Săn Tim Nàng

Chương 101




“Ta cũng không tin!” Ngô Tá run rẩy nắm chặt tay, đấm mạnh vào tường, “Vương gia đại sự chưa thành, sao người có thể dễ dàng chết được! Tuyệt đối không thể, Ung Thành, Ung Thành bất khả xâm phạm, kẻ nào có thể lấy được tính mệnh của vương gia, vương phi ở Ung Thành? Ta không tin!”

Người đưa tin từ Ung Thành dập đầu khóc không ngừng, “Những lời trong thư đều không giả… Quân sĩ Ung Thành tìm dọc bờ sông Hoài ba ngày cũng không tìm được gì… Vương gia cùng Vương phi... Thật là... đã mất… Phò mã gia lệnh cho quân tướng quay về Ung Thành… tập trung chuẩn bị đánh Lương…”

Nghe tin Nhạc Hoành đã chết, bên tai Ân Sùng Húc một trận ong ong, đâu nghe được gì nữa, hai tay nắm tay vịn ghế khẽ run, “A Hoành… mất…”

“Ta không trở về Ung thành!” Mắt Vân Tu quắc lên nói: “Ung Thành không có thiếu chủ, ta trở về làm gì? Tự ta đi tìm thiếu chủ, ta tin thiếu chủ và thiếu phu nhân tuyệt đối không có việc gì!”

Vân tướng quân...” Người mang tin tức lại dập đầu mấy cái, “Trong thư phò mã gia đã nói rõ ràng, lệnh cho Ân đô thống, Ngô tướng quân cùng ngài ba người trở về Ung Thành… Nếu ngài không về … sợ rằng phò mã gia sẽ nổi giận…”

“Lý Trọng Nguyên?” Vân Tu cười lạnh nói, “Ta mà sợ hắn sao? Sài gia quân từ lúc nào đến lượt hắn định đoạt? Ông nội Vân đây nói cho ngươi rõ lần cuối… thiếu chủ tuyệt đối không sao cả, Vân Tu ta chỉ đi theo thiếu chủ, những người còn lại, bất quá chỉ là cái rắm. Lý Trọng Nguyên không đủ tư cách ra lệnh cho Vân Tu ta. Những gì ta vừa nói, ngươi thay ta truyền lại từng chữ cho Lý Trọng Nguyên, ta nhất định sẽ đưa thiếu chủ, thiếu phu nhân tìm về.”

“Vân Tu…” Ngô Tá túm tay áo hắn nói, “Không được vô lễ...”

Vân Tu hất tay Ngô Tá cả giận nói: “Thiếu chủ bị kẻ gian hãm hại sống chết còn không rõ, quay về Ung Thành để làm gì? May thay Vân Tu ta vốn chẳng bao giờ lãnh binh đánh trận, hôm nay ta nói là đi, không kẻ nào có thể ngăn được.”

Ân Sùng Húc rầu rĩ nhìn người đưa tin đến nói: “Đợi ta sắp xếp cẩn thận chuyện phòng thủ Gia Nghiệp Quan, sáng sớm ngày mai cùng Ngô tướng quân quay về Ung Thành, ngươi lui xuống trước đi.”

Người đưa tin lui ra ngoài, trong đại sảnh rơi vào vẻ vắng lặng chết chóc.

“Ân Sùng Húc.” Vân Tu phá vỡ thế im lặng cao giọng nói: “Ngươi thực sự muốn quay về Ung Thành? Đến Ung Thành rồi đợi Lý Trọng Nguyên định đoạt sao?”

Ân Sùng Húc che mặt không mở miệng, Vân Tu lại tiến lên nói: “Ngươi không phải cũng cho rằng… phu thế thiếu chủ thực sự đã mất?”

Ân Sùng Húc ngẩng đầu nhìn ánh mắt sáng quắc của Vân Tu, chần chờ cụp mi nói: “Chết không thấy xác, bặt vô âm tín! A Hoành có thể chạy thoát một lần, tất có thể có lần thứ hai…”

“Vậy ngươi về Ung Thành làm gì hả?” Vân Tu đấm mạnh xuống bàn như là muốn bùng nổ.

