Săn Tìm

Chương 121: Tấm lòng




Nếu tối nay Lâm Khấu Khấu không uống rượu khiến đầu óc thiếu tỉnh táo thì hẳn sẽ nhận ra chỗ không ổn ngay.

Nhưng cô đã uống nên không còn tỉnh táo mấy.

Thế nên lúc này đây, cô nhìn sắc mặt Bùi Thứ nhưng không hiểu, thậm chí còn chẳng nghĩ nhiều, dường như không có chuyện gì lặp lại lần nữa: “Tôi tính khuyên Thẩm Tâm ly hôn thì có gì không ổn à?”

“…”

Bùi Thứ nhìn cô chằm chằm, nhất thời cảm thấy khuôn mặt quen thuộc trước mặt trở nên xa lạ hơn bao giờ hết. Mà loại xa lạ này như một luồng khí lạnh bỗng chốc lan khắp sống lưng anh, truyền tới đầu ngón tay, cuốn sạch mọi hơi ấm.

Anh từ từ rụt bàn tay đang chạm vào tay cô về.

Lâm Khấu Khấu vốn đè tay lên tay anh, bỗng dưng hụt mất, chỉ chạm vào mặt bàn lạnh băng.

Cô lập tức nhìn anh với ánh mắt thắc mắc.

Nhưng khi cô muốn suy nghĩ cặn kẽ hơn thì đầu óc lại đình công, chỉ nghe tiếng anh hỏi một cách đè nén: “Vì sao?”

Lâm Khấu Khấu khẽ cười, như thể không rõ vì sao người luôn thông minh như anh lại hỏi một câu có đáp án rõ mười mươi như vậy: “Đương nhiên là vì tôi muốn đào chị ta rồi. Với ứng viên mà nói, nếu gia đình là thứ trói buộc sự nghiệp thì đương nhiên việc đầu tiên cần làm là loại bỏ trói buộc, không phải à?”

Trói buộc, loại bỏ, đương nhiên.

Bùi Thứ không tin nổi những lời ấy lại thốt ra từ miệng cô, và còn được nói một cách hùng hồn như vậy nữa!

Bóng ma quá khứ bỗng chốc ập tới.

Năm ấy, khi anh được nghỉ về nước, vừa kéo va li mở cửa bước vào nhà đã thấy bố mẹ đều ngồi trong phòng khách.

Khác với sự hỏi han ân cần, cười nói vui vẻ thường lệ, hôm ấy Bùi Viễn Tế vốn nho nhã ôn hòa trông như một đứa bé phạm lỗi, ngồi co rúm trên sô pha, thấy anh thì bắt đầu hốt hoảng bất lực. Thi Định Thanh vẫn như bình thường, nở nụ cười mỉm chi, giữ vững vẻ đoan trang dù trời có sập cũng không thay đổi, chào anh một tiếng.

Bùi Thứ không nhớ rõ mình đã phản ứng ra sao lúc đó.

Nhưng rất nhiều năm sau, anh vẫn nhớ như in tất cả biểu cảm hiện trên khuôn mặt Thi Định Thanh, đoan trang giả dối, ôn hòa lạnh lùng. Bà ta giống như một cỗ máy tinh vi khoác lớp da người nhưng chẳng có chút thay đổi cảm xúc nào.

Kể từ hôm đó, mọi thứ sụp đổ.

Ảo tưởng về gia đình hòa thuận hoàn hảo trong quá khứ bị xé xuống, cuộc sống bỗng chốc lộ rõ vẻ tàn khốc dữ tợn.

Cũng từ hôm đó, anh mới thực sự nhìn thẳng vào sự tồn tại của Lâm Khấu Khấu.

Cô học trò tâm đắc nhất mà Thi Định Thanh hay kể anh nghe.

Cũng là đầu sỏ gây tội, vì lợi ích bản thân mà khuyên ứng viên ly hôn!

