Săn Hồ Ly

Chương 84: Chương 85: HIROSHI VÀ HOLMES, AI CHẠY NHANH HƠN ĐÂY?




Ọt, ọt…Một âm thanh quen thuộc vang lên phá vỡ bầu không khí căng chặt của những suy luận vừa nở rộ lúc nãy.
“Hiroshi, ngươi giống một con heo hơn là một hộ pháp đấy.” Holmes dè bỉu, tiếng ruột gan đang đòi ăn mồng một ấy, ngoài Hiroshi ra còn có ai nữa chứ.
“Chúng ta đã dùng quá nhiều calo để suy nghĩ, đã đến lúc chúng ta nên nghỉ ngơi đôi chút rồi.” Tiểu Thúy mỉm cười thấu hiểu, không có việc gì mà tốn nhiều năng lượng như việc tập trung suy nghĩ cả, nên mọi người cảm thấy đói là lẽ tất nhiên.
“Vậy…” Cặp mắt của Hiroshi sáng lên. “Em nấu ăn nhé Tiểu Thúy?” Anh cười ranh mãnh.
“Ngươi đòi hỏi hơi quá đáng rồi đấy.” Cặp mắt xanh lập tức lườm lấy Hiroshi. Sự chiếm hữu và bảo vệ lãnh thổ bắt đầu bùng nổ và phúng trào mạnh mẽ.
“Không gì cả.” Tiểu Thúy mỉm cười choàng qua vai Xích Triệt, nụ cười khiến anh có chút mê mẩn. “Em cùng Lang Tâm ra siêu thị đôi chút, cô ấy có ở đây chứ Holmes?” Cô nhìn về hướng Holmes thì bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của anh.
“Cô thật đã cho tôi một mối phiền phức rất lớn rồi đấy.” Holmes thở dài. “Cũng giống như cô thôi, tôi cho cô ấy nửa ngày đi học, nửa ngày được vào viện nghiên cứu. Không ai có đặc ân như cô ấy đâu.”
“Rất tốt, anh sắp xếp thì tôi thật yên tâm. Bây giờ cô ấy ở đâu?”
“Cô ấy chắc hẳn đang ở cùng Cell, cô ấy như người lạc hậu vậy, gặp thứ gì mắt cũng sáng lên sòng sọc, hơn nữa lại hay gây chuyện cho tôi nữa chứ.” Holmes nhíu mày.
Tiểu Thúy trong phút chốc thấy áy náy. Cũng giống như cô, ắt hẳn Lang Tâm cũng cực kì phấn khích với những gì đang tồn tại trong thế giới này, cô ấy có mong muốn tìm tòi và học hỏi, việc làm phiền Holmes là điều dĩ nhiên và khó tránh.
“Xin lỗi anh, đã thực sự làm phiền rồi.” Tiểu Thúy mím môi.
“Chẳng có gì phiền cả, đây là việc hắn phải gánh vác thôi.” Xích Triệt nhìn Holmes nói như muốn cười. Thật ra, từ sâu trong đáy lòng anh đã có một sự sắp xếp trước, đẩy Lang Tâm cho Holmes chăm sóc hoàn toàn là có ngụ Ý.
Holmes bị chặn họng không biết nói gì cả.
“Em gái của em sao Tiểu Thúy?” Hiroshi trở nên tò mò. Nếu đã là người thân của cô, không đẹp được như hoa như nước thì cũng thuộc hàng cực phẩm nhỉ.
“Là chị em tốt của em, cô ấy rất mê y học, cho nên, em mới gửi gắm cô ấy cho Holmes.” Cô khẽ cười cười, thế nhưng, đôi đồng tử màu hổ phách kia đang cực kì cảnh giác trước móng vuốt của Hiroshi.
“Sao không báo trước cho anh. Tên Holmes đó thì biết cái khỉ gì về nuông chiều phụ nữ chứ. Bạn em mới đến đây nên để anh dẫn dắt sẽ tốt hơn.” Hiroshi nhíu mày trách cứ.
