Sau khi tìm ra lời giải, mọi người đều trở nên vô cùng phấn chấn, niềm vui hiện rõ trên nét mặt. Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng với những gợi ý có độ phù hợp cao thế này, thì cũng không khỏi làm tâm trạng trở nên vui vẻ.
Hiroshi thở phào nhẹ nhõm, hẳn là anh cũng không hề có kiên nhẫn để cùng bốn người ở đây đi dạo một vòng nữa với Kai, não anh đã bão hòa mất rồi.
“Chủ nhân, bí mật đã sáng tỏ, con đường đen tối mấy ngày nay đã rộng mở rồi, thuộc hạ có thể nghỉ ngơi rồi chứ?” Hiroshi hớn hở, quả thật suy luận chính là một trong những nguyên nhân giết chết nhiều tế bào não nhất, thật là gàn dở để đi giải đố mà.
“Nghỉ?!” Xích Triệt nhướng mày, lập tức hơi lạnh thổi từng hồi ngun ngút vào cái sự vui mừng quá sớm của Hiroshi. “Ai cho ngươi nghỉ? Ngươi là người phải đi đánh tiền tuyến thì đúng hơn.”
“Cái gì, sao lại là thuộc hạ?” Hiroshi há hốc mồm, cái gì mà đi xung phong chứ, nói quỵt toẹt ra là bảo anh phải ngày đêm cử nhân lực đi dò la thực hư rồi.
“Trong ba người chúng ta, ngươi là thợ săn có bản lĩnh săn người nhất. Vậy ngươi nghĩ, tất cả chúng ta sẽ vác xác đến đó để rồi công toi nếu không có gì ư?” Arsenè kế bên lên tiếng.
“Ý ngươi là sao?” Hiroshi khó hiểu, nếu nói anh có bản lãnh săn người là giỏi nhất, không lẽ…
“Vẫn chưa nghĩ ra?” Arsenè vẫn điềm nhiên như không, miệng thở từng từ nhàn nhạt. “Hiroshi, mặc dù Kai đã chết cũng như tất cả những người cùng ông ta dốc công xây dựng lăng tẩm cũng không còn, nhưng với bản tính cẩn thận của ông ấy, Kai ắt hẳn sẽ để lại một vài thứ gì đó còn có giá trị hữu ích cho chúng ta.”
“Ý của ngươi là, ông ấy sẽ để lại một hoặc một số người thân cận để giữ mộ hoặc lo hết công việc còn lại.” Hiroshi khẽ nheo mày.
“Đúng vậy!”
“Nhưng ta vẫn không hiểu, nếu đã để lại một số người thì hẳn những người đó phải liên lạc với bên đây hoặc là ngài Kingsley Hunter sẽ cử người tìm ra họ chứ.”
“Rất hiếm có khả năng đó Hiroshi.” Tiểu Thúy mỉm cười lên tiếng.
“Vì sao?” Anh rất tò mò.
“Thứ nhất, ngài Kingsley không hề biết địa điểm chôn cất, ông ta sẽ không thể nào liên lạc được với nhóm người đó nếu không biết nơi cụ thể. Nước Anh nói lớn không lớn, nhưng muốn tìm ra vị trí trong trăm ngàn dấu chấm hỏi thì như mò kim đáy biển vậy. Thứ hai, khi Kai nhận được hung tin, điều đầu tiên ông ấy sẽ làm chắc chắn là căn dặn thuộc hạ của mình không được gửi tin báo.” Tiểu Thúy giải đáp điều khó hiểu của Hiroshi, nụ cười của cô chứa đựng sự tự tin và thấu hiểu.
“Có phải vì ông ta không biết thời gian để kết thúc nội chiến là bao lâu không? Chính vì thế, vì sợ đối phương có thể truy ra lăng mộ và uy hiếp ngài Kingsley, nên ông ta lệnh cho thuộc hạ mình không được liên lạc với bên gia tộc ở Hoa Kỳ.”
“Đúng vậy, nhưng điểm quan trọng của vấn đề chính là...ông ta không nghĩ mình sẽ chết. Có lẽ ông ta đã căn dặn thuộc hạ của mình chờ mệnh lệnh, nhưng đáng tiếc rằng, mệnh lệnh kia đã không còn được truyền đi nữa. Mặt khác, vào thời của Kai, phương tiện thông tin vẫn còn rất thô sơ, những người được căn dặn đừng nói là đánh điện báo, ngay cả tình hình của gia tộc thế nào họ cũng không nắm rõ ấy chứ.” Tiểu Thúy nói trong tiếc nuối.
“Vậy nên ngươi mới là người thích hợp nhất để đi đánh trận tiền tuyến. Mặc dù, địa điểm suy đoán có vẻ khá phù hợp, nhưng để đỡ tốn thời gian và sức lực, ta nghĩ ngươi phải đi trước thôi.” Holmes khẽ cười nhạt.
Hiroshi trước sự phản bác của Holmes cũng không tỏ ra cáu tức, hơn nữa anh còn nở nụ cười gian manh không ai bằng. “Nếu ta có bản lĩnh săn người thì cũng cần có đội tình báo chứ. Arsenè, ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát được sao.”
Arsenè khẽ nheo mắt, vừa định lên tiếng bác bỏ thì một giọng nói lạnh run đã chặn họng anh lại.
“Ngươi đi cùng với hắn, càng nhanh càng tốt.” Xích Triệt ra lệnh.