Một người như thế sao xứng làm headhunter chứ?

Ấp ủ sự nghi ngờ và thù hận ấy, Bùi Thứ bước vào ngành này. Thậm chí sau khi nghe nói Lâm Khấu Khấu và Thi Định Thanh cùng nhau sáng lập Hàng Hướng, anh đã quyết tâm rời khỏi Hồng Kông, cùng Tôn Khắc Thành lập ra Kỳ Lộ để đối đầu với hai bọn họ.

Theo anh thấy, Lâm Khấu Khấu và Thi Định Thanh đúng là cá mè một lứa.

Dù sau này biết Lâm Khấu Khấu bị Thi Định Thanh đuổi cổ khỏi Hàng Hướng, anh cũng chẳng hề thấy thương hại cô chút nào.

Đó là cái giá đắt cho việc bảo hổ lột da, phò Trụ* làm ác!

(*) Tức Trụ Vương, ai coi hoạt hình Na Tra chắc biết:))

Mãi đến khi Tôn Khắc Thành giấu anh mời Lâm Khấu Khấu gia nhập Kỳ Lộ.

Và cô tới thật.

Bình tĩnh thong dong, trông chẳng tốt đẹp nhưng cũng chẳng xấu xa.

Thế là Bùi Thứ chợt thấy trái khoáy, như thể bao nhiêu năm qua, anh luôn thù hận một người do mình tưởng tượng ra vậy.

Lâm Khấu Khấu chân thật hóa ra chẳng giống Thi Định Thanh chút nào.

Có lẽ cô không có cái gọi là “đạo đức nghề nghiệp”, nhưng luôn luôn tuân thủ nguyên tắc bản thân. Tối hôm chốt đơn Khương Thượng Bạch, có người nhắc đến tin đồn cô từng chia rẽ gia đình ứng viên, sau một thoáng im lặng, cô đáp nhẹ bẫng, “Chuyện đó là thật.”

Đến bây giờ, Bùi Thứ vẫn không tài nào hình dung nổi cảm giác của mình khi ấy, rõ ràng rất đỗi nặng nề nhưng lại như cơn gió thoảng qua.

Với chuyện quá khứ, hình như Lâm Khấu Khấu chẳng thấy dễ chịu gì.

Vì thế anh tự nhủ với lòng, hãy tha thứ đi.

Anh hiểu rõ Thi Định Thanh hơn bất cứ ai. Bà ta luôn bừng bừng dã tâm, dù không có Lâm Khấu Khấu thì tương lai cũng sẽ có người khác. Người thực sự đưa ra quyết định là chính Thi Định Thanh. Mà Lâm Khấu Khấu cũng như anh, đều là nạn nhân bị bà ta lừa dối, là vật hy sinh bị bà ta vứt bỏ.

Thậm chí anh còn nảy sinh cảm giác của những người cùng khổ với cô, dường như anh có thể thấu cảm tất thảy nỗi thất vọng, chán nản, phẫn nộ của cô.

Nhưng giờ đây, anh không ngờ cô lại thốt ra câu ấy.

Bùi Thứ bỗng thấy mình như một trò hề, thậm chí cảm thấy Lâm Khấu Khấu bây giờ anh thấy mới là Lâm Khấu Khấu thực sự: “Theo ý em thì gia đình và chồng, thậm chí là con của chị ta chỉ là trói buộc, là chướng ngại vật cần đá văng của bọn em à?”

Cơn giận bùng lên bất thình lình khiến người ta trở chẳng kịp tay.

Lâm Khấu Khấu không hiểu nổi vì sao anh lại nổi nóng và thốt ra một câu chất vấn như vậy: “Nếu chị ta thấy gò bó thì đương nhiên những thứ đó đều là trói buộc, đều là chướng ngại vật. Sao tự dưng anh lại nổi điên vậy hả? Uống lộn thuốc à?”