Tiểu Thúy liếc xéo Hiroshi. “Đưa cho anh sao? Không bằng nói là em đưa bạn em vào danh sách bạn gái dày đặc của anh thì đúng hơn chứ.”
“Cái này hơi quá.” Anh phản bác lại, tay vò vò tóc.
“Không phải ngươi đói sao? Sao lại nói nhiều thế nhỉ?” Xích Triệt cắt ngang đoạn nói chuyện kia, anh không thích cô gái nhỏ của mình lại giao du với tên sát thủ đào hoa nổi tiếng này.
“Chiều nay ba giờ sẽ tiếp tục ở đây, các ngươi có hai tiếng nghỉ ngơi đấy.” Xích Triệt gằn giọng, Ý đuổi người lồ lộ ra đó.

Mọi người lần lượt ra khỏi phòng, chỉ duy nhất một kẻ ương bướng còn ở lại.
“Ngươi không đi sao?” Xích Triệt nhìn Hiroshi như muốn ăn thịt sống của hắn.
“Không phải Tiểu Thúy nói sẽ nấu cho chúng ta cùng ăn sao.” Hiroshi hí hửng. Anh không ngu để bỏ qua bữa hời như vậy, khả năng vào bếp của Tiểu Thúy hoàn toàn làm anh phát nghiện, tại sao lại ngu ngốc lờ đi khi cô đã đánh tiếng đồng Ý chứ.
“Chúng ta? Ở đâu ra, chỉ ta thôi.” Xích Triệt hậm hực.
“Thôi mà, Hiroshi anh đi lấy xe đi, em và Triệt sẽ xuống ngay.” Tiểu Thúy mỉm cười, cô thừa biết Ý định của Hiroshi, phân nửa nguyên nhân cũng là muốn xem thử Lang Tâm có diện mạo như thế nào thôi.
Nét mặt Hiroshi rạng rỡ, anh huÝt huÝt sao rồi cầm chiếc chìa khóa đi ra khỏi phòng.
Cánh cửa bảo mật vừa đóng lại, ngay tức thì, một mảng lớn trên ghế sopha bị lún xuống. Xích Triệt như một con bò mộng thản nhiên mà đè lên người Tiểu Thúy, trắng trợn cướp đoạt. Cô cũng mỉm cười hưởng ứng theo anh, đôi môi của cả hai giao nhau, hợp nhất cả linh hồn và niềm vui thích. Chiếc lưỡi cường ngạnh như muốn giết chết tất cả hơi thở của cô, nó tung hoành và chiếm lấy mọi diện tích trong chiếc miệng nhỏ nhắn của Tiểu Thúy.
Mùi dục vọng càng lúc càng sâu, sự áp chặt của hai thân thể làm Tiểu Thúy cảm nhận sâu sắc thứ cứng rắn và thon dài của anh đang chà sát trên cơ thể mình, đều đều như muốn giải phóng. Bàn tay anh bắt đầu vô thức luồn vào áo cô, mê man mà hưởng thụ sự tròn trịa và cưng cứng ấy.
Bất ngờ, trong lúc không phòng vệ, Tiểu Thúy nghiêng mình, dùng lực khiến cả cơ thể của anh từ chủ động thành bị động, nguyên một thân xác to lớn uất phục mà nằm dưới thân cô.
“Sao, nhớ tư thế này à?” Anh mỉm mỉm, nụ cười hiện lên dâm đãng.
“Anh không cảm thấy đói sao? Hoạt động trí óc nhiều như vậy, hẳn lúc này phải như một con cọp sống rồi chứ.” Cô châm chọc, chiếc môi lia đến rìa tai anh liêm liếm, đây chính xác là điểm nhạy cảm mà cô đã nắm thóp được từ những màn mây mưa trước đó.