“Nhưng cũng phải về xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Ân Sùng Húc đè lại cái bàn đang không ngừng lay động nhíu mày nói: “Vân tướng quân, ta với ngươi không giống nhau… Đệ đệ ta... Sùng Quyết còn ở Ung Thành…”

Vân Tu cười khinh bỉ, đảo qua vẻ mặt do dự của Ngô Tá, như đè lại Ân Sùng Húc lòng đầy tâm sự, “Ân Sùng Húc, chả trách ngươi không giữ được nàng.”

Lời vừa nói ra như sét đánh ngang tai Ân Sùng Húc, không đợi Ngô Tá kịp phản ứng, Vân Tu đã quay đầu đi thẳng ra ngoài sảnh, đi về phía chuồng ngựa.”

“Vân Tu, Vân Tu!” Ngô Tá lấy lại tin thần muốn đuổi theo hắn.

“Thôi đi! Vân Tu muốn làm cái gì thì cứ mặc hắn đi.”

Ngô Tá ngồi cứng đờ trên ghế, sửng sốt hồi lâu tuyệt vọng nói: “Ân đô thống... Nếu... Nếu là Vương gia thực sự đã mất... Sài gia quân nên đi hay ở? Cẩm tú sơn hà đang ở trước mắt… Dễ như trở bàn tay... Lại sẽ dễ dàng dâng đến tay người khác sao? Ngô Tá bất tài, xem không hiểu, cũng không dám hiểu…”

Phía sau Gia Nghiệp Quan là nửa bên giang sơn Lương Quốc Kỷ thị còn sót lại. Ân Sùng Húc đương nhiên biết, nếu như mình chỉ huy tiếp tục tiến lên, nửa bên thiên hạ kia sẽ nằm dưới chân, Kỷ Minh mặc dù chưa chết, nhưng tàn dư Lương quân đã không đáng lo lắng, lúc này quay về Ung Thành, thực sự quá đáng tiếc.

Thấy ánh mắt chất phác sáng ngời của Ân Sùng Húc không che giấu được rung động, Ngô Tá đè nén run rẩy nói: “Ân đô thống... Đệ đệ của ta... cũng ở Ung Thành.”

Hai đôi mắt sợ run yên tĩnh nhìn nhau, Ân Sùng Húc thở dài cụp mắt xuống.

“Vương gia mưu tính sâu xa...” Ngô Tá khổ sở nói, “Ân đô thống cùng ta từ khi lĩnh binh một đường hát vang khúc khải hoàn, nhưng cũng không thể quay đầu về.”

Ân Sùng Húc ra hiệu cho Ngô Tá không cần nói thêm nữa, cuộn bản đồ da dê đã bày trên bàn nhiều ngày nói: “Ta và ngươi còn ràng buộc, lại chịu trọng ân của vương gia, cho nên có ý nghĩ gì trong đầu chứ. Đi hay ở về đến Ung Thành bàn lại đi.”

Ngô Tá há miệng, khẽ đáp ứng, nghe tiếng vó ngựa Vân Tu chạy bên ngoài, chợt nảy ra suy nghĩ, “Từ nhỏ ta và đệ đệ đều nghĩ Vân Tu tứ cố vô thân thật là đáng thương. Lúc này lại thấy Vân Tu cô độc tự tại như gió, ngược lại huynh đệ chúng ta... Thế nào cũng không sánh bằng hắn.”

—–

“Ân Sùng Húc chẳng trách ngươi không giữ được nàng!”

Ân Sùng Húc vo chặt bản đồ da dê trong tay, trước mắt hiện lên khuôn mặt tú lệ của Nhạc Hoành, trong lòng đau xót sắp không thở nổi.

Trên thuyền đánh cá ở sông Hoài.

Trên thuyền Sài Chiêu nhìn bờ sông càng lúc càng gần, chỉ tay hỏi: “Phong tẩu, đằng trước là nơi nào?”

Phong tẩu gác mái chèo lau mồ hôi nói, “Là thôn Hoài của chúng ta.”

“Thôn Hoài?” Sài Chiêu lắc đầu nói: “Giáp với nơi nào, thuộc địa phận nào?”

Phong tẩu suy nghĩ một chút nói: “Thôn nghèo không ai quản cả, cách Ung Thành 50 dặm, như vậy có tính là địa phận của Ung Thành không?”

Ước chừng Sài Chiêu đã biết chỗ mình hiện tại, cười nhạt với Phong tẩu nói: “Hóng mát dưới bóng câyto, là vùng đất tốt của Ung Thành.”

