Khi Tề An Cư đến cửa hàng nội thất, Tống Lăng Ức đang cùng nhân viên tư vấn về một chiếc tủ rượu.
"Tôi thành thật xin lỗi, nhưng đây là phiên bản giới hạn. Đây đã là mức giá thấp nhất rồi, thực sự không thể giảm thêm được. Thực tế lợi nhuận chúng tôi thu được không nhiều." Nhân viên mỉm cười nói. "Hơn nữa, đây là gỗ nhập khẩu, tất cả đều là vật liệu thân thiện với môi trường. Giảm giá này là vì chương trình khuyến mãi, sau hôm nay giá sẽ trở về mức ban đầu."
Tống Lăng Ức có chút do dự, nói: "Vậy giảm giúp tôi phần số lẻ đi, tôi sẽ chốt đơn luôn."
Nhân viên tỏ vẻ phiền muộn nhưng trong lòng lại thầm vui mừng. Chỉ có mấy chục tệ thôi, giảm xuống là chuyện nhỏ. Khách hàng này thực sự rất dễ nói chuyện!
"Ồ, được thôi," cô miễn cưỡng nói, "Tôi nghĩ anh thật lòng muốn mua nó, nên tôi sẽ..."
"Xin lỗi, chúng tôi không muốn nữa," một giọng nói trong trẻo đột nhiên cắt ngang.
Vẻ mặt của nhân viên bán hàng chợt cứng đờ: Là ai?
"An Cư! Anh đến rồi sao?" Đôi mắt mở to kinh ngạc, cậu nở một nụ cười rạng rỡ.
Tề An Cư thầm nghĩ: Nếu tôi không tới, cậu có lẽ đã dọn sạch cửa hàng nội thất quá!
Anh xin lỗi với nhân viên bán hàng, kéo Tống Lăng Ức rời đi.
"Tủ rượu đó không tốt sao? Em thấy hình dáng khá độc đáo," Tống Lăng Ức nghĩ Tề An Cư không thích tủ rượu nên nói. "Chúng ta đi xem cái khác được không?"
"Anh có muốn mua gì không? Em đưa anh đi."
"Được rồi! Để em cho anh xem những món em đã đặt..."
"Tất cả đều trả về đi."
"..." ( ⊙ o ⊙)?
Tống Lăng Ức bây giờ mới nhận ra Tề An Cư không vui, nhưng cậu cũng không biết mình đã làm sai điều gì, trong lòng ngơ ngác.
Tống Lăng Ức quả thực đã đặt mua rất nhiều thứ, trong đó có một chiếc bồn tắm massage siêu xa xỉ. Sắc mặt Tề An Cư tối sầm: "Cậu định quy hoạch lại nhà cửa à?"
"Không, là..." Tống Lăng Ức nhất thời không nói nên lời. Đồ đạc cậu mua đương nhiên là dùng để trang trí biệt thự sau này, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Tề An Cư, cậu cảm thấy tốt hơn là không nên nói gì.
Cuối cùng, với sự kiên quyết của Tề An Cư, mọi thứ cần hoàn lại đều đã được hoàn lại, thậm chí bao gồm cả tiền đặt cọc. Một số cửa hàng từ chối hoàn lại tiền đặt cọc thì cũng không làm gì được.
Cuối cùng chỉ còn lại chiếc tủ lạnh hai cửa để sử dụng và chuyển thẳng đến nhà Tề An Cư.
Sau khi trở về nhà, Tề An Cư không khỏi giáo huấn:
"Mặc dù kiếm được rất nhiều tiền nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí."
"Trước khi mua một thứ gì đó, nghĩ kỹ xem cậu có cần đến không. Đừng chỉ mua vì nó rẻ. Dù thứ gì rẻ đến đâu mà không sử dụng cũng là lãng phí, cậu biết không?"
"Nhìn xem,tiền đặt cọc xem như đi tong rồi."
Nói xong, anh tự hỏi liệu mình có phải hơi quá không, việc này có liên quan gì đến anh? Nếu bị dạy đời như vậy, anh nhất định sẽ chán ghét.
Anh nhìn Tống Lăng Ức đang cúi đầu ngoan ngoãn như học sinh tiểu học.
Nghĩ nghĩ, anh nói: "Có lẽ là tôi nhiều chuyện, dù sao là tiền của cậu, cậu muốn tiêu bao nhiêu là việc của cậu, tôi nói vậy thôi, cậu đừng để bụng."
