Tiểu Thúy cùng Lang Tâm đi xuống núi. Vẻ hoang sơ và hùng vĩ của ‘nóc nhà thế giới’ bị bỏ lại sau lưng.
Mãi cho đến khi cả hai đến được chân núi, thì một cảnh tượng khiến Tiểu Thúy rưng rưng nước mắt. Anh vẫn đứng đó, lưng tựa vào xe như lúc tiễn cô đi. Bộ đồ màu đen kia vẫn giống hai ngày trước, nó có chút bụi bám và vài vết đen do bùn lem, chiếc áo có phần nhăn nhúm nhưng cũng không hoàn toàn quá tệ khi khoát lên người anh. Xích Triệt chân bắt chéo vào nhau, hai bàn tay anh khoanh lại đặt trước ngực, cặp mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía cô đã ra đi.
Anh gần như mất đi thần thái vốn có của mình, mắt gằn lên những tia máu vì phải hoạt động liên tục trong nhiều giờ, đôi môi khô nứt như thể đã không có giọt nước nào được chạm vào đó. Anh gầy đi rồi, khuôn mặt của anh tràn đầy vẻ mệt mỏi vì chờ đợi. Dì cô đã nói đúng, nỗi đau trong thời gian bùng phát không chỉ riêng cô cảm nhận, anh cũng đang gánh chịu cùng cô. Sự đau đớn đâu chỉ dày vò mỗi trái tim cô, nó cũng thêu rụi đi trái tim đang ứ máu của anh nữa chứ.
Tiểu Thúy không cầm nỗi lòng mình nữa, cô vùn vụt như một con thiêu thân mà tiến về phía anh. Bỏ mặt tất cả đi, dù có là gánh nặng như ngàn cân bổ xuống thì cũng hòa tan theo kí ức đi. Thiêu thân thì sao chứ, thà một phút huy hoàng chợt tắt, còn hơi phải gặm nhấm sự cô đơn và tĩnh mịch đến trăm năm.
Đôi môi của anh và cô trong phút chốc chạm vào nhau. Sự mềm mại và ướt át của cô như bôi trơn cho hai mảnh thô ráp của anh đến vô hạn. Anh và cô không ngừng tìm kiếm, chồng chất và quấn quÝt nhau. Nỗi nhớ làm cho họ áp sát và cảm nhận mọi điểm tiếp xúc của nhau, nó làm vực dậy thứ tình cảm sôi nỗi và nồng cháy đang từng ngày được dồn nén và giày xé trong tâm can mỗi người.
Lang Tâm đứng bên cạnh khẽ mỉm cười. Cô thật lòng cầu chúc cho người bạn thân của mình. Tình yêu giữa họ ai ai đều có thể thấy đươc, nó mãnh liệt và chiếm trọn cả không gian và thời gian.Trong phút chốc, Lang Tâm khẽ lắc đầu, anh trai cô có lẽ mãi mãi cũng không bao giờ có được Tiểu Thúy, chỉ bởi lẽ, trái tim thì có một, nhưng chỗ trống đã được lấp đầy mất rồi.
Trong một khách sạn cao cấp tại thủ đô Kathmandu, Nepan
Trên chiếc giường xa hoa kiểu hoàng thất, một đôi trai gái đang chìm đắm trong dục vọng triền miên. Cả hai quấn quÝt và khao khát nhau đến tột độ. Bằng chứng thấy rõ nhất là quần áo họ bị vất tứ tung trên chiếc thảm trải sàn Batư bắt mắt, chúng chạy dài từ cửa vào cho đến chiếc giường kia, từ áo khoát, áo trong, quần tây rồi đến váy, ngay cả đồ lót cũng vung vải khắp nơi.
Người đàn ông như một con bò mộng, anh ham muốn như thể dùng tất cả sức lực vùi dập và thẩm thấu linh hồn mình vào cô gái bên dưới. Còn cô gái không ngừng tìm kiếm hương vị của người đàn ông phía trên, bàn tay cô mê loạn mà chà xát trên đôi vai to lớn rắn rỏi. Phúc chốt, vì nhịp độ trở nên hỗn loạn, mà móng tay cô ấy chạy dài trên nền lưng sũng nước, tạo thành những vạch đỏ trông thật chói mắt.
