Tại một vị trí trên biển cách Vịnh Persian năm mươi hải lí, tàu giao dịch của Hiroshi đang neo tại địa điểm giao hàng. Trong ba hộ pháp, Hiroshi đảm nhận việc quản lí những xưởng chế tạo vũ khí khổng lồ, ngoài ra, các giao dịch vũ khí đều sẽ do Hiroshi thay mặt Xích Triệt thực hiện, đây là một nhiệm vụ gắn liền với tiếng tăm và mệnh hệ của gia tộc Hunter. Mặc dù công ty Hunter World là một trong mười công ty đứng đầu thế giới về dịch vụ và bất động sản, nhưng nguồn thu chính của gia tộc vẫn là từ việc bán vũ khí cho cả chính phủ và các nước vùng chiến. Cho nên, so với các công ty khác, gia tộc Hunter có sự hộ thuẫn cực kì lớn từ phía hắc đạo và cả chính phủ.
Cuộc giao dịch này sẽ do con trai lão Roberto Iramiv đảm nhiệm. Nói về Roberto Iramiv, ông ta là người đang giữ chức tổng thống Iran và hiện đang tiếp tục tranh cử cho kì tiếp theo. Cho nên, việc mua lô hàng lần này mang tiếng là củng cố thế lực quốc phòng cho Iran, nhưng sự thật lại là mượn hơi của gia tộc Hunter làm hậu thuẫn vững chắc cho địa vị của mình, như thể chưa bầu cử mà đã đánh phủ đầu.
“Chủ nhân, tàu của bọn người lão Roberto Iramiv đến rồi ạ.” Lion lên tiếng.
“Ta thấy rồi, chuẩn bị đi!”
Thực ra để điều hành tổng thể gia tộc, dưới trướng mỗi hộ pháp điều có hai thuộc hạ được chọn ra từ 10.000 người. Lion và Puma là hai thuộc đắc lực nhất của Hiroshi.
Những giao dịch về vũ khí giữa hai bên sẽ không thực hiện trong vịnh Persian vốn là vịnh chung của một vài quốc gia. Hơn nữa, để tránh sự kiểm soát của các đội tuần tra, nên cuộc giao dịch lần này sẽ thực hiện bên ngoài vịnh Persian, sau đó tàu của đối phương sẽ trực tiếp mang hàng về, vì là tàu của chính phủ nên việc thông hành sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Vừa cập neo là hai tàu đã sát lại nhau. Từ trên tàu, một gã đàn ông Trung Đông đi xuống, chiễm chệ lên tiếng: “Chào ngài Hiroshi, rất vui được gặp ngài, lần này sẽ do tôi thực hiện giao dịch.”
“Ngươi không phải là Somos Iramiv.” Puma lên tiếng vạch trần.
Hiroshi giơ tay ngăn cản, vẫn là khuôn mặt tà mị nhưng những đường nét rắn rỏi và cương nghị không hề đối lập mà còn làm nổi bật vẻ đẹp của hắn.
“Ta không cần biết ngươi là ai, có biểu tượng của gia tộc Hunter thì hàng là của ngươi.” Giọng điệu của Hiroshi lạnh lùng và rét muốt hoàn toàn trái ngược với sự lông bông trước kia.
Tên người Trung Đông mỉm cười, vỗ tay hai cái, một cô gái vóc dáng quyến rũ phong trần từ sau bước ra, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ tinh xảo, cô ta nhanh chóng lấy ra một biểu tượng bằng bạch kim, sau đó nghiễm nhiên đặt trước mặt tất cả mọi người.
Biểu tượng của gia tộc Hunter là một vòng tròn trong đó có ba hình tam giác chụm vào nhau thể hiện quyền lực tuyệt đối trên ba lĩnh vực là kinh tế, vũ khí chiến đấu và vũ khí sinh học, cuối cùng là khoa học ứng dụng.
Đối với mỗi khách hàng, chỉ khi có biểu tượng thì mới tiến hành giao dịch, nếu không, với kẻ không có biểu tượng mà ngang nhiên đòi hàng, tất nhiên sẽ bị giết chết ngay lập tức. Loại đá dùng làm biểu tượng là một loại vật chất có khả năng hấp thụ ánh sáng mặt trời cực tốt. Sở dĩ bắt buộc như vậy vì dấu trong phiến đá là một con chip siêu nhỏ, khi gặp ánh sáng, nó sẽ phản xạ lại kí hiệu của khách hàng. Như bây giờ đây, trên boong tàu là mã số 127 trùng khớp với số hiệu của Roberto Iramiv.
