Trên chiếc giường hoàng tộc xa hoa, hai thân ảnh đang quấn vào nhau như thể người con gái là một dòng sông chậm rãi trôi nhè nhẹ, còn người đàn ông kia như một con tàu đang cố sức tung lượn trong con nước mênh mông ấy.
Xích Triệt nằm nghiêng người, cánh tay to lớn của anh ôm cả người cô vào lòng, một cảm giác dễ chịu và sung sướng tràn ngập trên khuôn mặt anh. Anh nghiêng người nhìn về khuôn mặt đang nhắm nghiền của cô, ánh đèn hắt lên sự mềm mại và noãn nà ấy khiến anh say đắm mà cam tâm chìm vào vực sâu muôn thẳm.
Bất ngờ, mồ hôi từ trán Tiểu Thúy chảy ra không ngớt. Không hiểu sao sự ấm áp từ anh không thể nào xóa đi giấc mơ đang dần dần xâm chiếm và ám ảnh cô. Giấc mơ rất quen thuộc, giống như cô đã từng tiến vào trước đó.
Cô thấy anh trong một ngôi mộ cổ, đất đá bắt đầu sụp xuống, anh dùng thân mình che cho cô. Từng mảnh đá nhọn quắc cắm sâu vào người anh. Cô ở bên dưới anh, không hề biết những gì đang xảy ra bên trên, cô chỉ từ từ cảm nhận sự lạnh lẽo lan tràn qua lớp da tái buốt. Mãi cho đến khi anh cúi người thỏ nhẻ vào tai cô rằng anh rất yêu cô, thì cô đã không còn cảm nhận được nhịp thở của anh nữa. Máu từ người anh tưới đẫm trên người cô, từng thứ như chết lặng trong không gian tối tăm đến cực điểm. Cô muốn bật thét lên nhưng miệng không nói ra được lời nào. Tất cả nỗi đau như hội tụ lại một chỗ mà đánh bật cô ra khỏi thế giới này.
“Tiểu Thúy, em làm sao vậy? Tỉnh lại đi!” Một giọng nói đầy lo lắng kéo cô trở về với thực tại.
Tiểu Thúy mở mắt, nhưng những hình ảnh chấn kinh đó vẫn hiện ra mồng một. Đúng rồi, giấc mơ này y hệt như lần cô và anh tới ngôi nhà tổ. Từng chi tiết xuất hiện vô cùng chân thật, màu máu đỏ ói đầy ám ảnh kia như đang nếu chặt quanh chóp mũi và khiến cô sinh ra một nỗi sợ vô hạn.
“Không sao rồi, có anh đây.” Xích Triệt ôm chầm lấy cô. Anh vừa nãy cũng thật sự hoảng hốt, anh không biết tại sao khuôn mặt cô lại trở nên cực kì tái nhợt như vậy, linh cảm nói với anh rằng, cô phải đang đấu tranh với một giấc mộng rất khủng khiếp.
Tiểu Thúy lấy lại lí trí, cô ngay tức thì sà vào lòng anh, sự ấm áp và hương vị quen thuộc kia khiến cô tĩnh tâm trở lại.
“Em đang mơ về cha mẹ mình?” Anh hỏi, nếu giấc mộng có thể nhấn chìm và làm Tiểu Thúy hoảng sợ như vậy thì chỉ có thể là cái chết của cha mẹ cô thôi.
“Không phải, em mơ về anh.” Tiểu Thúy run rẩy đáp.
“Về anh?” Xích Triệt nhíu mày khó hiểu.
Tiểu Thúy kể lại giấc mơ của cô cho anh nghe. Những chi tiết kia chân thật đến nỗi làm cô không quên dù chỉ là một chút.
“Em tin vào những giấc mơ?” Anh nhìn cô mỉm cười.
“Không tin, nhưng nó quá chân thực.” Cô hoảng sợ và rối ren.
Ngay tức khắc, không để cô nói thêm gì nữa, anh đã sà xuống cướp đoạt lời nói của cô. Sự day dưa về thể xác khiến những lo sợ của Tiểu Thúy bị vất đi. Tuy nhiên, trong đôi mắt của Xích Triệt, một dòng xoáy sâu thẳm đang không ngừng trỗi dậy mạnh mẽ.
Tại phòng bảo mật tầng 9
Tất cả năm người vẫn tụ họp đầy đủ ở đây. Xích Triệt vẫn khư khư cùng Tiểu Thúy ngồi ở giữa. Bên tay trái họ là Arsenè và Hiroshi, bên tay phải là Holmes với khuôn mặt đầy mệt mỏi.