Một lúc sau…
Khi chiến trận đã ngã ngửa, người đàn ông mới thực sự thỏa mãn mà nằm xuống giường, cả cơ thể anh ôm chặt người con gái vào lòng, đôi môi chốc chốc khẽ nhấm nháp tư vị của cô.
“Sao anh lại ngu ngốc đến vậy, chịu đói khát trong hai ngày mà vẫn ung dung đứng một chỗ.” Tiểu Thúy nhíu mày, trái tim cô khẽ đau vì người đàn ông này.
Xích Triệt nhìn cô thì mỉm cười rạng rỡ, bàn tay anh yêu chiều mà vuốt ve khuôn mặt cô. “Vì anh biết em sẽ nhất định quay lại.”
“Nhưng lỡ không phải hai ngày mà là ba, thậm chí là năm ngày thì sao?” Cô tỏ ra tức giận với người đàn ông trước mặt này, anh quả là biết đày đọ thân thể mình. “Tới lúc đó anh vẫn cố chịu mà chờ em trong hơi thở thoi thóp à?”
“Anh có cơ sở để làm điều đó.” Anh cười cười ranh ma.
“Nói cái lí luận của anh đi?”
“Thứ nhất, sức lực của những thợ săn được huấn luyện cực kì khắt khe, cho phép họ sinh tồn trong một khoản thời gian đủ lâu mà không cần cung cấp nước, em bên cạnh anh lâu như vậy, hẳn biết rõ anh mạnh đến đâu chứ.” Một nụ cười dâm đãng hiện trên khuôn mặt của ai kia.
“Nói điều thứ hai luôn đi quÝ ngài?” Cô dẽ bỉu cũng không quên cảnh giác hành vi thú tính của anh.
“Thứ hai là vì…anh tin em cũng giống như anh, đều không thể chịu nổi sự cách biệt. Anh suy đoán, chưa đến ba ngày em sẽ tự xuất hiện.”
“Anh tự tin đến vậy sao? Nếu như em ở lại với gia gia lâu hơn thì sao?” Cô mỉm cười hỏi, người đàn ông này như một con sâu đang xây kén rồi hóa bướm trong bụng cô vậy.
“Còn biện pháp dự trù.”
“…” Cô nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Nếu ngày thứ hai mà em không ra, anh sẽ tự mình bước vào trong đó.” Anh vừa nói vừa nhìn cô say đắm, mọi ngôn từ không cần thốt lên nhưng vẫn dào dạt mà luân chuyển giữa hai ánh mắt đang cháy rực yêu thương và nồng nhiệt.
Cô phút chốc sà vào người anh, mũi cọ cọ vào lồng ngực rắn chắc của anh, sự an toàn cho cô những giây phút bình yên quÝ giá.
“Có thể hứa với em một điều hay không, em không cần nhiều, chỉ duy nhất điều này mà thôi.” Cô nhìn anh, ánh mắt cầu xin trong vô hạn.
“Những gì em nói ra anh sẽ đều thực hiện, mãi mãi không nuốt lời.” Anh quả quyết như thế.
“Quá khứ đau đớn kia hãy cho chúng trôi đi theo nước, em không muốn tương lai lại ám màu tang thương đó. Quá khứ là bất đắc dĩ, anh và em điều không thể chính mình nhúng tay vào, nhưng tương lai thì khác, chúng ta đang ở đây, chỉ chúng ta mới có thể điều khiển số phận của mình.”
Xích Triệt vẫn chăm chú nhìn cô, anh đang đợi lời cầu xin của cô là gì.
“Cho nên, hãy hứa với em rằng, chính tay anh hãy kết thúc bi kịch này đi. Mãi mãi về sau cũng đừng săn gia tộc Mệnh Hồ nữa. Nỗi bi thống của những người trước đó đã là một bài học đắt giá rồi, đừng đi theo vết xe đỗ của họ nữa.” Cô nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ van nài như đang đợi sự phán quyết.
“Được, anh hứa với em, mãi mãi đảm bảo Muôn Trượng được bình yên, họ sẽ không bao giờ chịu bất kì một tổn hại nào nữa.” Anh trở nên cực kì kiên định, lời hứa như một mũi tên bọc thép xuyên phá mọi hồng tâm.
