Vấn Nhã cười híp mắt bò lên giường Lãnh Sát, khóe miệng vui vẻ nở hoa, nhìn mặt hai huynh đệ đỏ thẫm nói:
“Nhã Nhi ta hiện tại mệt mỏi, cho nên vì đêm nay, Nhã Nhi hiện tại có cảm giác ngủ ngon rồi, hai vị tướng công thân ái, các ca cũng đừng nói không được nha, Nhã Nhi nghe nói nam nhân nói không được đó chính là thực mất mặt à.”
Lãnh Sát cùng Lãnh Thù nhìn nhau liếc mắt một cái, tâm hữu linh tê, đang chạy trối chết.
‘Nữ nhân này, bọn họ chịu không nổi.’
“Các ca cũng đừng làm cho Nhã Nhi thất vọng a!”
Vấn Nhã thừa dịp bọn họ chạy ra trước cửa vẫn không quên hô to một tiếng. Sau đó ôm cái gối đầu ngây ngốc ở trên giường quay cuồng vài lần, cười mộng đi gặp Chu công.
Vấn Nhã tỉnh ngủ đã là xế chiều, đem nàng cho rằng thật xinh đẹp nhìn Vương Lôi. Vương Lôi người một đêm vì tinh thần không khỏe cho nên đến bây giờ còn không có tỉnh. Vấn Nhã nhẹ nhàng mà ngồi ở bên giường của hắn, lẳng lặng nhìn khuôn mặt hắn đang ngủ, trong lúc ngủ mơ tuấn lông mày Vương Lôi nhíu chặt, làm cho Vấn Nhã rất là đau lòng, nhịn không được dùng tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt lên mọi sự phiền não của hắn.
Võ công Vương Lôi đã muốn khôi phục, tay nhỏ bé của Vấn Nhã vừa đụng, hắn liền mở hai mắt ra, vừa thấy là Vấn Nhã, nhanh ngồi dậy nói :
“Nhã Nhi, nàng tới đã lâu rồi sao?”
“Vương đại ca, Nhã Nhi đánh thức ca sao? Thực xin lỗi.”
Vấn Nhã lùi tay nhỏ bé về một bộ dạng làm sai chuyện.
“Không có việc gì, Vương đại ca cũng nên tỉnh.”
Kỳ thật trong lòng Vương Lôi vì Vấn Nhã đến thăm hắn cảm thấy vui vẻ rồi.
“Vương đại ca gặp ác mộng sao? Nhã Nhi thấy lông mi của ca đều nhăn lại.”
“Vương đại ca mơ thấy Mị Vũ.”
“Mị Vũ? Đệ đệ Mị Thần tỷ? Cái bệnh mỹ nam kia sao?”
“Đúng vậy, yêu phụ đáng giận kia tuy rằng thật giận, nhưng đệ đệ của nàng cũng là người thiện lương, lần này Nhã Nhi nàng. . Ta sợ hắn sẽ nghĩ không thông.”
Vương Lôi nghĩ đến Mị Thần tỷ đối với hắn làm hết thảy, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đầu lưỡi của hắn bây giờ còn rất đau, nói chuyện lên cũng rất mơ hồ. Nhưng hắn đối với Mị Vũ vẫn thực thương cảm.
“Đệ đệ sắc nữ ấy còn có thể là người tốt gì, Vương đại ca, ca không biết hắn, làm sao mà biết à. Mị Thần tỷ đối với ca như vậy, ca còn giúp đệ đệ của ả nói chuyện nữa, đầu óc ca sốt hỏng rồi, Nhã Nhi ta đây làm vậy như muốn phá hư tiện nghi của nữ nhân kia.”
Vấn Nhã nghĩ đến nam nhân của nàng thiếu chút nữa bị nữ nhân khác cường, trong lòng lửa giận bốc lên.