“Anh đói, nhưng có một thứ còn đói hơn, em biết nó là gì mà.” Lại một nụ cười tinh ranh hiện lên trong đáy mắt.
“Nhưng em đói rồi, hưởng thụ lạc thú với một người bụng rỗng tuếch sẽ thú vị sao?” Cô nhìn anh, ánh mắt đong đầy ánh sáng và rạng rỡ, đôi tay trong phút chốc vẽ vẽ mấy vòng quanh môi anh.
“À, em muốn hỏi anh một thứ. Em không ngu ngốc, anh nhờ Holmes lo lắng chu toàn mọi việc cho Lang Tâm là có ẩn Ý gì đây?” Cô nhíu mày, ánh mắt tỏ vẻ nghiêm trọng.
Anh cười phá lên, sau đó đẩy một phát, thế chủ động đã thuộc về anh.
“Anh tự nhận mình không phải là một chủ nhân tốt, nhưng ít nhất, anh cũng nên quan tâm đến đời sống tinh thần của thuộc hạ mình nhỉ.” Đôi môi yêu nghiệt cong lên một đường đầy thâm Ý.
“Anh muốn dâng bạn em cho lũ sói trong viện nghiên cứu?” Cô mím môi, nét mặt tỏ ra giận giữ. Ai chả biết lũ hộ pháp của anh như những con vật tràn đầy tinh lực cơ chứ, với một Lang Tâm non nớt như vậy, hẳn sẽ còn mạng để sống nữa sao.
“Em muốn nghe tất cả nguyên nhân?” Anh lại cười một cách phóng đãng.
“Nói đi quÝ ngài Hunter.” Cô tỏ giọng khinh bỉ.

“Ừm. Thứ nhất, cô ta không phải thích mảng y học hay sao, tìm một người để giao phó thì Holmes là thích hợp nhất. Thứ hai, cô ta nhìn là biết vô cùng thần tượng hắn rồi, em cũng tung ra không ít tin đồn “thiện cảm” về hắn đấy.” Anh cười cười rồi nhàn nhã nói tiếp. “Thứ ba, trong số ba hộ pháp, Holmes là người đáng tin nhất về mặt phụ nữ.”
“Lũ người như các anh mà cũng được cho là đáng tin về phụ nữ hay sao?” Cô liếc xéo anh, việc này cô hoàn toàn không tin tưởng, nói đúng hơn, thực tế khiến cô muốn tin cũng không được.
“Hừm, đừng mãi nhìn tên Hiroshi kia mà phán đoán lệch lạc. Trong số ba người, Arsenè là âm trầm và vững chãi nhất. Hắn cũng không phải người thích theo đuổi gì cả, tuy nhiên, thứ dâng đến miệng hắn không hề bỏ qua, mà quả thật, một giám đốc Hunter World tài năng như hắn, không có ít người tự động dẫn dụ đến. Còn về Hiroshi, hắn thuộc phái hành động, muốn là được, gần như không có con mồi nào có thể thoát khỏi vuốt tình của hắn, mà cũng không cần hắn động thủ, nếu không đi săn, hắn cũng đã có khối kẻ tự mò đến giường mình. Tuy chỉ có Holmes là đặc biệt thôi.”
“Đặc biệt như thế nào?” Cô tò mò, sao lại đăc biệt nhỉ. Với ngoại hình mang nét phương Tây đầy bí ẩn và quÝ tộc như Holmes, hẳn có không ít người mê mệt anh ta chứ, chưa kể, anh ta lại là cao thủ về y học như vậy.
“Hắn rất ghét phụ nữ, hoặc đúng hơn, hắn không thích nói chuyện với họ.”
“Nhưng Grammar và Cell điều là trợ lí nữ của anh ấy.” Tiểu Thúy đáp trả lập luận kia của Xích Triệt.