“Em tin anh, đừng bao giờ làm em thất vọng. Vì một khi chuyện đó xảy ra, em không biết mình có đủ sức mà tồn tại hay không nữa.” Cô cực kì băn khoăn. Cô và anh như máu huyết liền nhau, nếu một ngày họ bị tách ra, hẳn vết thươg sẽ đưa cả hai xuống địa ngục, sống như vậy thà chọn cái chết còn nhẹ nhàng hơn.
“Sẽ không bao giờ để em thất vọng đâu. Anh nghĩ, sau chuyến đi này, rất nhanh chúng ta sẽ tìm ra được bí một bị vùi lấp mấy trăm năm nay, lời nguyền đó chắc chắn sẽ được chấm dứt.” Đôi mắt anh dần trở nên thâm sâu khó đoán.
“ý anh là gì?”
Anh xoa đầu cô, đôi đồng tử không tiêu cự nhìn xa xăm về một hướng như thể đang trầm tư. “Ông nội anh, Joseph, đã đưa cho anh một chiếc hộp. Ông ấy nói rằng, những thứ chứa trong đó là lời giải cho con đường tìm đến lăng mộ của Charles Hunter.”
Tiểu Thúy trong phút chốc trở nên căng thẳng, tìm ra mộ của người sáng lập ư. “Tại sao phải làm vậy, anh muốn gì trong lăng mộ đó?”
“Lời giải ệnh lệnh. Charles Hunter là người lập ra gia tộc, nhưng cũng là một người cực kì thông minh, ông ta không bao giờ giao cho con cháu mình một mật lệnh truy lùng mà không có mục đích như vậy.”
“Không có mục đích ư?” cô không hiểu.
“Đúng, ông ta là người khởi nguồn cho việc săn gia tộc của em, nhưng ông ta cũng thừa biết rằng, nước mắt hồ ly không phải là một “hiện vật” mà là một “linh vật”. Thứ không thể cho người ta thấy tức là không thể tạo ra tiếng tăm trong thời gian dài được. Vậy ông ta một mực yêu cầu con cháu làm vậy nhằm mục đích gì.” Xích Triệt cũng rất muốn biết ẩn Ý của ông ấy, trong phút chốc anh nhớ lại cuộc nói chuyện với Mệnh Hồ Phỉ.
“Cái gì, ông đang nói chuyện gì vậy?” Xích Triệt trở nên cực kì sửng sốt và bị sốc trước lời nói của Mệnh Hồ Phỉ, sao có thể chứ, sao anh lại là hồ ly được chứ, thật không thể tin được, chuyện quái gì đang xảy ra đây.
“Không tin ư?” Mệnh Hồ Phỉ mỉm cười, ông bước đến trước mặt anh, trong phút chốc, bàn tay to lớn kéo phăng chiếc áo sơ mi xuống đất, sau đó ông đi vòng qua sau lưng anh, bàn tay chạm vào ba vết bóp màu đỏ chói trên lưng kia.
“Dấu hiệu của hồ ly.” Mệnh Hồ Phỉ khẽ nheo mắt. “Kí ấn hình vết cào này là do hồ ly để lại, cứ đến mỗi đêm trăng rằm, nó sẽ tự động ánh lên ba lằn đỏ ghê rợn. Ta nghĩ, ngươi cũng từ lâu đã rất hiếu kì với những gì trên cơ thể mình phải không.”
Xích Triệt mặc dù hốt hoảng nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, đôi mắt anh tràn ngập vẻ thâm sâu khó đoán. “Nói cho ta biết tại sao đi?”
Mệnh Hồ Phỉ lúc này không còn giữ nỗi nụ cười của mình nữa, đôi mắt có chút chua xót. “Có biết vì sao gia tộc ngươi phải luôn chọn dòng chính hay không?”
“…” Anh vẫn âm trầm nhìn đôi môi đang mấp máy kia.
“Vì những đưa trẻ thuộc dòng chính của gia tộc Hunter điều là hồ ly mang nửa huyết thống người.”
Đôi mắt Xích Triệt trong chốc lát khẽ quắm lại, nó tựa như một chiếc dao găm khẽ cắt vào không khí, khiến từng đường máu trong anh như không ngừng phúng động. Chuyện này lại là một bất ngờ to lớn nữa. Không chỉ anh là hồ ly thôi sao?
“Vậy cha ta và ông nội ta cũng vậy sao?”
“Đã từng. Ta từng nói với ngươi, người duy nhất mang hỗn tạp máu hồ ly và máu người chính là ngươi thôi.”
