không nói xấu ứng viên với cấp trên thì thôi, sao lại còn nói tốt cho người ta thế?

Bùi Thứ lại nhìn chằm chằm Triệu Xương Hòa hồi lâu rồi hỏi: “Anh nghe xong không nghĩ ngợi gì à?”

Triệu Xương Hòa hỏi lại: “Thế tôi nên nghĩ gì?”

Bùi Thứ hồi tưởng một chút rồi thong thả nói: “Anh vào ngành game đồ họa cũng sắp được bốn năm rồi nhỉ? Lúc ấy là vì anh muốn khai phá lĩnh vực game này, nó là ước nguyện, là lý tưởng của anh. Dịch Duệ Phong đã đi theo anh từ hồi đó rồi. Tôi còn nhớ anh từng đánh giá rất cao cậu ta, khen cậu ta rất có tài chế tác game. Anh có thể xem như người thầy dẫn cậu ta vào nghề, đã chỉ dạy cậu ta rất nhiều thứ, nên chắc anh cũng là người hiểu rõ nhất chuyện bây giờ Dịch Duệ Phong đã không cần thầy dạy nữa đúng không?”

Hạ Sấm ngẩng phắt lên nhìn Bùi Thứ.

Nhưng Bùi Thứ chỉ thờ ơ liếc nhìn cậu ta một cái rồi dời mắt ngay.

Theo lý mà nói, câu nói này của anh cực kỳ xúc phạm, dù Triệu Xương Hoà không lập tức trở mặt bỏ đi thì hẳn cũng sẽ giận tím mặt.

Nhưng sau khi nghe xong, anh ta lại ngây người chốc lát.

Sau đó rơi vào trầm tư.

Bùi Thứ nói: “Tôi biết thật ra anh luôn xem Dịch Duệ Phong là học trò cưng của mình, mà đúng là cậu ta cũng là người biết tri ân báo đáp thật, dù chúng ta đã đưa ra mức lương cao như vậy mà cậu ta cũng không muốn đi. Song giờ cánh chim non đã cứng cáp, nên ra ngoài sải cánh bay cao chứ không phải bị nhốt trong ổ nhỏ ấm áp. Anh nghĩ sao?”

Đến đây, mục đích của anh đã rõ ràng!

Triệu Xương Hòa cuối cùng cũng lờ mờ hiểu ý anh: “Đừng nói là cậu muốn tôi tự chặt tay mình, chủ động giúp cậu khuyên nhủ Dịch Duệ Phong nhé?”

Bùi Thứ nói: “Sao lại không chứ? Lúc trước anh rất nổi tiếng trong ngành chế tác game, nhưng lại vì một dự án game mà sẵn sàng gia nhập studio nhỏ của ngành game đồ họa, cho nên trong lòng anh, thật ra danh lợi chỉ là vật ngoài thân, anh viết game là vì tình yêu nồng nhiệt trong lòng, vì muốn theo đuổi thành tựu cao hơn. Nhưng một thanh niên như Dịch Duệ Phong đâu phải là không có tình yêu nồng nhiệt này. Chẳng qua có lẽ tình yêu nồng nhiệt của cậu ta không dành cho ngành game truyền thống mà thôi.”

Dù là game thì cũng chia làm nhiều loại.

Phần lớn game online trên thị trường đều tập trung vớt tiền khách hàng, không nạp tiền rất khó qua màn. Nhưng cũng có một vài người còn ấp ủ tình yêu với “nghệ thuật thứ chín”.

Triệu Xương Hòa và Dịch Duệ Phong đều thuộc loại này.

Điểm khác nhau giữa họ là Triệu Xương Hòa thích viết những game có cốt truyện rõ ràng, mà khi nói chuyện với Dịch Duệ Phong, Bùi Thứ nhận thấy rõ là cậu ta có hứng thú với game khám phá thế giới hơn nhiều.

Triệu Xương Hòa nghe xong lại im lặng.