“Hắn chấp nhận Gramma và Cell, vì bọn họ là những người đứng đầu trong tất cả những người mà hắn tuyển chọn. Tuy nhiên, ngay cả khi họ bị thương thì hắn cũng không cứu chữa. Bởi vì, hắn có một lời thề, chính là không bao giờ chữa trị cho những người trong hoàng tộc và phụ nữ.”
“Nhưng...” Anh khẽ cười, đôi mắt đầy rẫy ma mãnh. “Hắn sẽ làm việc đó nếu là mệnh lệnh của anh. Chính vì vậy, em mới còn sống tới giờ này đấy.”
Điều này làm cho Tiểu Thúy nhớ lại lúc ở bệnh viện HS – Hospital. Lần đầu tiên nói chuyện với Holmes, anh ta lúc nào cũng phủ định việc đã cứu cô thoát khỏi tử thần, giọng nói còn chẳng thèm mải mai chút quan tâm nữa chứ.
“Vì sao anh ta lại như thế?” Những bí mật trong gia tộc này ngay cả hộ pháp cũng thật đáng gờm.
“Vì hắn ta là một trong những hậu duệ của hoàng gia Bỉ. Lúc còn nhỏ, cha hắn đã bị anh trai mình hại chết, nhưng rất may, hắn còn sống và bị lén đưa đến một cô nhi viện. Sharupoi trong một lần đến đó đã thấy được tài năng thiên bẩm của hắn, ông ta điều tra và biết được hắn chảy trong người dòng máu của một hoàng tộc danh giá.”
“Vậy tại sao anh ấy lại ghét phụ nữ?” Tiểu Thúy hỏi. Nếu vì chuyện kia mà căm thù hoàng tộc thì không nói chi, nhưng ghét phụ nữ là thế nào.
“Trước khi hắn được Sharupoi nhận nuôi năm bảy tuổi, hắn đã phải sống một cuộc sống như địa ngục ở trong cái gọi là hoàng tộc cao sang của hắn. Cha hắn chết, mẹ hắn cũng không còn, em nghĩ xem, một đứa bé không có chỗ nào dựa dẫm thì phải sống như thế nào dưới cái nhìn đầy khinh biệt của lũ phụ nữ quÝ tộc kia.” Anh mỉm cười chua chát, không phải bi kịch của anh cũng thê thảm vậy sao.
Tiểu Thúy nghẹn ứ không nói nên lời, cô có thể tưởng tượng cơ thể nhỏ nhắn kia bị đánh đập và tra tấn đến nhường nào.
“Em có thể tượng tượng rằng, lúc anh gặp hắn, trên người hắn đầy rẫy những vết thẹo chi chít, chúng là bằng chứng của sự bạo ngược trong thời gian dài. Chính vì vậy, hắn cực kì ghét người của hoàng tộc và phụ nữ.” Xích Triệt nói trong bình thản, trái ngược hoàn toàn với nỗi bất ngờ và tiếc thương của Tiểu Thúy. Có lẽ, chính anh cũng biết rằng, thứ xiết chặt cả bốn người lại với nhau, ngoài thời gian dài tập luyện kia, còn có cả sự tương đồng về nỗi đau trong cơ thể. Sự ghẻ lạnh của máu mủ khiến họ hoàn toàn thấu hiểu tâm tư và gắn kết tâm hồn thành một khối.
“Chúng ta đi xuống thôi, không chừng tên Hiroshi kia sẽ chạy vọt lên đây mà gào rú đấy.” Anh mỉm cười, vòm ngực rắn chắc buông tha cho cơ thể bên dưới.
Tại bãi giữ xe.
Hiroshi vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi trong con Lamborghini độc chất của mình. Mãi cho đến khi đám người của Tiểu Thúy đi đến, thì anh mới chịu xuống xe, động tác mở cửa cho cô và Lang Tâm tràn đầy thanh tao và lịch sự như một quÝ ông ga lăng trong giới tư bản.

“Xin chào người đẹp, anh là Hiroshi, bạn của Tiểu Thúy, rất vui được gặp em.” Cặp mắt của Hiroshi sáng như hai viên minh châu.