“Vốn ta cũng không tin vậy, nhưng Mị Vũ từ nhỏ liền bệnh nặng, Mị Thần tỷ đem hắn bảo hộ vô cùng tốt, những chuyện ả làm ở bên ngoài cũng không cho đệ đệ biết, lần này ả bắt ta đi, là muốn tìm tỉ phu cho đệ đệ, Mị Vũ theo ta hàn huyên cả đêm, hắn chứng thật là vô tội.”
Vương Lôi vì Mị Vũ biện giải.
“Vương đại ca, vậy ca đây là đang trách Nhã Nhi đúng không? Hiện tại Nhã Nhi làm cũng đã làm, hắn lại không có tổn thất gì, ca nên làm gì giúp hắn giờ.”
Là người ở hiện đại nên Vấn Nhã đương nhiên không biết ở cổ đại trinh tiết đối với nam nhân cũng quan trọng giống nữ nhân.
“Không, Nhã Nhi, Vương đại ca không có ý này, chẳng qua là cảm thấy hắn thật đáng thương.”
Vương Lôi thấy Vấn Nhã bắt đầu tức giận, nhanh giải thích, Vấn Nhã cũng là vì hắn mới làm như vậy.
“Được rồi, không nói nữa, Vương đại ca, thương thế của ca tốt hơn một chút không?”
Vấn Nhã quan tâm hỏi.
Vương Lôi vươn đầu lưỡi sưng đỏ thè ra cho Vấn Nhã xem. Vấn Nhã đau lòng nói:
“Để cho Nhã Nhi giúp ca trị.”
Nói xong cái miệng nhỏ nhắn đưa qua.
Vương Lôi ngượng ngùng không thôi, cà lăm nói:
“Đừng, Nhã Nhi đừng nghịch.”
Vấn Nhã thấy Vương Lôi cũng đã không dám nhìn nàng, thu hồi tâm chơi đùa, lôi kéo cánh tay Vương Lôi nói :
“Vương đại ca, chờ ca khỏe rồi, Nhã Nhi sẽ cùng ca được không? Mấy ngày nay ca phải nghỉ ngơi nhiều nha.”
Vương Lôi nghe lời này rất mờ ám, trong lòng ngọt lên, hắn cùng Vấn Nhã lại tăng thêm một bậc. Hắn cũng không được tự nhiên, thâm tình nhìn Vấn Nhã nói :
“Uhm.”
Tiếp theo đem Vấn Nhã kéo vào lòng ngực của hắn, làm cho đầu nhỏ Vấn Nhã tựa vào bộ ngực hắn, hưởng thụ tình yêu ngọt ngào ngắn ngủi này.
= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =
Cùng lúc đó, ở trong tiểu viện của Mị Thần tỷ.
“Tiểu Vũ, đệ đừng ngu như vậy, tỷ tỷ chỉ có một đệ đệ là đệ, đệ muốn chết, đệ để tỷ tỷ sống thế nào a.”
Mị Thần tỷ một thân chật vật, nước mũi nước mắt dàn dụa khuyên Mị Vũ không nên tức giận với nàng, chỉ thấy chỗ cổ tay hắn quấn chi chít băng vải, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tràn ra máu tươi.
“Tiểu Vũ, tỷ thực xin lỗi đệ, đệ không cần như vậy? Tỷ không nên dối gạt đệ, lại càng không nên bắt Vương thị vệ, làm cho tiểu nha đầu kia đối xử với đệ như thế. Tiểu Vũ, đệ đừng như vậy, đệ nói, đệ muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho tỷ a, đệ đừng làm tỷ sợ a, ô ô. . .”
Mị Thần tỷ khóc ngã vào bên giường.
Mà trên giường Mị Vũ sắc mặt tuyết trắng vẫn không nhúc nhích, dường như không còn thở vậy.
“Tiểu Vũ, đệ có phải hận Vấn Nhã hay không, tỷ giúp đệ đem nàng bắt tới, đệ muốn nhục nhã bọn họ như thế nào cũng được!”