"Không cần, anh cứ quản em đi!" Tống Lăng Ức lập tức nói. "Em thực sự đã làm sai, anh nói đúng, về sau em sẽ không bao giờ tái phạm!"
Nghe được lời cam đoan khẩn cấp của anh, Tề An Cư có chút xấu hổ. Dừng một chút, anh gật đầu nói: "Tôi lấy tủ lạnh dùng, lát nữa sẽ đưa tiền cho cậu."
"Không không không, em tặng anh mà." Tống Lăng Ức liên tục xua tay. "Với quan hệ của chúng ta, có chút tiền mà cũng lấy của anh thì đúng là không nên."
"Đã là anh em thì phải sòng phẳng." Tề An Cư không chút do dự nói.
Nếu không phải là anh em thì sao? Em chưa bao giờ muốn là anh em của anh cả!
"An Cư, nếu," Tống Lăng Ức căng thẳng nuốt nước bọt, "Ý em là, nếu em muốn đổi một căn nhà đủ lớn, em, anh và dì có thể ở cùng nhau, sau đó còn nhận cả thú cưng. Anh có muốn chuyển đến sống cùng em không?"
Nói xong, Tống Lăng Ức thấy như nằm mơ, cậu đang thực sự thú nhận tình cảm!
Tề An Cư giật mình. Anh không ngờ Tống Lăng Ức sẽ nói như vậy, chính xác hơn, không ngờ cậu lại làm liều và thẳng thắn như vậy.
Anh nhìn vẻ lúng túng của người đang đứng trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì.
Tống Lăng Ức cố gắng hết sức nhìn vào mắt Tề An Cư, nhưng sau một lúc, cậu lại thấy vô vọng, chỉ biết im lặng xấu hổ. Một lúc sau, cậu cố gắng hết sức để cười, tỏ ra vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ: "Chuyện đó... nói sau đi, hahaha!"
Tề An Cư cụp mắt xuống để che đậy cảm xúc trong mắt.
Kể từ khi Dương Quỳnh nhìn thấy Tống Lăng Ức ở nhà vào buổi sáng hôm đó, bà luôn đề phòng cậu một cách thái quá, cấm cửa cậu liên tục như thể sợ bắp cải tốt mà bà trồng sẽ bị lợn ăn trộm.
Bà cũng đã nói chuyện với Tề An Cư và yêu cầu con trai tránh xa Tống Lăng Ức.
Tề An Cư hỏi: "Tại sao?"
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của con trai, Dương Quỳnh không thể nói "Tên đó có ý xấu với con" mà chỉ có thể nói một cách mơ hồ: "Ừ... thằng đó xấu tính, sẽ ảnh hưởng không tốt đến con."
"Xấu tính như thế nào?"
"Nó..."
Dương Quỳnh dừng lại, tự hỏi liệu con trai mình có biết thằng đó đang nghĩ gì không? An Cư chắc chắn không ngờ, làm sao mà lường được anh em tốt của mình lại có suy nghĩ bẩn thỉu như thế. Nếu biết thì An Cư đã né thằng đó như né tà rồi.
Bà do dự một lát, vẫn chưa muốn nói ra, nhưng khi bị yêu cầu liệt kê tính xấu của Tề An Cư, bà lại nhất thời không thể nói ra.
Bỏ qua việc Tống Lăng Ức là đàn ông, cậu ta đúng là không chê vào đâu được giàu có, đẹp trai, tính cách dễ chịu, đời tư trong sạch, quan trọng nhất là một lòng một dạ với Tề An Cư. Nếu đấy là con gái, chắc chắn bà sẽ nóng vội đem gả con trai đi. Không được! Tuyệt đối không được mềm lòng!
"Ừ, thì chắc là cái mỏ nó hỗn."
"..."
Im lặng một lúc, Tề An Cư tựa hồ đang cân nhắc lời nói của bà. Sau đó anh ấy nói: "Ồ, có thể mẹ nói có lý đấy ạ."
Dương Quỳnh có chút kinh ngạc nhìn anh.
"Con sẽ tránh mặt cậu ta để không bị ảnh hưởng xấu."
"..."
Nhìn Tề An Cư vui vẻ như vậy, đến lượt Dương Quỳnh kinh ngạc.
Bà cảm thấy... mọi chuyện đang bị quá dễ dàng so với mong đợi.