Tiểu Thúy trong chốc lát đẩy tay anh ra rồi liếc xéo, sau đó nhìn Lang Tâm lên tiếng cảnh báo. “Trong viện nghiên cứu này, cậu cần biết hai nguyên tắc. Thứ nhất, không được lên tầng mười. Thứ hai…” Cô nhìn qua Hiroshi, lớn tiếng nói như muốn cho anh nghe rõ. “Là tuyệt đối không được lại gần anh ấy, một sát thủ đào hoa khét tiếng ở Boston này.” Cô vừa nói vừa chỉ tay về hướng Hiroshi như tuyên cáo với thiên hạ rằng, độc tính của “dâu độc” là không gì có thể ngăn nỗi.
“Em hơi thổi phồng sự thật rồi đấy Tiểu Thúy.” Hiroshi day day trán, cứ đà như vậy, hình tượng của anh gần như mất sạch trong mắt các cô gái mất thôi.
“Không phải đi siêu thị sao, ngươi thật quá già mồm rồi đấy Hiroshi.” Một giọng nói sực nức mùi vị không kiên nhẫn vang lên, khiến cho Hiroshi phải chấm dứt ngay lập tức cuộc nói chuyện của mình.
Trên chiếc xe bon bon đến siêu thị gần đó, Xích Triệt ngồi trước cùng với Hiroshi, Tiểu Thúy và Lang Tâm ngồi ở ghế sau để trò chuyện.
“Cậu hiện tại đang ở đâu?” Tiểu Thúy rất yên tâm với sự sắp xếp của Xích Triệt, anh hẳn sẽ cho Lang Tâm một cuộc sống tiện nghi nhất.
“À mình đang ở một khu biệt thự, có dì Mei ở đó, cô ấy rất tốt với mình.” Lang Tâm hồ hởi nói.
Tiểu Thúy bỗng chốc quay sang nhìn Xích Triệt, sự sắp xếp của anh khiến cô rất bất ngờ, anh sao lại cho Lang Tâm sống cùng Mei chứ, có thể vô Ý mà sẽ lộ ra bí mật thì sao.
Dường như đoán được những gì cô nghĩ, anh nhàn nhã lên tiếng. “Những gì anh hứa với em anh sẽ không bao giờ quên. Hơn nữa, cô ấy mới đến đây, có Mei bên cạnh không phải khiến em an tâm hơn sao.”
Câu nói như một liều thuộc trấn an Tiểu Thúy, cô hoàn toàn tin tưởng vào lời hứa kia, anh nói sẽ để Muôn Trượng bình yên tức là không ai có thể biết được sự tồn tại của nó.
“Mình nghe Holmes nói, anh ta sắp xếp cho cậu vào được MIT rồi phải không, mọi thứ đã quen chưa?” Tiểu Thúy lại lo lắng hỏi tiếp. Mặc dù đối với năng lực của Lang Tâm là không cần phải bàn cãi, nhưng cô vẫn chưa tiếp xúc nhiều với Holmes, cho nên cô không biết cách làm việc của anh ta là như thế nào, vì vậy, liệu anh ta có đủ kiên nhẫn để hướng dẫn Lang Tâm hay không, đó chính là mối lo lắng lớn nhất lúc này.
Vừa nghe Tiểu Thúy nhắc đến Holmes, đôi má của Lang Tâm đã chợt hồng hồng, sự thầm mến này Tiểu Thúy dĩ nhiên là biết được. Cô ấy chú Ý đến một người đàn ông xuất sắc như Holmes là điều dễ hiểu, chỉ sợ rằng, cô ấy sẽ phải thật sự gian nan nếu muốn chạm vào trái tim anh ta mà thôi.
“Anh ấy nhờ Cell sắp xếp mọi thứ ình rất chu đáo. Nhưng mà này Tiểu Thúy, mình có chuyện muốn hỏi cậu.” Lang Tâm tỏ ra bất đắc dĩ.
