Một bữa cơm mau chấm dứt thì Quân Nghị Thiên để đũa xuống đối với Vấn Nhã nói:
“Tiểu Nhã Nhi, ăn xong rồi hãy cùng Nghị Thiên ca ca hồi cung đi!”
Quân Nghị Thiên sợ thích khách lại đến, lo lắng cho an toàn của Vấn Nhã. Hắn vừa mới mở miệng, Quân Nghị Lân không cẩn thận liền sặc “Khụ khụ khụ”, trên khuôn mặt tuấn mỹ là xanh hồng lần lượt thay đổi.
“Ngũ đệ, làm sao đệ không cẩn thận như vậy hả!”
Quân Nghị Thiên khó hiểu.
‘Nhã Nhi cùng chính mình hồi cung, hắn khẩn trương cái gì a.’
“Uống chút canh đi! Ngu ngốc!”
Vấn Nhã thấy hắn ho sắp đến mức không thở nổi, nhất thời tức giận mắng ra.
Vương Lôi chạy nhanh đem bát canh đưa cho Quân Nghị Lân.
Quân Nghị Lân nhận lấy liền ‘ừng ực’ uống một hơi hết, cuối cùng chậm chạp, yếu ớt nói:
“Hoàng huynh, huynh cũng quá nóng lòng đi, Hoàng tẩu mới đi ra hai ngày, huynh đã đòi hồi cung rồi, Hoàng tẩu đáp ứng Ngũ đệ muốn đi thăm Lân Vương phủ đây này. Ngay hôm qua Hoàng tẩu đáp ứng Tam ca, Hoàng tẩu nói rồi, đã hứa với Ngũ đệ mà không làm được sao, thật không công bằng mà, dù sao Hoàng tẩu cũng nói muốn liên lạc bồi dưỡng cảm tình với ta nhiều một chút.”
Quân Nghị Lân biết lúc ho khan đã nghĩ biện pháp tốt để đáp.
“Nhã Nhi đây là có chuyện gì a?”
Quân Nghị Thiên một đầu tràn đầy mờ mịt.
Vấn Nhã đầu đầy hắc tuyến nhìn Quân Nghị Lân, thầm nghĩ:
‘Tiểu tử thúi này, đem mọi chuyện đều giao cho ta.’
Lập tức cười hì hì giải thích cho Quân Nghị Thiên:
“A, là như vậy, ngày hôm qua Nhã Nhi ở khách điếm đụng phải Kỳ ca ca cùng Lân ca ca, sau đó Nhã Nhi lại bị thích khách đuổi giết, Kỳ ca ca thay Nhã Nhi cản một kiếm, trong lòng Nhã Nhi thấy cảm kích, liền chủ động nói đến Kỳ Vương Phủ chiếu cố cho Kỳ ca ca, Ngũ đệ nói tất cả mọi người đều là huynh đệ, Nhã Nhi không thể thiên vị, đi qua Kỳ Vương Phủ cũng phải đi chỗ của hắn một chút thế này mới công bằng. Nhã Nhi không có biện pháp cũng chỉ gật đầu đáp ứng hắn.”
Vấn Nhã vừa nói trong đầu vừa chuyển cực kỳ nhanh.
“Vậy sao, hóa ra như vậy, Ngũ đệ tính tình tiểu hài tử này của đệ khi nào thì có thể thay đổi được đây a, Trẫm có nghe nói đệ cả ngày lưu luyến nơi bướm hoa, không có việc gì làm. Đem mặt mũi Hoàng gia đều mất hết.”
Quân Nghị Thiên giận tái mặt.
Quân Nghị Lân vừa nghe cái đề tài này, mặt liền nóng lên, nghĩ đến tính tình Vấn Nhã lần trước, nhanh.miệng nói:
“Được rồi , Hoàng tẩu cũng đã giáo huấn qua, Hoàng huynh hãy bỏ qua ta đi, ta về sau không đi nữa còn không được sao!”
Nói xong cuối cùng uể oải cúi đầu.
“Ngũ đệ tuổi cũng không nhỏ, Hoàng huynh cũng nên giúp đệ xem xét Vương phi rồi, đệ có vừa ý cô nương nhà nào không?”
Quân Nghị Thiên tính Quân Nghị Lân đã mười bảy tuổi rồi, cũng nên đón tiểu tức phụ.
Quân Nghị Lân vừa nghe, mạnh mẽ ngẩng đầu, mặt mũi trắng bệch, vội vàng nói:
“Hoàng huynh, ta còn nhỏ a, vấn đề này sau này rồi nói sau!”
Nói xong khóe mắt lén liếc nhìn Vấn Nhã một cái.
Trong lòng Vấn Nhã lại cả kinh.
‘Quân Nghị Lân mình nhưng là đã chọn hắn rồi, làm sao có thể thú Vương phi. Hắn đồng ý ta còn không đồng ý đâu nha.’