“Vậy tại sao?” Anh hỏi.
“Tất cả những người dòng chính đã từng là hồ ly, nhưng sau khi hậu duệ của họ ra đời đầu tiên, họ không còn là hồ ly nữa. Bởi vì, những đứa trẻ mang huyết thống của gia tộc Mệnh Hồ, khi còn trong bụng mẹ, bọn chúng cực kì thèm khát linh khí. Với bọn ta, mang đầy đủ huyết thống sẽ có cách bảo vệ mình khỏi việc tổn thất tiên khí tu được, nhưng loài người các ngươi lại không có bản năng đó, các ngươi bị lũ trẻ hút cạn sạch mà không hề hay biết. Cho nên ta mới nói rằng, cha và ông nội ngươi là đã từng.”
“Tại sao ta phải tin ông chứ, sự thật này rất có thể do ông bịa ra để khiến ta không còn săn đuổi gia tộc ông nữa.” Anh gằn giọng, sao chân lí mấy trăm năm nay lại bị phủi bỏ sạch sẽ như vậy chứ.
“Cũng không thể trách ngươi là không muốn tin điều này, đó quả thật là một nghịch lí nối truyền trong gia tộc ngươi. Bản thân mình lại muốn săn chính mình.” Mệnh Hồ Phỉ nở nụ cười trào phúng, tạo hóa thật trớ trêu, có những thứ sinh ra hẳn là phải cùng nhau vào địa ngục.
“Triệt, em biết mật lệnh rất quan trọng nhưng đó là đã là quá khứ rồi, anh không cần thiết phải vì những di ngôn đó mà tiếp tục gánh vác trách nhiệm to lớn này.” Tiểu Thúy thổn thức cầu xin, nếu đã muốn dừng tay thì tốt nhất đừng nên liên quan đến nó nữa.
“Không hẳn là vì mật lệnh.” Anh nhìn cô, miệng khẽ nói. “Chúng ta phải nhanh hơn đối thủ một bước, rất có thể lúc này bọn chúng cũng đang ráo riết truy lùng đấy.”
“Đối thủ?” Tiểu Thúy nhíu mày. “Anh đã xác định được hắn là ai?”
“Vẫn chưa. Bước đầu chỉ xác định được kẻ liên hệ với Hakiatama trong thời gian qua là Winkle, một thuộc hạ của Lập Hoành Hunter, nhưng anh cũng không biết hắn có phải là con cáo già cuối cùng hay không nữa?”
“Vì vậy anh lo ngại bọn họ sẽ tìm ra lăng mộ, trực tiếp uy hiếp anh”
Xích Triệt khẽ rộ cười như thể câu nói của Tiểu Thúy không hề làm anh hoảng sợ. “Chỉ một phần thôi, em nghĩ với thế lực của anh hiện giờ, bọn họ có thể dùng người đã khuất uy hiếp anh sao. Tuy nhiên, đối với một người có quyền uy và đáng nể trọng như Charles Hunter, anh cũng phải có trách nhiệm tìm ra và bảo vệ ông ấy. Nhưng, còn có một lí do nữa anh cũng muốn thực hiện trách nhiệm này.”
“…” Cô nhìn anh như đang chờ câu trả lời.
“Anh muốn biết tất cả ẩn khúc trong câu chuyện này, tất cả. Anh muốn biết tại sao ông ấy lại ra quyết định như thế, anh muốn biết lời nguyền giết chết cha mẹ anh thật ra là thế nào, và anh muốn…em mãi mãi sống trong sự thật không ray rứt và áy náy nữa.” Anh nhìn vào mắt cô, sự chân thành của anh khiến cô cảm động.
Tuy nhiên, còn một thứ anh cũng thật sự muốn biết, đó là tại sao anh lại mang dòng máu hồ ly. Anh lúc đó rất muốn hỏi Mệnh Hồ Phỉ lí do, nhưng sự bất ngờ khiến anh không giữ vững bình tĩnh, cho đến khi lí trí trở về, Mệnh Hồ Phỉ đã đi xa căn nhà gỗ. Mãi cho đến hôm nay, anh cũng chưa gặp lại ông ấy để tìm hiểu mọi ngọn nguồn sự thể. Nhưng rất có thể, ông ta sẽ không nói cho anh biết, bởi một phần vì sợ rằng, những sự thật năm ấy sẽ ám ảnh Tiểu Thúy, hoặc lớn hơn, chính là quấy lên những đợt sóng thần tìm ẩn chốn biển sâu.