Bùi Thứ cười: “Tôi uống lộn thuốc đấy, nếu tôi không uống lộn thuốc thì sao trước kia lại nghĩ rằng mình đã hiểu nhầm em chứ?”

Từng câu từng chữ đều mang ý chất vấn và công kích.

Lâm Khấu Khấu không hiểu rõ lắm nhưng cũng bắt đầu gắt: “Anh hiểu nhầm gì tôi nào? Tôi đã làm gì khiến anh hiểu nhầm hả?”

Sự thù hận chôn giấu dưới đáy mắt Bùi Thứ rốt cuộc cũng bùng lên.

Nhưng cũng vì vậy mà khiến anh bình tâm lại.

Anh nhìn Lâm Khấu Khấu đăm đăm, thoáng tự giễu than: “Vậy ra em chưa từng thấy hối hận vì năm ấy đã khuyên Thi Định Thanh ly hôn và vứt bỏ gia đình đúng không?”

Mãi đến lúc này, Lâm Khấu Khấu mới lờ mờ tỉnh táo, nhận ra sự khác thường của Bùi Thứ.

Nhưng câu hỏi này…

Cô bình tĩnh lạ thường, mà cũng kiên định lạ thường: “Tất nhiên là tôi không hối hận.”

… Tôi không hối hận.

Bùi Thứ nghiền ngẫm mấy chữ này rất lâu, cuối cùng không kìm được mà bật cười.

Sau khi tiếp xúc với Lâm Khấu Khấu, anh đã cho rằng Lâm Khấu Khấu mà anh từng hận chẳng qua chỉ là một người do anh tưởng tượng ra, nào ngờ Lâm Khấu Khấu mà hiện tại anh thích mới là ảo tưởng do anh tình nguyện đắp nên.

Lâm Khấu Khấu nhíu chặt mày hỏi: “Tôi muốn biết tôi đã làm gì sai hả?”

Bùi Thứ lắc đầu, đáp nhẹ bẫng: “Không, em không sai gì cả, người sai là tôi.”

Anh cụp mắt, không giải đáp bất cứ thắc mắc nào của cô.

Rồi xoay người, mở cửa, tới thế nào thì đi thế đó.

Hành lang vắng lặng.

Bùi Thứ thấy không chịu nổi nên không muốn về phòng mình. Anh đứng yên một lát, cuối cùng đi thang máy xuống dưới.

Đám Hạ Sấm vừa đi gặp ứng viên về, đang định vào phòng họp thì thấy anh đi từ trong phòng họp ra. Một thành viên trong nhóm nói: “Bên phía ứng viên không thuận lợi lắm, bọn tôi đang tính mở họp bàn bạc cách giải quyết.”

Thật ra đây chỉ là một câu thông báo bình thường, không ai nghĩ Bùi Thứ sẽ vào họp thật.

Dù sao trong nhóm ai mà chẳng biết họ Bùi vào nhóm để làm con sâu lười nằm liệt ra đó, giờ này chắc chắn anh không đời nào chịu họp hành với họ.

Thực ra Bùi Thứ cũng nghĩ vậy.

Anh gật đầu, tỏ vẻ đã biết, tính lướt qua họ mà đi.

Nhưng ra được hai bước, anh chợt nhìn màn đêm đen kịt đầy bức bối, đặc quánh như mực bên ngoài cửa sổ sát đất ngoài sảnh chính.

Câu nói “Tất nhiên là tôi không hối hận” bỗng văng vẳng bên tai.

Bùi Thứ khựng bước.

Anh xoay người nhìn cả nhóm, nói như chuyện đương nhiên, “Tôi cũng đi.”

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên há hốc miệng.

Ngay cả Hạ Sấm cũng lấy làm bất ngờ. Cậu ta khẽ nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ, không thể không nhìn anh mà ngẫm nghĩ đôi điều.

*

Lâm Khấu Khấu thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng lúc trước vẫn tốt đẹp mà sao Bùi Thứ tự dưng lại trở mặt thế?