Bùi Thứ nói tiếp: “Chắc anh biết rõ hơn chúng tôi, Dịch Duệ Phong là một thiên tài, nhưng thiên tài cũng cần chọn đúng lĩnh vực. Game chế tác không đập tiền là không làm nổi. Mà những game khám phá thế giới thì càng khó hơn, không phải là thứ mà tài chính game đồ họa có thể gánh nổi. Nếu tiếp tục làm trong ngành đồ họa, có lẽ cậu ta có thể từ từ tiến bộ rồi tiếp quản vị trí của anh, thậm chí là trò giỏi hơn thầy; nhưng cũng có thể vẫn luôn muốn núp dưới bóng anh, cam tâm tình nguyện khuất sau hào quang của thầy mình, giấu đi vầng sáng của bản thân.”

Triệu Xương Hòa thở dài.

Hạ Sấm bỗng nhớ lại buổi tối cậu ta đoạn tuyệt quan hệ với Lâm Khấu Khấu. Sau khi cậu ta buông lời tàn nhẫn và chất vấn cô, cô đã phản ứng như thế nào?

Bùi Thứ nói xong thì im lặng, chỉ quan sát Triệu Xương Hòa chứ không gặng hỏi gì thêm nữa.

Mãi đến khi Triệu Xương Hòa hỏi: “Cậu là headhunter, mấy đạo lý này cậu không giải thích cho cậu ấy được à? Nói với tôi làm gì?”

Bùi Thứ khẽ mỉm cười: “Trừ anh ra thì không có ai khiến cậu ta rời bỏ ngành đồ họa được cả, không phải sao?”

Triệu Xương Hòa im lặng không nói gì.

Mà Hạ Sấm ngồi cạnh đã bất giác siết chặt nắm đấm, lòng đầy hoảng hốt, thậm chí dấy lên một suy đoán vớ vẩn.

Sao có thể?

*

Quán bar lúc hoàng hôn chỉ mở vài bóng đèn lác đác tỏa sáng.

Lâm Khấu Khấu đẩy cửa bước vào, đặt chìa khóa xe lên quầy bar, nhận ly Tequila Triệu Xá Đắc đưa cho rồi ngửa đầu uống cạn non ly rượu.

Triệu Xá Đắc thấy cô như vậy thì sợ điếng người, cũng không hỏi gì mà lại rót thêm hai lần nữa cho cô.

Lâm Khấu Khấu uống cạn mới thấy cõi lòng rối bời của mình dịu xuống một chút nhờ men cồn.

Điện thoại có tin nhắn của Trần Chí Sơn bên Hiệp hội headhunter gửi, bảo buổi tọa đàm về nguồn nhân lực được tổ chức trong hội trường hôm nay kết thúc tốt đẹp nên Hiệp hội headhunter đã đặt tiệc mừng ở nhà hàng trên tầng 5, đều có những gương mặt uy tín trong ngành đến dự, mời Lâm Khấu Khấu tham gia.

Cô chỉ xem sơ rồi đặt sang một bên.

Sau đó đưa tay day ấn đường, cũng không nói gì.

Triệu Xá Đắc giúp cô hỏi thăm một lượt nên thật ra đã biết sơ sơ là có chuyện gì. Bây giờ tâm trạng của cô ta cũng ngổn ngang, thậm chí chẳng biết phải mở miệng an ủi thế nào.

Mãi một lúc lâu, Lâm Khấu Khấu chợt hỏi: “Cậu nghĩ năm xưa tớ làm vậy có đúng không?”

Triệu Xá Đắc nhìn cô hồi lâu mới nói: “Hồi đó cậu đâu có dễ dàng như bây giờ. Cậu làm đúng hay không thì tớ không biết, nhưng tớ biết chí ít là cậu không làm sai.”

Lâm Khấu Khấu bật cười thành tiếng, lại cúi gằm mặt xuống, thấy ký ức xưa cũ ùn ùn kéo tới khiến nơi sâu thẳm cõi lòng trào dâng nỗi chua xót.

Cô thong thả hỏi: “Nếu không sai thì sao tớ lại thấy khó chịu thế này chứ?”