“Holmes, nghe nói lúc này ngươi cùng cô bé Lang Tâm kia ngày đêm quấn quít. Có vẻ quá đà hay sao mà mệt mỏi đến thế hả, không ngờ thể lực của ngươi kém như vậy.” Hiroshi bên đây nhìn Holmes thì bật cười châm chọc, quả thật đây là lần đầu tiên anh thấy hắn tàn tạ như vậy.
Tiểu Thúy ngay tức thì nhíu mày, cô nhanh chóng chuyển mắt nhìn qua Holmes để tìm câu trả lời. Cô không thể để Lang Tâm làm con mồi cho lũ thợ săn đầy dục vọng này được.
“Quấn quít, ngươi nói cũng không tồi đấy. Cô ấy là phụ tá của ta, tại sao ta lại phải kiêng kị cô ấy kia chứ.” Holmes nhàn nhạt đáp lại. Quả thật, từ hôm đó, Lang Tâm luôn ở bên anh nghiên cứu, cô gần như lo hết tất cả mọi nhu cầu cấp thiết của anh, chỉ trừ việc kia.
“Phụ tá? Gamma và Cell đi theo ngươi lâu như vậy mà ngươi chỉ xem họ như thuộc hạ của mình. Cô bé đó mới đến đây, ngươi tức thì xem người ta là phụ tá. Holmes, cách thức tán tỉnh đó đã quá xưa rồi.” Hiroshi cười khoái trí.
“Im lặng được rồi chứ.” Xích Triệt nhàn nhạt thở ra, sau đó anh nhìn qua Holmes hỏi. “Tại sao cô ấy lại cùng ngươi tiến hành nghiên cứu?”
Holmes trong phút chốc cảm thấy lạnh người. Tên Hiroshi chết tiệt, đã không biết chuyện gì còn cố mở mồm thật lớn, bây giờ hay rồi, chủ nhân đã nghi ngờ anh.
“Chủ nhân, thuộc hạ cần một người để giúp đỡ. Chỉ đơn giản như vậy thôi.” Holmes đáp lại, mặt không đổi sắc. Thế nhưng, trong lòng anh đã nổi sóng từ lâu, lại một màn tâm lí, nếu không cầm cự mà để sơ hở, chắc chắn anh sẽ bị giần ra thành tám khúc.
Xích Triệt khẽ nhíu mày, dường như đang cân đo đong đếm gì đó, anh khẽ lên tiếng. “Được rồi, chúng ta bắt đầu việc chính đi.”
Lời nói phát ra như một cơn gió thổi trôi sự run sợ trong lòng Holmes. Thật may, chủ nhân đã có sự cân nhắc của riêng mình.
Hiroshi và Arsenè nhanh chóng thông báo toàn bộ sự việc mà họ đã thu nhập được ở nhà thờ Durham ngày hôm trước, ngay cả việc Challice yêu cầu phải gặp cho bằng được Xích Triệt.
“Chủ nhân, vậy có đi không?” Hiroshi sau khi trình bày thì quay sang hỏi anh.
Xích Triệt bỗng cười vang, nụ cười có sức truyền mạnh mẽ, vừa tồn tại hơi thở nguy hiểm lại có sự khinh bỉ trong đó. “Sao lại không đi chứ, xem ra lần này bí mật sẽ được hé mở toàn bộ rồi đây.”
“Vậy ngài định khi nào khởi hành?” Arsenè ngồi bên cạnh hỏi.
“Càng sớm càng tốt, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành.”
“Được, thuộc hạ sẽ nhanh chóng chuẩn bị.” Arsenè nhàn nhã đáp lại.
“Vậy còn ngươi thì sao Holmes, trông bộ dạng nhớp nháp của ngươi như thế, liệu có cản trở ta hay không đây.” Hiroshi bỗng nâng khóe môi cười điểu Holmes, quả thật bộ dạng của hắn phờ phạc như một kẻ mất ăn mất ngủ mấy ngày nay.
“Hắn chưa cần thiết phải ra tay lúc này. Thời gian của hắn chưa đến.” Xích Triệt cắt ngang lời Hiroshi. Hôm nay chưa đến thời hạn anh giao cho Holmes, cho nên, hắn phải hoàn thành trước nhiệm vụ của mình đi đã rồi sẽ hội ngộ sao.
“Thông báo cho tên M biết, ta nghĩ đã đến lúc gọi hắn về rồi.” Xích Triệt nhìn qua Arsenè.
