Sấn Hư Nhi Nhập - Minh Trang

Chương 50




Chủ đề: Người tôi thích đang sống chung với người ảnh thương, tôi có nên tuyệt vọng không? Khóc! Hãy an ủi tôi T^T

Nội dung:

[Hình ảnh]

[Nhãn dán]

[Nhãn dán]

[Nhãn dán]

1L: Tôi vô tư click vào và nhận 10.000 điểm sát thương [cười và khóc] [cười và khóc] [cười và khóc]

2L: Thật xấu xa!

3L: Trời ơi, chọc mù mắt cẩu độc thân!

4L: Tôi muốn ôm thớt đăng một cái, nhưng... thớt đừng đi, kể cho tôi nghe về cuộc sống của bạn xem.

5L: Hạnh phúc thật!

6L: Cảm ơn thớt đã chia sẻ ~ Hôm nay tôi chỉ sống nhờ những bức ảnh này (≧≦)

7L: Lại ngược đãi chó độc thân rồi ~ Đừng vậy mà, tôi thích lắm.

8L: Ngọt ê răng [che miệng cười]

9L: Không ai có thể xứng đáng với thần tượng của tôi!

...

31L: Thật hay giả? Tống Lăng Ức là gay sao? Người đi mua sắm với anh ấy ở Furniture City có phải là bạn trai của anh ấy không? Họ đang ra ngoài cùng nhau à?

...

Tống Lăng Ức vừa nói xong, Tề An Cư sắc mặt âm trầm, ném toàn bộ quần áo của cậu ra ngoài.

Cậu giữ lấy cửa, không bỏ cuộc: "An Cư, hôm qua anh nói chuyện để mai nói. Hôm nay đã là "ngày mai" rồi!"

Tề An Cư nhướng mày, nở nụ cười nhạt: "Đã hoãn vô thời hạn rồi."

Vẻ mặt kinh ngạc của Tống Lăng Ức hiện rõ.

Sau khi đóng cửa và đuổi Tống Lăng Ức đi, Tề An Cư trở lại phòng ngủ. Ánh sáng mặt trời len lỏi qua khe hở của rèm, báo hiệu một ngày nắng đẹp. Anh mỉm cười nhẹ, thư thái nằm xuống.

Tuy nhiên, sau khi bị đuổi ra ngoài, Tống Lăng Ức chỉ trống rỗng trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Dù sao thì cậu bị phũ đã quen, trái tim đã học cách tự lực tự cường, tốc độ tự chữa lành nhanh như chó chạy ngoài đồng. ( ̄▽ ̄)

Khi bị đuổi ra ngoài, cậu vẫn đang mặc bộ đồ ngủ và mang dép đi trong nhà. Cậu không bận tâm mặc lại quần áo, nhanh chóng trở về nhà, run rẩy suốt dọc đường. Cũng may không gặp ai, nếu không hình tượng siêu sang hàng đầu sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Về đến nhà, cậu cẩn thận gấp bộ đồ ngủ của Tề An Cư, đặt cạnh gối, thầm thề ngày nào cũng phải ôm ấp vuốt ve nó.

Sau đó cậu chán nản ngồi trên máy chạy bộ một lúc, không biết phải làm gì. Lịch trình công việc trống, An Cư thì lơ đẹp cậu, đột nhiên Tống Lăng Ức thấy nhàm chán.

Suy nghĩ hồi lâu, cậu vỗ đầu rồi hào hứng chạy đến trung tâm mua sắm.

Tống Lăng Ức: An Cư! Anh đã dậy chưa? Anh có muốn đi mua sắm với em không?

Tống Lăng Ức: Em đang ở XX Mall! Anh có muốn ghé qua không? Em tìm thấy một nhà hàng rất nổi tiếng. Đồ ăn trông rất ngon. Bọn mình đi ăn trưa cùng nhau đi! (^0^)/

...

Sau khi gửi liên tiếp mấy tin nhắn WeChat, không biết Tề An Cư không nhìn thấy hay không muốn trả lời, cậu vẫn không nản lòng, tiếp tục chụp lại thứ gì đó thú vị mà cậu nhìn thấy và gửi cho anh.

Cậu đi ngang qua một cửa hàng thể thao đang giảm giá, ban đầu không có hứng thú nhưng sau đó quay lại như nghĩ ra điều gì đó.

Nhân viên bán hàng nhìn cậu vui vẻ nhiệt tình giới thiệu: "Xin chào, cửa hàng chúng tôi đang tổ chức sự kiện kỷ niệm, giảm giá 30-50% toàn bộ cửa hàng! Giảm 200 cho đơn hàng trên 1.000, giảm 300 cho đơn hàng trên 1.500! Mua ngay bây giờ chính là thời điểm lý tưởng đấy ạ!"