Mị Thần tỷ vì đệ đệ này, cái gì cũng làm ra được, chẳng sợ mắc thêm lỗi lầm nữa, nàng cũng không thèm quan tâm.
Lúc này, đầu Mị Vũ bỗng nhiên chuyển động, đầu quay tới nhìn về phía Mị Thần tỷ, khẽ mở miệng nói :
“Đừng! Tỷ, đây không phải lỗi của nàng, Vương đại ca là phu quân của nàng, nhưng tỷ đối với hắn vậy, nàng đối với ta cũng không tính quá mức, tỷ bắt nàng đến có tác dụng gì, tỷ để ta làm sao đối mặt với nàng a.”
Trong mắt phượng của Mị Vũ tràn ngập u buồn.
“Tiểu Vũ, đệ đừng như vậy, là tỷ không đúng, đệ đánh tỷ, mắng tỷ đi mà đừng tìm chết. Tỷ rất sợ sợ về sau một người cô độc sống trên đời, vậy còn có ý gì nữa. Đệ nếu cảm giác mình không thể gặp người nữa, vậy làm cho nha đầu kia gả cho đệ thì được rồi.”
Mị Thần tỷ bỗng nhiên tròng mắt sáng lên.
‘Đây sẽ là một biện pháp tốt.’
“Tỷ, tỷ đang ở đây nói cái gì vậy?”
Mị Vũ nghe tỷ hắn nói mà hoảng sợ, nhưng trên mặt tuyết trắng lại nổi lên một tia đỏ ửng. Hắn nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Vấn Nhã, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vấn Nhã liền hảo cảm.
“Tiểu Vũ, đệ không ghét nàng có đúng hay không?”
Mị Thần tỷ bắt giữ mặt đỏ vủa Mị Vũ.
Mị Vũ Tâm tư đơn thuần, rất ít tiếp xúc sự vật bên ngoài, huống chi loại tình hình này, bị Mị Thần vừa hỏi, mặt càng đỏ hơn.
“Tỷ, tỷ đừng xằng bậy, nàng đã có phu quân rồi, làm sao có thể ở bên người tàn phế như ta a.”
“Nói bậy, đệ làm sao tàn phế, chẳng qua không thể mệt nhọc thôi. Phu quân của tiểu nha đầu kia chỉ hơn, chứ không kém, đệ nếu là thật thích nàng, tỷ nghĩ biện pháp, nhưng đệ không thể làm việc ngốc nữa.”
Mị Thần tỷ vì Mị Vũ đáp lại mà cao hứng.
“A, nàng làm sao có thể có rất nhiều phu quân a?”
Mị Vũ cực kỳ kinh ngạc, hắn nhìn không ra tiểu cô nương đáng yêu như thế nhưng không chỉ một cái phu quân.
“Nàng là một tiểu sắc nữ, bên người mỹ nam rất nhiều, trước đệ nhìn thấy hai mỹ nam tử đó, cũng hẳn là phu quân của nàng. Bất quá, nàng đối với nam nhân của nàng đều có tình có nghĩa, nàng gả cho đệ, cũng nhất định sẽ trân trọng đệ tốt.”
“A, vẫn là không cần.”
Mị Vũ nghĩ đến phu quân của nàng người người xuất sắc, mà bộ dạng hắn bình thường còn là một bệnh nhân, nàng làm sao có thể coi trọng hắn. Nghĩ đến đây, mặt của hắn lại trắng.
“Tiểu Vũ, đệ đừng nghĩ lung tung, ở trong mắt tỷ, đệ là tốt nhất, đệ bây giờ nghỉ ngơi thật tốt, đừng làm chuyện điên rồ, tỷ tỷ có việc đi ra ngoài chút.”
Mị Thần tỷ nhìn ra tâm tư đệ đệ, vì hắn, nàng nhất định phải tìm Vấn Nhã nói chuyện. Ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông a.
“Lưu thẩm, phiền toái thẩm nhìn Tiểu Vũ, ta đi rất nhanh sẽ quay lại.”