“Giao hàng!” Hiroshi ra lệnh.
“Tốt lắm, rất đúng phong cách của một hộ pháp.” Gã đàn ông cười đắc chí.
Một cần cẩu chuyên dụng đem tất cả container chứa các vũ khí đưa lên khoang thuyền của đối phương, Hiroshi ra lệnh tàu rời khỏi khu vực ngay lập tức, không chậm trễ dù chỉ một giây.
Đứng trên boong thuyền lộng gió, chiếc áo khoác đen thắt một nút tung bay, trong đôi mắt đen híp lại ấy ẩn chứa nhiều thâm sâu khó đoán.
“Chủ nhân, ngài biết hắn không phải là Somos.” Puma đứng ở phía sau dò hỏi.
“Puma, ngươi theo ta lâu như vậy có nhiều thứ ngươi cần ta chỉ lại từ đầu hay sao?” Hiroshi mặt hướng về phía gió biển, nhưng âm thanh vẫn không vì thế mà đứt quãng.
“Ý của ngài là?”
“Nhiệm vụ của chúng ta là chế tạo và hoàn thành những đơn đặt hàng, có biểu tượng cùng mã số sau đó giao hàng là hoàn tất mọi thứ, còn việc ai nhận được số hàng đó thì ngươi đúng là kẻ dở hơi để quan tâm. Nếu ngươi còn có một câu hỏi ngu xuẩn như thế nữa, thì ngươi có thể xuống dưới biển phục vụ lũ cá mập được rồi đấy.”
Một câu nói răn đe như một lời cảnh báo phát ra từ miệng Hiroshi khiến cho Puma tim gan như đảo lộn, mồ hôi lạnh ứa ra thấm đẫm áo. Nên nhớ, đối với những kẻ như Hiroshi, một thứ vô dụng sẽ không thể tồn tại bên hắn, vì đối với hắn, sự thay thế và chọn lọc luôn luôn song hành cùng nhau.
Hiroshi bước vào khoang tàu trong lòng không khỏi nghĩ thầm, lão Roberto là một con cáo đa đoan nhưng lại sinh ra đứa con trai bất tài như vậy. Cũng tốt, việc hắn biết tất cả mà không ngăn cản không chỉ xuất phát từ việc hoàn thành nhiệm vụ, mà hắn còn biết rằng, kì tranh cử sắp diễn ra, đối với một kẻ tham lam quyền vị như Roberto Iramiv, thì việc để mất lô hàng này sẽ giúp cho gia tộc Hunter có không ít lợi ích và cơ hội.
Lúc này tại biệt thự của Roberto Iramiv.
“Cái gì! Đã tiến hành giao dịch, vậy hàng đâu?” Roberto Iramiv sắc mặt tái xám, nỗi tức giận như núi lửa phun trào.
“Thưa ngài tổng thống, bên phía Hiroshi đã xác định giao hàng, mã số của chúng ta đã đóng dấu chứng tỏ nhiệm vụ của họ đã hoàn thành.”
Roberto Iramiv như một con sư tử muốn phát điên lên, ruột gan như lộn mấy vòng, nét mặt cay cú như một con khỉ già ăn mấy trái ớt hiểm, vừa đỏ chuyển xanh sau đó đen như cái đít nồi. Nếu mất đi lô hàng này thì đừng nói cái ghế tổng thống không giữ nổi, các thế lực sau khi nổi lên sẽ nhanh chóng xử bỏ cái gai trong mắt như ông ta.
“Somos đâu? Nó đâu rồi, mẹ kiếp, tao phải đi giết thằng nghịch tử này.” Từ lúc giao hàng thì đợi hai tiếng sau Hiroshi mới thông báo cho Roberto Iramiv. Cho nên, lúc này có trở tay cũng không kịp nữa rồi.
Từ đằng cửa, một bóng dáng vội vội vàng vàng tiến vào. Nhìn thấy kẻ bước đến, cơn tức sôi trào của Robert Iramiv có dịp phát tiết “Bốp” năm dấu tay vằn lên đỏ lựng trên mặt của Somos.