Nhưng dù là như vậy, anh cũng muốn tìm hiểu đến cùng. Sống một cuộc sống xa hoa nhưng trong lòng có một chiếc đinh, không bằng một cuộc sống bình dị nhưng thanh thản và dễ chịu. Vì cô và vì anh, anh sẽ phơi sáng tất cả mọi bí mật.
“Vậy em sẽ cùng tìm ra với anh. Sự thật đã đến lúc cần được phơi bày rồi.” Cô luồn tay ôm lấy eo anh, đầu dựa vào bờ ngực ấm áp.
Anh cũng vòng tay qua người cô, kéo cả cô vào cơ thể anh. Sự ấm áp này khiến anh như một con thú điên mà thèm khát đòi hỏi. Có lẽ cô cũng không biết rằng, bản thân mình thật sự có bao nhiêu quan trọng đối với anh, rất quan trọng, rất rất quan trọng trong cuộc đời này.
“Vậy sao khi chúng ta về Mỹ, chúng ta sẽ tiến hành giải mã bí ẩn à?” Cô cười cười, ngón tay vẽ vò mấy vòng trên ngực anh.
“Em gấp đến vậy sao?” Anh cười cười, bàn tay nắm lấy ngón tay cô khẽ hôn nhẹ nhàng lên đó.
“Vậy anh còn muốn ở lại đây?”
“Không phải hôm nay là ngày thứ hai của lễ hội Tihar ở Nepal hay sao, em không muốn ở lại đây tham dự à?”
“Tihar ư?” Cô lẩm nhẩm tính toán. “Đúng rồi, hôm nay là ngày thứ hai của nó, em thật không ngờ người như anh cũng thích náo nhiệt đấy. Anh thay đổi đến cả em cũng không kịp chấp nhận được.” Cô cười rạng rỡ, đây không phải là một điềm tốt hay sao.
Anh chỉ cười cười không nói gì. Thay đổi ư, bây giờ cô mới nhận ra, thật là trễ cả trăm năm rồi đấy.
Lúc 3 giờ chiều, tại một nơi ở thủ đô Kathmandu, Nepal.
Vì không muốn làm bóng đèn của Xích Triệt và Tiểu Thúy, Lang Tâm đã được Xích Triệt sắp xếp để trở về Mỹ. Dĩ nhiên, vì là một người bạn chí cốt của cô, Lang Tâm sẽ được chu cấp những điều kiện tốt nhất, mà người làm việc này không ai khác chính là gã nghiện game online, Holmes Quỷ Y.
Xích Triệt dắt Tiểu Thúy đi dọc một con phố trong sự náo nhiệt và lung linh sắc màu của lễ hội ánh sáng Tihar.
Nói đến Tihar, nó được xem là lễ hội lớn thứ hai của quốc gia này. Nó được tổ chức vào cuối tháng 10 và đầu tháng 11 dương lịch. Lễ hội thường diễn ra trong năm ngày nhưng đôi lúc lại là bốn.
Ngày đầu tiên của lễ hội gọi là Kaag Tihar – lễ hội tôn vinh Quạ, ngày thứ hai cũng rất đặc biệt là lễ hội tôn vinh chó – Kukur Tihar. Đến ngày thứ ba, người Nepal dành hai buổi, buổi sáng họ dành cho tôn vinh bò, loài vật linh thiêng của những người theo Hindu giáo, sau đó, vào buổi tối, họ thờ cúng Laskhmi, nữ thần của sắc đẹp, thịnh vượng và may mắn. Ngày thứ tư, họ sẽ tiến hành thờ thần bò Guru Puja. Vào ngày thứ năm cũng như là ngày cuối cùng của lễ hội, anh chị em trong gia đình sẽ gặp gỡ và quan tâm nhau, những người chị em sẽ làm những món ăn mà anh em mình thích, ngược lại, những anh em đó sẽ tặng những món quà để tỏ lòng biết ơn và tôn vinh nét đẹp của những người phụ nữ.