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Arsenè vẫn dửng dưng lên tiếng. Hắn là vậy, cảm xúc nhạt như nước ốc, mọi biểu tình như sung sướng, bực dọc, phẫn uất đều không để lộ ra ngoài. Nếu nói Arsenè là một phiên bản sao chép về biểu cảm của Xích Triệt, có lẽ mọi người cũng không phản đối, nhưng tương phản cực độ với Hiroshi thì tất cả sẽ đồng ý không cần suy nghĩ.
Tại phòng cách ly thực nghiệm sinh học.
Sau khi mọi người đã bàn bạc và thảo luận xong thì ai lo việc nấy. Xích Triệt đã cho phép Tiểu Thúy đến MIT nhưng với điều kiện phải được những nhóm thợ săn bảo vệ nghiêm ngặt. Còn Arsenè và Hiroshi sau khi nhận lệnh thì cả hai đã phối hợp thực hiện nhiệm vụ của mình. Chỉ duy nhất còn lại Xích Triệt và Holmes, nhưng cả hai đang trong một tâm trạng căng thẳng hơn bao giờ hết.
Phòng cách ly thực nghiệm sinh học là nơi chỉ Holmes mới có quyền cho phép người khác bước vào. Nó giống như tầng cấm kị thứ mười trong khu nghiên cứu đồ sộ này, nói đúng hơn, nó là phiên bản thu nhỏ của căn phòng tối cao kia.
Vừa bước vào căn phòng, hỗn hợp cồn và hóa chất như ám trọn không khí nơi đây. Ánh đèn mặc dù đủ sáng nhưng không thể che lấp được sự tù túng và lạnh lẽo do thiếu hơi người. Đơn giản bởi vì, hầu hết những thứ trong phòng cách ly này căn bản là xác động vật, hàng loạt các tiêu bản nội tạng người, thậm chí ngay cả người sống cũng được ngâm trong dung dịch.
Nhưng thứ khiến cho đôi mắt người ta chấn kinh chính là trước mặt Xích Triệt và Holmes có đến hai mươi mấy chiếc giường, mà trên giường lại là những xác chết đang nằm bất động. Nói họ là xác chết cũng không sai, vì tất cả bọn họ không còn một hơi thở nào, con ngươi trắng bệch như thể máu đã cạn khô không còn lưu thông nữa. Thêm vào đó, sự u ám ở đây đã nói lên rằng, họ đã chết!
Xích Triệt chân bước đến chiếc giường đầu tiên. Trên giường là một ông lão nói già không già, trung niên cũng chẳng phải, sự cương nghị trên khuôn mặt nhắm nghiền kia khó mà đoán được ông bao nhiêu tuổi.
Xích Triệt bước gần hơn, anh nhìn về khuôn mặt đó, sự trào phúng bật dậy khiến đôi môi anh khẽ cong lên đầy chết chóc.
“Mệnh Hồ Phỉ ơi là Mệnh Hồ Phỉ, ông chắc cũng không ngờ rằng mình lúc này lại nằm ở đây có phải không. Yên tâm đi, cái chết của ông đổi lại cho chúng tôi không ít thứ đâu.” Xích Triệt bắn ra sát khí, hai từ “chúng tôi” anh như nghiến răng mà thốt lên.
Xích Triệt nhìn qua Holmes, giọng nói rét muốt đến không khí cũng muốn đông đặc. “Đã lấy chúng ra từ người bọn họ được chưa?”
Holmes lắc đầu bất đắc dĩ. “Vẫn chưa được thưa ngài, tách bọn chúng ra mà không khiến cơ thể bọn họ bị phá hủy nghiêm trọng thì vẫn cần có chút thời gian.”
“Ta đã cho ngươi bốn ngày rồi đấy!” Xích Triệt tỏ ra cực kì không vui vẻ, lời nói đậm chất tử thần.
Mặc dù đã cùng sống với gã đại thợ săn này rất lâu, nhưng với tình cảnh lúc này, Holmes thật sự cũng phải sởn tóc gáy. Quả là hắn đang trở nên giận giữ, mà sự giận dữ của hắn có thể khiến mấy khúc xương trên người anh vỡ vụn ấy chứ.
“Tôi cần thêm năm ngày nữa, chậm nhất là trưa ngày thứ năm tôi có thể lấy được chúng ra khỏi người bọn họ.” Holmes đáp lại, anh đã giữ được bình tĩnh, không phải đối với tên này anh cũng đã chai lì về cảm xúc rồi sao.
Xích Triệt khẽ nheo mắt đong đếm thời gian, sau đó anh bước qua người Holmes, nhưng cũng không quên để lại một hơi thở lạnh giá. “Nếu ngươi có thể lấy bọn chúng ra, tức đã trở thành công thần số một của gia tộc rồi đấy. Nhưng nếu ngươi chậm trễ dù chỉ một giây thôi, kết cuộc của ngươi sẽ cực kì thê thảm!”
Holmes cũng không có biểu tình kinh sợ nữa, anh nhàn nhạt lên tiếng. “Thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ biết mình cần làm gì thưa chủ nhân.”
Nói xong, không một lời thừa thải, Xích Triệt bước thẳng ra khỏi phòng.
Ở phía sau, Holmes mới từ từ thấy được nhiệt lượng trở lại trong căn phòng của mình. Tên đại thợ săn này giống như một chiếc máy đông đặc vậy, đi đến đâu là hàng ngàn lớp tuyết lũ lượt rơi đến đó, khiến cho những người không kịp chuẩn bị tâm lí đều thấy mất thở suy kiệt hô hấp.
Nhưng vì đã quen thuộc với bản tính kia, Holmes chỉ biết lắc đầu mỉm cười cho bản thân mình, trong lòng bắt đầu đếm ngược thời gian, năm ngày ư, nếu không bắt tay vào làm ngay e rằng có đầu thai cũng không kịp nữa.