“Mẹ nó! Mày biến đi đâu, ấn kí biểu tượng của gia tộc Hunter đâu?”
“Cha là có kẻ hại chúng ta, người phụ nữ tối qua ….” Chưa nói hết câu, một cái tán như trời giáng lại rơi xuống mặt Somos, một trái một phải nhìn rất xứng đôi.
“Liên hệ trực tiếp với tên Xích Triệt Hunter cho ta.” Lời nói đầy rẫy tức tối, ánh mắt vằn tơ máu như muốn ăn tươi nuốt sống lũ thuộc hạ, sau đó, ông quay sang nhìn đứa con trai trong bộ dạng nhớp nháp của mình, miệng không ngừng mắng nhiếc: “Chết tiệt! Sao tao lại sinh ra một đứa con vô dụng như mày, nếu lần này lô hàng có việc gì, mày chuẩn bị đi đầu thay đi.”
“Cút khỏi đây, cút!” Ngay tức khắc, bộ dạng như một con chó nghe lời của Somos lủi thủi ra cửa.
“Mẹ tụi bây! Đi với ông, Nếu tao mà tìm được lũ kia thì tao sẽ cho người lột da tụi nó ra cho chó ăn.” Vừa tức vừa mất mặt bởi hai cái má sưng húp trên mặt mình, mọi oán khí lại một lần nữa dồn lên lũ thuộc hạ. Somos như một con ngựa điên không phương hướng chạy một mạch khỏi biệt thự.
Tại bộ phận bảo mật tầng chín.
Sau khi tiến hành giao dịch, Hiroshi không cùng thuộc hạ đi thuyền mà dùng máy bay phản lực chuyên dụng đến thẳng viện nghiên cứu.
“Chủ nhân! Giao dịch đã hoàn tất, 700 triệu đô đã được chuyển đến ngân hàng Thụy Sĩ, còn 500 triệu lão Roberto sẽ thanh toán sau.”
“Nhìn thấy ngươi cười thú vị như vậy, ta nghĩ chắc có món hời sắp dâng đến miệng rồi nhỉ?” Arsenè ngồi một bên nhìn biểu tình ngả ngớn của Hiroshi cũng đoán chắc đã có việc diễn ra. Đối với Hiroshi, nếu không có một con mồi hay ho để săn, chắc hẳn hắn sẽ không khoái trá đến vậy.
“Nếu ngươi có món hời như vậy cũng nên chia chát với ta, ta cũng đang rất cần tiền.” Lời nói có ý cười vang lên từ một người đàn ông tuấn mĩ, tóc vàng ươm, đôi mắt nâu quyến rũ.
“Holmes, đương nhiên ta sẽ không cho ngươi chen chân vào rồi, bởi vì đối với thứ thuốc của ngươi, ta còn thấy thú vị. Cho nên, ngươi dẹp cái ý tưởng đó đi.” Hiroshi cười khoái chí.
“Mẹ nó! Đồ ích kỉ!” Holmes tỏ ra bực tức, hắn đang thiếu hụt tiền nghiêm trọng, cái tên Hiroshi này chuyên lợi dụng hắn lúc túng quẫn mà buộc hắn chế ra mấy thứ thuốc kích thích đầu độc các cô gái trẻ, thật là tội lỗi mà.
“Nói đi, có việc gì?” Một giọng nói lạnh lùng từ chiếc ghế sopha trung tâm phát ra, khiến cho cuộc huyên náo chấm dứt.
“Đừng làm mất nhiều thời gian của ta.” Xích Triệt nhìn về hướng của Hiroshi.
Đối với kẻ trước mặt, Hiroshi thật không dám đùa giỡn, đừng nói Hiroshi là một cao thủ karate đai đen nhất đẳng. Ngay cả khi ba người là Arsenè, Holmes cùng cả hắn có liên thủ một lượt thì cũng khó thoát khỏi Triệt Quyền Đạo của con sói trước mắt.
“Chủ nhân, thuộc hạ nghĩ không lâu ngài sẽ biết, có lẽ đoán chừng 30 giây sau cũng nên.” Hiroshi cười khoái trá.