Thuyền đánh cá cập bờ, Sài Chiêu xốc liêm trướng lên, đến gần Nhạc Hoành, cởi áo khoác khoác ở trên vai nàng, khàn khàn nói: “Tới bờ, bên ngoài gió lớn, cẩn thận thân thể.”

Nhạc Hoành kéo chặt cổ áo, trìu mến nhìn Sài Đồng trong tã lót, thấy dáng vẻ gủ say của nó, ôm tới trước mặt Sài Chiêu nói: “Chàng nhìn con trai chàng đi, tỉnh là ăn, ăn xong liền ngủ, đúng là đáng ghét quá, khi còn bé chàng cũng thế này sao?”

Sài Chiêu khẽ chạm vào khuôn mặt béo mập của Sài Đồng, ôm vai Nhạc Hoành nói: “Ta từ nhỏ đã hiểu chuyện, Đồng Nhi cũng giống ta, không phải rất tốt sao?”

Đang nói một cô nương mặc y phục màu tím chạy tới bên bờ, vẫy tay hô lớn: “Sao giờ mới về vậy? Bích Nhi đợi một đêm rồi!”

Nhạc Hoành thấy cô gái kia còn nhỏ tuổi, chắc cũng tầm mười bốn mười lăm, mỹ lệ xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài dáng dấp nhanh nhẹn, biết nhất định là cháu gái cưng mà Phong tẩu kể, từ xa khẽ gật đầu với nàng. Bích Nhi thấy đầu thuyền đứng một đôi nam nữ xa lạ, ngoái đầu nhìn nhìn, chần chờ dừng bước không dám tiến lên.

“Bà nội.” Bích Nhi đẩy đẩy Phong tẩu thấp giọng nói, “Binh hoang mã loạn, sao giờ ông bà nội lại dẫn theo ai về thế?”

“Là quý nhân!” Phong tẩu nựng cằm cháu gái, cười nhẹ nói, “Tin bà đi, tuyệt sẽ không sai đâu.”

Bích Nhi đi theo Nhạc Hoành mấy bước, muốn liếc nhìn em bé trong lòng nàng, mới giương mắt lại có chút không dám, chậm bước chân yên lặng đi theo.

“Bà nội đi câu cá chuối đây sao?” Bích Nhi thấy trong giỏ cá chỉ có mấy con tôm cá bình thường, nhíu đôi mày thanh tú có chút không vui.

Vừa dứt lời, Sài Chiêu lấy ra một nén bạc ném cho Bích Nhi, Bích Nhi tay mắt lanh lẹ tiếp được, ghé sát vào mắt sáng như sao ra sức nhìn, vui vẻ nói: “Bà nội, là bạc a! Thực sự luôn!”

Phong bá Phong tẩu nhìn nhau một cái, Phong tẩu kéo qua Bích Nhi đang vui vẻ, thấp giọng nói: “Đã nói là quý nhân, trách cứ gì chứ. Cầm lấy bạc rồi thì mau đi mua chút thịt về đi, phu nhân mới sinh cần tầm bổ, còn không đi mau?”

“Ồ...” Bích Nhi lại tò mò nhìn Sài Chiêu và Nhạc Hoành mấy lần mới vội vàng chạy vào trong thôn.

Sài Chiêu nhìn quanh thôn Hoài, thấy tuy là làng chài cũ nát nhưng dân chúng thuần phác, Phong gia tuy nghèo nhưng cũng có thể chăm sóc cho Nhạc Hoành đang ở cữ.

Nhạc Hoành nhìn ra suy nghĩ của Sài Chiêu, kéo góc áo y nói: “Chúng ta không nghĩ cách nhanh chóng quay về Ung Thành sao?”

Sài Chiêu đè lại tay Nhạc Hoành nói: “A Hoành lần này sinh nở không dễ dàng, thực sự không chịu nổi khổ nhọc nữa. Nơi này cách Ung Thành khá xa, ở lại đây ta còn có thời gian dưỡng thương, chúng ta bàn bạc kỹ lại thì hơn.”

“Nhưng nếu không có chàng…” Nhạc Hoành lộ thâm ý nói, “Người có thể đứng ra chèo chống… ở Ung Thành chỉ còn một.”

Sài Chiêu thản nhiên nói: “Người nọ là trung hay gian, rất nhanh sẽ thấy được kết quả cuối cùng. A Hoành không cảm thấy, ta và nàng mượn cơ hội này rời khỏi Ung Thành vừa vặn là chuyện tốt sao?”