Nàng suy nghĩ một chút nói:
“Nhã Nhi cho rằng hôn nhân đại sự không phải trò đùa, tối thiểu hai người muốn tương thân tương ái mới được, bằng không nhưng là bi kịch cả đời, Nghị Thiên ca ca ca hãy để cho Ngũ đệ tìm đi, tìm được rồi dĩ nhiên là sẽ đón tức phụ rồi, gấp cái gì, nói sao thì đám nữ nhân hậu cung kia của huynh còn chưa giải quyết xong a, còn rảnh mà quan tâm chuyện người khác sao, huynh trước tiên quản chính bản thân mình đi, hừ!”
Vấn Nhã càng nói càng chua, cuối cùng mắt đã muốn chém xéo về phía Quân Nghị Thiên.
Quân Nghị Thiên nghe Vấn Nhã nhắc tới vấn đề đau đầu nhất này, thì vội vàng cười khổ nói sang chuyện khác:
“Hắc hắc, nếu Ngũ đệ không vội, vậy chờ một chút đi, nếu gặp gỡ người mình thích, Tứ ca giúp tứ hôn cho đệ.”
Nghĩ đến đám phi tử hậu cung của hắn không biết hắn vì sao không sủng hạnh các nàng, người người nhìn hắn giống như lang sói muốn vồ mồi, thật đúng là không dễ đối phó. Biện pháp của Nhã Nhi mặc dù tốt, nhưng mà sợ nhịn không được lâu đâu, mẫu hậu lại mỗi ngày phái người bưng tới một chén thuốc đen tuyền, hắn nhìn mà đã muốn phun.
“Cám ơn Hoàng huynh!”
Quân Nghị Lân lập tức vui vẻ nhếch môi, nghĩ rằng:
‘Tiểu Nhã Nhi, thật lợi hại, bắt đến tâm của Hoàng huynh luôn.’
“Nhã Nhi không muốn vội hồi cung như vậy, Nghị Thiên ca ca huynh trở về trước đi, Nhã Nhi nếu đáp ứng Tam ca cùng Ngũ đệ rồi, thì Nhã Nhi không muốn làm người thất tín. Nói sao thì Nhã Nhi cũng chưa vui chơi đủ đâu.”
Vấn Nhã chu miệng lên.
Tuấn mày Quân Nghị Thiên nhíu lại.
“Nghị Thiên ca ca, có được hay không vậy?”
Vấn Nhã bắt đầu làm nũng rồi, nhẹ nhàng đi đến lắc lắc ống tay áo Quân Nghị Thiên.
“Nhưng bây giờ thích khách còn chưa bắt được, Nghị Thiên ca ca lo lắng a.”
Quân Nghị Thiên thấy nàng làm nũng liền mềm lòng.
“Nghị Thiên ca ca không phải phái nhiều quan binh đến như vậy sao? Còn Vương đại ca sẽ bảo hộ ta, huynh xem Nhã Nhi bây giờ không phải là một chút đả thương cũng không có ư, Nghị Thiên ca ca yên tâm, Nhã Nhi đáp ứng Nghị Thiên ca ca sẽ sớm một chút hồi cung được không? Có được hay không vậy? Có được hay không vậy? Nghị Thiên ca ca. ~”
Vấn Nhã kéo bàn tay to của Quân Nghị Thiên đặt ở trong bàn tay nhỏ của nàng mà chà chà, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn Quân Nghị Thiên.
Quân Nghị Thiên nghe thanh âm kiều mị của nàng, cả người muốn run lên rồi, lại thấy khuôn mặt đáng yêu tươi cười, đôi mắt to tràn ngập chờ mong của nàng, lúc này trong lòng mềm nhũn, sủng nịnh nói:
“Vậy được rồi, nhưng Nhã Nhi phải đáp ứng Nghị Thiên ca ca sớm một chút trở về, Nghị Thiên ca ca sẽ rất nhớ Nhã Nhi.”
Vấn Nhã vừa thấy hắn đã đáp ứng, lập tức cao hứng nhào tới khuôn mặt tuấn tú của hắn “chụt chụt” hôn lên hai cái, tiếp tục làm nũng nói:
“Nghị Thiên ca ca thật tốt, Nhã Nhi thích nhất Nghị Thiên ca ca.”
Quân Nghị Thiên tên Hoàng Đế này cũng không khỏi bị nàng khiến cho cả mặt đỏ rần, trước mặt Ngũ đệ cùng Vương Lôi thật là có điểm ngượng ngùng, bất quá trong lòng lại rất ngọt như mật.
Nhìn mà trong lòng Quân Nghị Lân cùng Vương Lôi dấm chua ứa ra, nhưng nghe đến Vấn Nhã có thể lưu lại, vẫn nên cao hứng hơn là thương tâm.