Đường phố về chiều bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, thật đúng với cái tên lễ hội ánh sáng, khắp nơi đều lên đèn, những chiếc đèn hội tụ gần nhau tạo thành những sắc vàng chói lọi. Từ đèn điện đến đèn cầy đều khiến àn đêm trở nên hổ thẹn mà biến mất. Ở một số nơi, người ta còn sắp hàng ngàn ngọn nến tạo thành những bông hoa rực sáng trên nền đất với các hình dạng sinh động khác nhau.
Điều thú vị ở ngày thứ hai này chính là những con chó sẽ được tôn vinh. Chúng sẽ được “trang điểm” tỉ mỉ, được tắm rửa và đeo những chuỗi bông như để tuyên dương cho sự trung thành của mình.
Tiểu Thúy cùng Xích Triệt đi bộ qua các nẻo đường trên đường phố Nepal, họ nhìn thấy vô số những chú chó được chủ của chúng ‘trang điểm’, đôi khi thì thật nghiêm túc và chỉn chu như một cảnh khuyển, đôi lúc lại lòe lẹt nhìn thật muốn bật cười.
Ánh đèn càng về khuya càng rực sỡ sắc màu, nó lấn át mọi thứ đang tồn tại nơi đây, tạo nên những cầu vồng màu sắc tuyệt đẹp.
“Mua cái này nhé?” Tiểu Thúy cầm một con chó hình kẹo đường quơ quơ trước mặt anh.
“Được!” Anh rạng rỡ đáp lại, họ như thể một đôi đang yêu nồng nhiệt vậy, anh quay sang hỏi người đang bán kia. “Có thể chỉ tôi làm một thứ không?” Sau đó, từ túi mình, anh móc ra tờ 100 đô đưa thẳng trước mặt người đàn ông đó.
Người đàn ông vui vẻ nhường chỗ của mình, sau đó nói các bước làm cho anh. Rất nhanh, hình thù một viên kẹo đã được ra mắt.
“Con này không giống chó lắm.” Người đàn ông rải rải đầu, dùng một thứ tiếng anh ngượng ngịu nhận xét.
Xích Triệt cười cười không nói gì, anh nói cám ơn sau đó cùng cô biến mất khỏi chỗ đó.
“Sao anh làm hình hồ ly?” Cô vừa mân mê nhưng lòng hiếu kì đang trỗi dậy.
“Em nhận ra nó là hồ ly sao?” Anh cười rạng rỡ.
“Em vẫn có thể nhận ra mặc dù trình đồ làm kẹo của anh có hơi thê thảm đôi chút.” Cô ấm áp đáp lại, sau đó đầu tựa vào ngực anh. Thực ra cô cũng không biết đó là gì, nhưng linh cảm lại cho cô đáp án là thế. Có phải đó là một dạng thâm nhập và ăn sâu vào suy nghĩ của nhau hay không.
“Thích không?” Anh hỏi.
Tiểu Thúy gật đầu, nụ cười của cô lại một lần nữa nhè nhẹ mà lan tỏa sức ấm như hàng triệu ngọn nến đang thắp lên ở đây, khiến anh như bị mê man đi.
“Rất thích!” Cô nhìn anh khẽ nói. “Đôi lúc anh trở nên bình thường thế này, thật đúng làm cho người khác điên đảo.”
Anh chỉ biết lắc đầu cười khổ, nhưng tâm trạng có lúc rất phấn khích. Bình thường ư, anh cũng thật sự muốn cùng cô có một cuộc sống bình thường như vậy, chắc chắn sẽ làm được. Anh tự nhủ rằng, tất cả mọi thứ sẽ được hiện thức hóa nhanh thôi, nhưng trước hết, việc đầu tiên cần làm trong tiến trình giấc mơ trở thành hiện thực là giải mã mọi bí mật trong lăng mộ kia.
Bỗng sực nhớ ra điều gì đó, cô chợt hỏi. “À, chúng ta ở lại đây cho đến hết lễ hội hay sao?”
“Không, kẻ kia đã bắt đầu hành động rồi, chúng ta phải nhanh hơn hắn.”
“Hành động? Arsenè vừa báo cho anh à?” Cô lo lắng hỏi.
“Không, Arsenè đang theo dõi hắn, nhưng anh đã biết được, cuộc chiến này sắp bắt đầu rồi. Cho nên, chúng ta đã đến lúc phải mở toan chiếc hộp Pandora rồi đấy.”