Nhạc Hoành không nói thêm gì nữa, hơi mệt mỏi dựa vào vai Sài Chiêu, Sài Chiêu ôm Đồng Nhi, tay còn lại kéo Nhạc Hoành lại gần, hạ giọng trấn an, “Nhớ kỹ lời ta đã nói sao? Ta sẽ không rời nàng nửa bước, còn có Đồng Nhi của chúng ta nữa.”

Ngoài Ung Thành.

Bên bờ sông Hoài, Sài gia quân tìm mấy ngày không có kết quả đã dần dần tán đi, chỉ có thuyền đánh cá lẻ tẻ phiêu lãng trên sông, tràn đầy hoang vắng.

Nhìn không tới bờ bên kia, Ân Sùng Quyết túm chặt dây cương Hắc Phong nghỉ một lúc lâu, gió thổi lạnh thấu xương, tiếng gió rít gào không dứt, Ân Sùng Quyết thân mặc y phục mỏng manh nhưng không cảm nhận được mùa đông đến gần, nét mặt tràn ngập bi ai.

“Hắc Phong, quỳ xuống!” Ân Sùng Quyết vỗ vỗ Hắc Phong, Hắc Phong thuận theo gập hai chân trước, nhìn bầu trời tiếng sấm rền rĩ, mắt Hắc Phong tựa hồ cũng ngấn lệ.

Ân Sùng Quyết gạt giỏ trúc trên lưng Hắc Phong xuống, bên trong từng bó lớn cành khô quấn lại một chỗ, lưu lại cánh hoa Mạn Đà khô, như trái tim không còn sức sống của hắn.

Ân Sùng Quyết quỳ rạp xuống bùn cát, lộ ra đầu ngón tay khô nứt, chật vật tách cánh hoa Mạn Đà khô, lần lượt thả vào trong hố cát, xong lại lấp cát lên. Làm như vậy hồi lâu, đầu ngón tay bị đất cát cành khô mài chảy máu, nhưng hắn không cảm thấy đau, vẫn cứng đờ lặp lại động tác.

Khi chôn xong hạt hoa Mạn Đà cuối cùng, nước mắt nghẹn hồi lâu cuối cùng cũng tuôn rơi, nhìn sông Hoài trắng xoá cao giọng rống, một tiếng lại một tiếng.

“A Hoành! A Hoành! Muội đáp lại nhị ca một tiếng, đáp lại nhị ca một tiếng đi!”

Sông Hoài tĩnh lặng, trời cao không tiếng động…

“Ta là Nhạc Hoành, huynh tên là gì?”

“Ta là... Ân Sùng Quyết.”

Đến chết Ân Sùng Quyết cũng không quên được khuôn mặt thanh lệ của nàng, rốt cuộc nàng từ đâu đến mà lúc bi thương cũng xinh đẹp như vậy.

“A Hoành, muội trốn không thoát đâu. Kiếp này Ân Sùng Quyết ta không phải muội không cưới. Đợi đại ca thành thân xong, sẽ đến lượt ta.”

“Không phải ta đã trốn thoát sao? Ân nhị thiếu.”

Tiếng cười trong trẻo của Nhạc Hoành ở bên tai quanh quẩn không thôi, từ đó nữ nhân này đã khắc sâu trong lòng hắn.

“A Hoành…” Ân Sùng Quyết dùng bàn tay đầy máu bốc đất cát bên bờ ném xuống lòng sông Hoài, “Nhị ca không nên buông tay!” Ân Sùng Quyết ngẩng đầu nhìn trời cao ai oán không ngừng, “Nhị ca hối hận... Nhị ca hối hận! Muội trở về... Trở về bên nhị ca đi... Chúng ta ở lại Ân Gia Bảo, không bao giờ ra ngoài nữa... A Hoành, có được không! Muội trả lời nhị ca một tiếng!!”

Tiếng gió rít gào không dứt, trời cao vẫn không đáp lại.

“Chung quy là thời gian không thể đảo lưu, nhị ca, huynh nói có đúng không?”

“Thâm tình chôn kín của Ân nhị thiếu với Nhạc Hoành, khiến người khác thán phục.”

Một thân ảnh chậm rãi bước đến sau Ân Sùng Quyết đang lòng như tro tàn, tiếng nhẹ như tơ.

Chia sẻ: Có liên quan