“Anh ấy không thích mình hay sao vậy, anh ấy luôn tỏ ra hờ hững và không quan tâm đến những gì mình nói cả.” Lang Tâm nói trong thất vọng.
Câu nói của Lang Tâm chợt dứt, thì tiếng cười của kẻ lái xe theo đó cũng nhanh chóng đùng đùng vang lên. Hiroshi khoái trá như một kẻ chiếm được niềm vui bất ngờ. Miệng anh mở rộng thành một đường cong trào phúng.
“Hắn á, đừng mơ tưởng đến việc hắn nuông chiều phụ nữ. Sợ rằng, “quan hệ kiểu vani” là gì hắn cũng còn không biết nữa là?” Hiroshi vô cùng khoan khoái chọc gậy được Holmes.
“Quan hệ kiểu vani?” Lang Tâm cùng Tiểu Thúy đồng thanh hỏi.
Ngay lập tức, một giọng nói âm hàn vang lên chặn ngay họng Hiroshi, kịp thời đóng kín cái mồm đang định xả súng vào bộ não ngây thơ của hai cô gái. “Câm miệng của ngươi lại đi Hiroshi.”
“Đừng lo lắng, anh ta hẳn sẽ trái ngược với những gì cậu nghĩ đấy. Chỉ cần cậu đổ chút quan tâm vào anh ta, anh ta sẽ thấu hiểu thôi.” Tiểu Thúy tỏ ra an ủi. Cô nghĩ, cũng giống như Xích Triệt, tự trong bản thân Holmes luôn có những điều mà anh ta cố gắng vùi lấp đi. Anh ta không hề tin tưởng vào thế giới này, nên anh ta mới dùng thế giới ảo là game online để che khuất đi ánh mắt của người khác, sự cô đơn và hiu quạnh ấy cần ngọn lửa thắp sáng hơn ai hết. Anh ta hẳn cũng như Xích Triệt, thèm muốn sự hạnh phúc và an ủi biết bao.
“Này Tiểu Thúy, sao em luôn hướng bạn em vào ngõ cụt thế nhỉ. Em sao không suy nghĩ đến anh đi.” Hiroshi cười cười.
“Không nhìn lại ngươi đi, ngoài việc khiến bọn con gái khóc lóc inh ỏi mà đấu đá nhau, thì ngươi làm được cái gì nữa. Cô ta vô tay ngươi hẳn sẽ không phải bi kịch sao.” Xích Triệt vừa nhắm mắt, khóe miệng khẽ mấp máy, lời nói đầy Ý khinh bỉ.
“Chủ nhân, ngài nghĩ một kẻ chán ngán sắc dục như Holmes sẽ khiến người khác dễ chịu hay sao?” Hiroshi cũng chẳng thèm đoái hoài đến lời nói khinh khi kia, như thể việc hắn bị móc méo đã là quá quen rồi.

“Dễ chịu hay không không do ngươi quyết định.” Anh mở mắt chồm qua nói nhỏ vào tai Hiroshi, giọng nói mang đậm Ý cười khoái trá. “Mà là do con gái nhà người ta chọn ngươi hay chọn hắn nữa.”
Phút chốc, mặt Hiroshi xám ngét, từ lúc đó đến siêu thị, anh không hề xen vào câu chuyện của Lang Tâm và Tiểu Thúy nữa.
Xe đỗ vào một góc dưới hầm của siêu thị, vừa mới bước ra khỏi xe, thì một âm thanh quen thuộc ầm ầm vang lên khiến Hiroshi khẽ chau mày, đơn giản là vì anh dị ứng kinh khủng với lời nói của kẻ phát ra này.
“Tiểu Thúy, cậu đến đây mua đồ sao?” Asha như một con chim rối rít bay chầm đến cô, mặt mày hớn hở vô cùng.