“Thuộc hạ đã biết.” Arsenè báo cáo lại.
Trong phút chốc, bầu không khí rơi vào lạnh giá. Lần đầu tiên Xích Triệt lệnh cho Arsenè gọi M về. Điều này chứng tỏ, nhiệm vụ vào ngày mai là vô cùng khốc liệt, có thể là bị bao vây tứ phía hoặc xấu nhất là trình diện với tử thần.
“Chủ nhân, nếu đã nguy hiểm như vậy thì hãy để thuộc hạ đi là được rồi. Ngài không cần thiết phải ra tay.” Hiroshi nhíu mày lo lắng, nhiệm vụ mà triệu tập cả M hẳn không sống thì hoặc chết.
“Nếu không có ta, liệu kẻ đằng sau bóng tối đang vênh váo kia có chịu thò đầu ra ngoài hay không. Ta không muốn là khán giả, ta muốn làm nhạc trưởng!” Xích Triệt vừa nói vừa cười, sau đó nhìn xuống khuôn mặt đang bất an bên dưới, âm thanh đầy rẫy yêu thương cất lên từng tiếng. “Xem như đây là bản nhạc ta đánh riêng dành tặng cho thiếu phu nhân của các ngươi vậy.”
Lời nói vừa phát ra khiến Tiểu Thúy cũng phải ngước nhìn, đôi mắt cô lộ rõ sự bất ngờ. Thâm ý được gói rém trong đó thì ai cũng hiểu rõ. Đó là sau trận chiến này, anh và cô sẽ cùng dắt tay nhau vào lễ đường, cô sẽ chính thức trở thành người phụ nữ của anh, người phụ nữ đầy quyền lực của gia tộc Hunter sau này.
Bầu không khí trong chốc lát ngưng trệ đôi chút để nhường chỗ cho tình cảm thăng hoa, nhưng rất nhanh, một câu hỏi của Hiroshi đã làm cuộc nói chuyện quay về với thực tại.
“Chủ nhân, có một điểm rất lạ, đó là khi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi Anh quốc, Challice đã gọi cho chúng tôi báo một điều.” Hiroshi gãi đầu, anh cũng không biết tại sao ông ấy lại nói một câu khó hiểu như vậy nữa.
“Là gì?”
“Ông ấy nói là, nếu chúng ta là người của gia tộc Hunter thì hãy đến gặp ông ấy vào lúc trăng tròn của tháng này.” Arsenè đáp lại, anh cũng thật chẳng thể giải thích vì sao lại phải đi vào lúc trăng tròn mà không phải một ngày khác chứ.
Trong chốc lát, Xích Triệt rơi vào trạng thái trầm ngâm, sau đó anh khẽ nở nụ cười nhìn ba kẻ ở đây. “Cũng thật tiện, ngày mai vừa đến trăng tròn.”
Xích Triệt không hề cho Hiroshi, Arsenè và Holmes lời giảng giải gì cả. Họ cũng không muốn hỏi đến những thứ mà chủ nhân mình an bày, tất cả chỉ đợi anh từ từ giở ra mà thôi.
Đợi cho đến lúc tất cả mọi người đã ra ngoài, Tiểu Thúy mới khẽ động nhìn anh dò hỏi. “Tại sao lại là ngày trăng tròn?”
Xích Triệt không nói gì, anh đột ngột ngồi dậy kéo luôn cả cô.
“Không cần lo lắng, ông ta chỉ đang muốn biết, liệu như thế nào để phân biệt giữa anh và kẻ giả mạo thôi.” Anh cười ranh mãnh đáp.
“Phân biệt? Có kiểu phân biệt vào ngày trăng tròn hay sao?” Tiểu Thúy khẽ nhíu mày.
“Khi nào vào được lăng mộ, lúc đó anh sẽ nói cho em tất cả mọi bí mật. Bây giờ thì chưa phải lúc.” Anh đặt một ngón tay lên đôi môi mình, điệu bộ như đang khư khư ôm lấy một mớ những suy nghĩ và kế hoạch trong đầu vậy.
“Được rồi, em tin anh.” Tiểu Thúy cũng không thực sự quan tâm mấy. Bởi vì, anh đã nói mọi thứ sẽ phơi bày hết thì chắc chắn là như vậy.
Xích Triệt khẽ cười mà quàng tay qua vai cô, dùng sức đẩy Tiểu Thúy đi về phía trước. Bất giác, một cánh tay còn lại của anh khẽ chạm vào mép vai của mình.