Đến khi anh đi rồi cô mới tỉnh ra.

Nhưng người ngợm còn váng vất bèn đi rửa mặt cho tỉnh táo, sau khi bình tĩnh mới cầm điện thoại liên lạc với Bùi Thứ.

Nhưng gửi tin anh không trả lời, gọi điện thì anh tắt máy.

Dẫu hiền như Bụt thì đôi lúc còn biết tức nữa là Lâm Khấu Khấu?

Cô tức quá bật cười, bất giác chửi bậy một tiếng rồi vứt điện thoại đi, ngã ra gối thiếp đi luôn.

Sáng hôm sau thức dậy, cô sửa soạn đâu ra đó rồi đi thẳng xuống lầu tìm Bùi Thứ.

Logic của Lâm Khấu Khấu cực kỳ đơn giản.

Nếu Bùi Thứ không chịu nghe máy thì cô đi gặp anh luôn, chẳng lẽ mặt đối mặt còn không nói rõ ràng với nhau được chắc?

Nhưng đâu ngờ khi cô gõ cửa phòng họp nhóm 4 bảo muốn gặp Bùi Thứ thì lại nghe thành viên nhóm 4 nói: “Cố vấn Bùi và cố vấn Hạ đã đi gặp ứng viên rồi ạ.”

Lâm Khấu Khấu ngạc nhiên hỏi: “Đi với Hạ Sấm ấy à?”

Cô ngờ rằng mình đã nghe lầm.

Bùi Thứ đi với ai cũng được, nhưng sao có thể đi với Hạ Sấm?

Cuối cùng Lâm Khấu Khấu cũng nhận ra có lẽ chuyện này nghiêm trọng hơn cô nghĩ.

Rốt cuộc là vì sao nhỉ?

Ban đầu họ nói chuyện về đơn hàng Trang sức Linh Sinh, nhắc tới Thẩm Tâm, nhắc tới Thi Định Thanh, sau đó mới nhắc tới chuyện cô ủng hộ ứng viên ly hôn, rồi sau đó…

Bùi Thứ mới giống như bị chạm nọc mà nhảy dựng lên.

Sao anh lại phản ứng dữ dội với chuyện này như vậy?

Lâm Khấu Khấu nghĩ trăm lần không ra.

Cô phát hiện hình như mình đã bỏ sót quá nhiều thông tin, nhất định là ở khâu nào đó đã xảy ra vấn đề mà cô không biết.

Nghiêm Hoa vừa ra khỏi phòng họp, nhớ tới chuyện chiều hôm qua Lâm Khấu Khấu bặt tăm, đang định đi tìm cô, không ngờ vừa ngẩng lên đã thấy cô đứng ngay hành lang.

Nhất thời cậu ta sướng rơn, vội vã đi tới gọi: “Cố vấn Lâm, cuối cùng cũng gặp chị.”

Lâm Khấu Khấu quay đầu lại.

Nghiêm Hoa do dự một chút rồi đánh liều nói: “Tuy hôm qua chúng ta ra về tay không, nhưng… nhưng em cảm thấy Thẩm Tâm thực sự có ý định nhảy việc. Có lẽ chị ấy chỉ muốn được ai đó hích một cái… Chúng ta có nên hẹn gặp chị ấy để nói chuyện lần nữa không?”

Lâm Khấu Khấu hiếm khi im lặng như vậy.

Ngày hôm qua sau khi Thẩm Tâm nhắc đến Thi Định Thanh, cô không nói tiếp mà chủ động kết thúc buổi trò chuyện. Đúng như Nghiêm Hoa nói, Thẩm Tâm không thể nào không có ý định được.

Theo như tính toán lúc trước của cô thì nếu hôm nay đi gặp Thẩm Tâm lần nữa thì xác suất thuyết phục được chị ta là rất cao.