“Dư thừa, đến siêu thị không lẽ để mua kim cương hay sao.” Hiroshi làm bộ mặt khinh bỉ, hờ hững không thèm quan tâm.
Cơn lửa phẫn nộ nhanh chóng chợt nổ lên. “Vậy mà cũng có người đi ké như vậy đấy. Nhìn bộ dạng là biết ngay đi ăn chực rồi.” Asha nhìn Hiroshi mỉa mai.
Không hề tức giận mà Hiroshi còn cười vô cùng rạng rỡ. “Đúng đấy, ăn chực như tôi không phải sung sướng sao, còn đỡ hơn cô, không lấy có một người nấu cho.”
Asha lần này không phản bác lại Hiroshi, không sôi máu mà ngược lại vô cùng thư thả. “Ai nói không có người nấu ăn, bạn trai tôi dư sức làm điều đó.”
Lời nói của Asha làm Tiểu Thúy hướng về người đàn ông đang đứng gần một chiếc xe hơi cách đó không xa, bỗng cô nhíu mày kéo Asha qua một bên.
“Tên kia không phải bạn trai cũ của cậu sao, hắn phản bội cậu như vậy mà cậu vẫn chấp nhận hắn?”
Asha mỉm cười hạnh phúc. “Nhưng anh ấy đã đứng trước cửa nhà mình một tuần liền, còn quỳ một đêm ở đó nữa. Mình không nhẫn tâm, hơn nữa, anh ấy thật sự hối cải.”
Tiểu Thúy nhìn tâm tình của Asha như thế thì không biết nói gì hơn, cô chỉ biết cầu cho Asha tìm được một nửa đích thực của mình. Hai người trò chyện một lúc thì chia tay nhau.
“Con nhỏ đó thật ngốc hết sức. Đàn ông đã đá mình thì còn có khả năng quay lại sao?” Hiroshi làm bộ mặt chế giễu.
“Anh nghe được?” Không phải cô đã nói chuyện với Asha rất nhỏ hay sao.
“Đừng nói là hộ pháp, những thợ săn bình thường điều được dạy khẩu hình miệng.” Xích Triệt đứng kế bên nhắc nhở cho cô, sau đó tiện tay ôm cô bước vào cửa siêu thị.
“Sao anh biết anh ta không thật lòng?” Tiểu Thúy nhíu mày.
“Hừm, đứng trước nhà một tuần, nếu anh là hắn, biết rõ lịch trình sinh hoạt của con nhỏ tham tiền kia, anh sẽ chỉ đứng ở đó tại những thời điểm mà chắc chắn cô ta có ở nhà. Còn quỳ một đêm, cô ta thức tới sáng để ngắm hắn quỳ à.” Hiroshi cười rộ khoái trá.
“Cho nên anh nghĩ anh ấy như vậy?”
“Không phải nghĩ, mà là như vậy. Cô ta không tiền, không sắc, vòng một thì kẹp lép như đồng bằng thế kia, thì vì cớ gì hắn lại quay về. Đừng nói là tình cảm nồng đậm gì, nếu thực như vậy, thì có chết hắn cũng đã không phản bội cô ta trước đó mà không thèm mải mai đến tình trạng nước sôi lửa bỏng của cô ta.” Hiroshi ung dung nói.
Những lời nói của Hiroshi làm cho Tiểu Thúy chợt lo lắng. Hiroshi không những có nhiều kinh nghiệm xương máu mà còn trải nghiệm nhiều thứ, gặp vô số người. Cho nên, con mắt nhìn đời cũng cực kì sắc bén. Liệu một người nhẹ dạ như Asha có bị lừa hay không đây.
“Có thể giúp em một chuyện hay không?” Tiểu Thúy vừa đi vừa nói.
“Yên tâm đi, anh sẽ biết làm như thế nào mà.” Hiroshi hiểu rõ những gì cô muốn gửi gắm, tất nhiên, nếu là Tiểu Thúy mở lời thì anh sẽ không bao giờ từ chối rồi