Triệu Xá Đắc nói: “Vì cậu là Lâm Khấu Khấu mà.”

Lâm Khấu Khấu lắc đầu.

Triệu Xá Đắc nói tiếp: “Vì cậu là Lâm Khấu Khấu cho nên lúc trước cậu mới ủng hộ bà ta ly hôn; cũng chính vì cậu là Lâm Khấu Khấu nên bây giờ mới thấy áy náy vì hậu quả mà sự lựa chọn của ứng viên cậu ủng hộ gây ra.”

Lâm Khấu Khấu nói: “Thậm chí anh ấy chưa từng nói cho tớ biết quan hệ của anh ấy và Thi Định Thanh…”

Khi đã biết rõ chuyện ly hôn của bố mẹ anh năm xưa là do cô khuyến khích, rốt cuộc Bùi Thứ đã có tâm trạng gì khi nhìn cô bước chân vào Kỳ Lộ, nhìn cô làm đơn Khương Thượng Bạch, rồi lại hợp tác với cô ở chùa Thanh Tuyền?

Thậm chí…

Còn buông bỏ thành kiến, phá lệ mà lần đầu tham dự Đại hội lần này.

Nhưng ở trước mặt anh, cô lại muốn phục chế một lần chuyện từng làm với gia đình anh…

Lâm Khấu Khấu từ từ nhắm mắt lại: “Trên đời trừ lý ra thì còn có tình. Nhiều chuyện dẫu không sai về lý thì cũng chưa chắc về tình đã khiến người ta chấp nhận được. Tớ có lập trường của mình, nên đã vô thức gạt phăng những chuyện khác đi. Dù tớ không sai nhưng hình như cũng chẳng đúng…”

Triệu Xá Đắc chưa từng thấy Lâm Khấu Khấu như thế này. Cô ta thấy cõi lòng bức bối không thôi, không muốn thấy cô như vậy: “Chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra mà, ai mà đoán trước được, cậu đừng…”

Lâm Khấu Khấu nói: “Tớ không tự trách bản thân, tớ chỉ…”

Ngừng một chút, cô nở một nụ cười tự giễu: “Tớ chỉ không biết phải làm gì bây giờ.”

Case Thẩm Tâm là bây giờ chị ta tự muốn ly hôn nhưng vẫn còn do dự, mong được ai đó tiếp thêm sức mạnh, được ai đó hích một cú.

Lâm Khấu Khấu luôn sắm vai kẻ hích người khác.

Nhưng lần này, dù thế nào cô cũng không thể phớt lờ cảm nhận của Bùi Thứ được, mà cũng không thể vứt bỏ cảnh tượng trông thấy ở viện điều dưỡng ra khỏi đầu.

Triệu Xá Đắc luôn tự nhận mình là bao cỏ nếu chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì không đời nào động não, thế mà giờ lại vò đầu bứt tai vì câu nói của Lâm Khấu Khấu. Cô ta rầu rĩ câm nín hồi lâu, cuối cùng chỉ rặn ra được một câu vô nghĩa chẳng mấy ai hiểu: “Cậu vừa là headhunter, vừa là Lâm Khấu Khấu, cho nên bây giờ mới không biết phải làm gì. Nhưng nếu cậu chỉ là headhunter hoặc chỉ là Lâm Khấu Khấu thì sao?”

Lâm Khấu Khấu chợt nhìn cô ta.

Triệu Xá Đắc bị cặp mắt đen láy săm soi của cô dọa giật mình: “Tớ, tớ chỉ… Tớ chỉ nói nhăng nói cuội ấy mà…”

Nhưng có vẻ như Lâm Khấu Khấu lại nghĩ tới gì đó khi nghe cô ta nói vậy. Cô bần thần hồi lâu, chợt cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.

Triệu Xá Đắc sững người: “Cậu phải đi à?”

Lâm Khấu Khấu cũng không ngoảnh đầu lại: “Ngoan đi, đợi mấy hôm nữa bố xử xong vụ này sẽ mua kẹo cho con ăn.”

Triệu Xá Đắc:?????