Vấn Nhã thấy Quân Nghị Thiên nhu tình vạn chủng nhìn nàng, giật mình, ngang nhiên xông qua kề tai nói nhỏ:
“Nghị Thiên ca ca nếu không vội, cơm nước xong nghỉ ngơi rồi lại đi.”
Quân Nghị Thiên nghe được, quả nhiên hai mắt tỏa ánh sáng, hưng phấn mà ôm lấy Nhã Nhi nói:
“Tiểu Nhã Nhi nói là thật?”
“Uhm ~”
Vấn Nhã thấy bộ dạng hắn vui vẻ thế này, ngượng ngùng gật gật đầu.
‘Nam nhân này, cũng muốn dỗ nha.’
Quân Nghị Thiên thấy nàng gật đầu, làm sao còn chú ý được gì khác, nhanh ôm lấy Vấn Nhã mà nói :
“Nghị Thiên ca ca ăn no, hiện tại muốn nghỉ ngơi.”
Vấn Nhã không nghĩ tới hắn không biết xấu hổ như vậy, cũng chỉ đem đầu nhỏ vùi vào trong ngực của hắn trốn đi.
“Trẫm buổi chiều hồi cung, hiện tại cùng Quý Phi nương nương cần nghỉ ngơi biết chưa, các ngươi đi làm việc đi thôi, Ngũ đệ đệ cũng nên đi xem Tam ca. Cao công công, trong lúc Trẫm nghỉ ngơi, không nên quấy nhiễu.”
Nói xong Quân Nghị Thiên ôm Vấn Nhã vội vàng đi trở về phòng, lưu lại Quân Nghị Lân một mặt xanh xao cùng Vương Lôi vẻ mặt sầu khổ.
Quân Nghị Thiên ôm Vấn Nhã trở lại phòng, liền khẩn cấp nói:
“Tiểu Nhã Nhi, Nghị Thiên ca ca có thể nói là nhớ muốn chết rồi, Tiểu Nhã Nhi cũng muốn Nghị Thiên ca ca sao?”
Nói xong liền hôn cái miệng nhỏ nhắn của Vấn Nhã.
Vấn Nhã vừa thấy bộ dạng giống như khỉ đang cười cười, một bộ dạng giống như Quân Nghị Lân, thật đúng là hai huynh đệ a, nam nhân này ở phương diện này cũng thật không có một người có chút tiền đồ.
“Đợi chút! Nghị Thiên ca ca đừng vội nha, vừa ăn no liền vận động không tốt đâu.”
Vấn Nhã đẩy Quân Nghị Thiên ra.
Quân Nghị Thiên nghe Vấn Nhã vừa nói như thế, lúc này sửng sốt, tiếp theo cười to nói:
“Ai nói vậy, Nghị Thiên ca ca làm sao chưa từng nghe qua, Tiểu Nhã Nhi là thẹn thùng sao? Nghị Thiên ca ca giúp nàng cởi áo.”
Nói xong cũng vừa cởi quần áo mà hắn giúp nàng mặc vào không lâu đó.
Vấn Nhã vừa tức vừa thẹn, chụp bàn tay to của hắn kiều mị nói:
“Ai nha, thật sự, ai lừa huynh.”
Quân Nghị Thiên thấy nàng xấu hổ bộ dạng thực đáng yêu, trong lòng nhộn nhạo, mặc kệ nàng phản kháng, một phen ôm lấy liền hướng giường lớn đi đến, giọng nói đây bá đạo:
“Nghị Thiên ca ca mặc kệ, hiện tại muốn Tiểu Nhã Nhi, đã đợi không kịp, là Tiểu Nhã Nhi chính mình quyến rũ Nghị Thiên ca ca, không thể vãn hồi được nữa.”
Nói xong cũng đặt Vấn Nhã ở trên người.
Vấn Nhã vừa nghe, liếc mắt một cái.
‘Thời điểm này làm sao có thể nói lọt tai tên sắc lang này chứ. Mình phóng hỏa, dù sao cũng do mình diệt đi.’
“Được rồi, tới thì tới, chẳng lẽ còn sợ huynh sao.”
Vấn Nhã không thèm đếm xỉa.
Quân Nghị Thiên thấy Vấn Nhã nhiệt tình, lại hưng phấn ha ha cười.
Hai người bằng tốc độ nhanh nhất cởi hết y phục, tiến vào trong chăn, nhất thời tình cảm mãnh liệt bốc cháy lên. Bên trong độ ấm càng lên càng cao, chỉ chốc lát sau, toàn bộ tây viện liền vang lên tiếng kêu của nữ nhân nào đó nín đã lâu, còn có thanh âm hỗn loạn thỏa của một nam nhân.
Mà đáng thương cho Vương Lôi đứng ở ngoài tường tây viện lại thành một pho tượng, chỉ là pho tượng này mặt khổ như trái dưa chuột.
‘Tại sao mình chỉ có nghe được một phần a.
. . . . . .