Chưa đến 20 giây, điện thoại kết nối vang lên, là Roberto Iramiv. Thật sự, đối với Roberto, hắn cực ghét tiếp xúc với gã thủ lĩnh của gia tộc thợ săn này, chưa nói đến chướng khí như muốn làm hắn tắt thở, thì những lời nói của tên đối diện như búa tạ giáng vào tinh thần “non nớt” của hắn, làm hắn vô cùng không thông, vô cùng bức mình.
“Xin chào ngài Hunter.”
“Có việc gì? Nói đi!”
“Tôi cũng không muốn lòng vòng. Lô hàng ngài chuyển đến đã bị kẻ khác hớt tay trên, tôi muốn ngài giúp tôi tìm lại, nhưng lần này, để đảm bảo an toàn, tôi muốn đích thân ngài ra tay.” Vừa nói mồ hôi chảy từ trán xuống tận cổ của Roberto Iramiv. Hắn biết áp đặt yêu cầu đối với kẻ đang ngồi trên sopha kia như thể kề dao lên cổ mình, nhưng hắn buộc phải làm vậy “được ăn cả ngã về không”, một ván phân thắng bại.
“Lí do?” Xích Triệt khẽ cong lên đôi môi, đôi mắt chứa đựng sự ranh mãnh cùng quỷ huyệt.
“Nếu ngài có thể giúp tôi lần này, tôi sẽ cho ngài độc quyền về vũ khí ở Iran. Hơn nữa, tôi có thể giúp ngài nhanh chóng khai thông các mối quan hệ ở vùng Trung Đông này.”
Câu nói của Roberto như đánh động tất cả những người ở đây. Nên nhớ, khu vực Trung Đông là một trong những nơi biến động nhất thế giới, là khu vực xảy ra những cuộc tranh chấp và nội chiến liên miên và dai dẳng. Gia tộc Eagle và Hunter luôn tìm mọi cách chiếm cứ món thịt béo bở này nhưng cũng rất khó khăn. Vì vậy, đối với lời mời mọc kia quả thật đáng để suy ngẫm.
“Ta thấy chưa đủ, ngươi đừng tưởng ta không biết cái mánh khóe cùng đường đi nước bước trong lòng ngươi.”
Roberto lúc này xám mặt, không biết nói gì, xuống nước hắn cũng đã xuống, khí hỏa đang bốc lên ngùng ngục nhưng hắn vẫn muốn giữ gìn đại cuộc, giọng dịu đi mà nhường nhịn: “Vậy ngài hãy ra điều kiện đi?”
“Ta muốn ngươi cung cấp dầu với giá thấp hơn 20% giá thị trường trong vòng năm năm cho ta.”
“Cái gì?” Vẻ mặt của Roberto ngày càng co rút và nhăn nhúm. Dầu mỏ là một trong những nguồn thu đáng kể nhất ở khu vực Trung Đông, với lượng dầu phong phú ở đây, không biết đã bao nhiêu quốc gia phất lên ví dụ như Coét, Arap Saudi và còn có cả Iran…. Đối với mọi ngành công nghiệp luôn cần “chất bôi trơn” hữu hiệu này, việc đòi dưới giá thị trường 20% sẽ làm tổn thất không ít nguồn thu nhập từ loại khoáng sản trên.
“Vậy ngươi có thể từ chối, ta không tin trong một tuần ngươi có thể giữ được cái ghế của mình, ngươi sẽ mất cả chì lẫn chài, vì ngươi còn thiếu ta 500 triệu đô.” Nụ cười vểnh lên mang chút đắc ý và xấu xa.
“Thôi được rồi, nếu đích thân ngài ra tay và tìm được lô hàng trong vòng một tuần, tôi đồng ý với các điều kiện này.” Cuối cùng Roberto Iramiv cũng phải chấp nhận những đòi hỏi trên, ai bảo hắn hoàn toàn rơi vào thế bị động chứ.
“Tốt, giao dịch hoàn thành.” Màn hình 3D tắt đi, đôi mắt màu xanh đẹp đẽ như hút hết mọi thứ vào trong, giọng nói lanh lảnh đầy mạnh mẽ: “Các ngươi chuẩn bị là vừa rồi.” Sau đó, không ngước nhìn, bước chân thoăn thoắt ra khỏi tầng chín.