Nhưng…

Khi thắng lợi hiện sờ sờ trước mắt, cô bỗng nảy sinh cảm giác do dự mà bản thân không lờ đi được.

Lâm Khấu Khấu lắc đầu nói: “Dù chị ta có muốn nhảy việc thì cũng chưa chắc đã chịu nhảy vào hố lửa Trang sức Linh Sinh, em đợi chút để chị ngẫm kỹ lại đã.”

Nghiêm Hoa không khỏi ngạc nhiên: “Nhưng lịch thi chỉ còn hai ngày thôi!”

Lâm Khấu Khấu nói: “Chị biết mà, cứ để chị ngẫm lại đã.”

Mặt cô lộ vẻ mệt mỏi hiếm thấy như đang gặp chuyện phiền lòng.

Nghiêm Hoa lấy làm khó hiểu.

Lúc case này không có chút hy vọng nào, Lâm Khấu Khấu nhắm được Thẩm Tâm là bám riết không tha; giờ khó khăn lắm mới tìm thấy điểm đột phá, đáng lẽ phải thừa thắng xông lên thì cô bỗng nhiên bảo muốn dừng lại.

Nhưng Lâm Khấu Khấu không hề có ý định giải thích, chỉ bảo mình sẽ tìm mọi người khi đã cân nhắc rõ ràng, rồi đi men theo hành lang rời khỏi đó.

Ngoài sảnh neo người hơn hẳn hai hôm trước.

Lâm Khấu Khấu đứng đó giây lát, chợt thấy chông chênh chưa từng có.

Lúc trước họ Bùi luôn trưng vẻ ông tổ không dễ hầu hạ, tuy hai người từng bắt tay nhau đặt bẫy kẻ khác nhưng bình thường cô càng thích chế nhạo anh, móc mỉa anh, thậm chí trêu ghẹo anh, và hầu hết thời gian là ngó lơ anh.

Có lúc cô còn mong anh biến mất, đừng lượn lờ trước mặt khiến cô xốn mắt nữa.

Nhưng hôm nay khi anh tự dưng mất hút, không ngó ngàng tới cô thì cô lại thấy hơi khó chịu và buồn bực.

Tóm lại là chẳng có chỗ nào để đi cả.

Lâm Khấu Khấu suy nghĩ rồi ngồi xuống ghế bên cạnh cửa sổ, tính sắp xếp lại các sự việc từ đầu chí cuối.

Bạch Lam đang sứt đầu mẻ trán vì đơn hàng lễ tân, vừa hùng hổ chạy ra khỏi thang máy, ngẩng lên trông thấy Lâm Khấu Khấu ngồi bần thần cạnh cửa sổ sát đất thì không khỏi nghi ngờ hôm nay trời sẽ có mưa máu.

Thật không thể tin nổi.

Cô ta đi tới chỗ Lâm Khấu Khấu, không kìm được hỏi: “Tôi không nhìn nhầm chứ, đã lúc này rồi mà cô còn rảnh rỗi ngồi ngây ra đấy à?”

Bấy giờ Lâm Khấu Khấu mới tỉnh hồn, liếc cô ta một cái, sau đó nhìn đám cố vấn headhunter khác thi thoảng đi lại trong sảnh.

Ai nấy đều căng cứng trông rất khẩn trương.

Rõ ràng thời gian còn lại của các nhóm ngày một ít đi nên tâm trí ai cũng căng như dây đàn, sợ bị tuột xích ngay lúc mấu chốt.

Năm trước vào lúc này hình như cô cũng là một trong số họ.

Nhưng bây giờ…

Nếu không bị tiếng “rảnh” của Bạch Lam thức tỉnh thì Lâm Khấu Khấu quả thật không thể tin nổi vào thời điểm mấu chốt tranh giành Snitch vàng mà cô lại vì một gã chết giẫm không chịu nói chuyện rõ ràng với mình mà ngồi đây lo nghĩ vẩn vơ.