Tống Lăng Ức đút tay vào túi quần, nhìn xung quanh: "Bên anh có giày thể thao chuyên để chạy bộ không?"

"Vâng! Chúng tôi có nhiều loại giày chạy bộ, vô vàn lựa chọn lý tưởng cho anh!"

Nhân viên bán hàng dẫn cậu đến quầy trưng bày giày thể thao, Tống Lăng Ức thử vài đôi, chọn một đôi cảm thấy thoải mái nhất rồi nói: "Lấy cho tôi một đôi cỡ 43, giá giảm bao nhiêu?"

"Cái này giảm giá 30%. Nếu mua hai đôi, anh có thể được giảm giá 50%."

"Vậy cho tôi hai đôi."

"Có ngay! Ngoài màu xám nhạt, chúng tôi còn có màu xanh lam, đỏ và trắng. Anh có muốn một đôi màu khác không?"

"Không, chỉ có hai đôi giống nhau thôi."

"..."

Sau đó cậu chọn thêm vài bộ quần áo thể thao, lần nào chốt đơn cũng phải là hai cái giống hệt nhau. Nhân viên bán hàng không khỏi cười. Dù không biết tại sao vị khách kỳ lạ này lại phải mua gấp đôi mọi thứ, nhưng có lẽ anh ta có một người anh em song sinh. Dù sao đi nữa, khách hàng chịu chi tiền vẫn là khách hàng tốt!

Tống Lăng Ức vui vẻ quẹt thẻ, chụp ảnh và đăng tải từng món hàng đã mua.

Tống Lăng Ức: Cửa hàng tổ chức sự kiện, giảm giá 30% cho một mặt hàng và giảm giá 50% cho hai mặt hàng, vì vậy em đã mua mỗi mặt hàng hai cái. Em được giảm giá tận 300 khi chi hơn 1.500. Em đã mua hai đôi giày và sáu bộ quần áo, tổng chi phí chỉ là 4.000 nhân dân tệ thôi á!

Trong lúc đi mua sắm, Tống Lăng Ức tình cờ ghé qua một cửa hàng thủ công mỹ nghệ và nhìn thấy một cặp cốc đôi trên cửa sổ. Hai chiếc cốc có những đường cong lõm và lồi, cùng nhau tạo thành hình trái tim. Nhớ đến thói quen mỗi sáng của An Cư, Tống Lăng Ức không chút do dự mua ngay.

Tống Lăng Ức: [Hình ảnh cốc]

Tống Lăng Ức: Em mới mua nè, em thấy thiết kế rất sáng tạo. (˙ー˙)

Lúc này trên tay cậu đã xách mấy chiếc túi, trước không hiểu tại sao có một số chị em phụ nữ mua sắm cả ngày không hết, nhưng giờ cậu đã hiểu. Mỗi lần nhìn thấy thứ gì đó, cậu đều tự hỏi liệu nó có phù hợp với Tề An Cư không, và nếu hai người dùng chung một thứ thì sẽ như thế nào.

Tống Lăng Ức: Mẫu máy tính bảng mới nè, cảm ứng xịn chưa. Đang là đợt sale chào Giáng Sinh sớm nên em không thể không mua nó cho anh!

Tống Lăng Ức: Thật trùng hợp khi tủ lạnh cũng được giảm giá! Không phải hai ngày trước dì vừa nói muốn đổi sang mẫu cửa đôi sao? Em đã đặt hàng một cái!

Tống Lăng Ức: Tôi đang ở cửa hàng nội thất, có nhiều đồ đẹp lắm luôn.

Tống Lăng Ức: Thiết kế đa dạng lắm! Nhân tiện, An Cư, anh thích phong cách nào? Phong cách châu u hay châu Mỹ? Cổ điển hay hiện đại?

Tống Lăng Ức: Sofa thì sao? Anh thích da hay vải?

Tống Lăng Ức: Anh không thích cũng không sao, có một số hàng nhập khẩu chính hãng rất tốt, nhưng mình ra tận nước ngoài mua cũng được.

Tống Lăng Ức: Chiếc tủ gỗ óc chó này đang giảm giá, em đã quyết định mua rồi. Giá sách bên cạnh cũng rất đẹp. Nếu mua cùng nhau, mình sẽ được giảm giá tốt hơn.

Khi An Cư tỉnh dậy và đọc tất cả tin nhắn WeChat một lúc, đầu anh cảm thấy nặng trĩu.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch nội tâm của Tống Lăng Ức: Đúng vậy! Em rất có ý thức về chi tiêu! Đây là cách em tiết kiệm tiền! Đây là cách em vun đắp cuộc sống chúng mình! Chúa ơi, nếu anh không cưới em thì anh sẽ cưới ai?