Hiroshi, Holmes ngay cả M cũng không hiểu nỗi, từ lúc Joseph Hunter bước vào mật thất, nhóm người kia bắt đầu giảm nhẹ hỏa lực, cứ như thể chúng không còn ý định muốn chiến đấu cùng bọn anh nữa vậy. Thế là sao chứ, bọn họ có kế hoạch gì khác hay sợ việc gì chăng?
"Hiroshi, quá bất bình thường rồi!” Holmes nhíu mày lên tiếng.
"Đúng vậy, số lượng của bọn chúng giảm rất nhiều, như thể một ít còn lại ở đây là chỉ cầm chân chúng ta mà thôi.” Hiroshi đáp lại.
M cầm phi đao bỗng nhíu mày. "Hiroshi, ta thấy rất lạ.”
"Như thế nào?”
"Nhóm người còn lại trong cuộc tập kích ở bờ sông đâu?” M hỏi.
Lúc này Hiroshi mới thất thần. Đúng vậy, khi còn ở bờ sông, có tất cả hai nhóm người. Một nhóm thẳng tay tàn sát, nhóm còn lại không có định giết sạch bọn họ. Ở đây chỉ có nhóm người không có ý định tiêu diệt bọn họ, vậy còn nhóm người còn lại đâu. Một màn kết thúc như vầy, không thể nào không có bọn chúng được.
Trong lúc Hiroshi còn đang suy nghĩ, thì một thân ảnh quen thuộc đã xuất hiện. Cô đứng giữa không gian trắng xóa như trăm ngàn hạt tuyết đọng lại. Nhưng tại sao, mái tóc kia lại trở nên bạc đi tất cả, đôi mắt không còn chút hồn phách và ấm áp. Đã có chuyện gì xảy ra với Tiểu Thúy, ai đã khiến cô ra nông nỗi thế này, trong lòng anh dâng lên một cỗ đau xót đang không ngừng cào cấu loạn xạ.
"Tiểu Thúy, em?” Hiroshi vừa nói, vừa bước ra ôm cô vào một thân cây, tránh đi tầng lửa đạn đang điên cuồng ngoài kia.
"Em muốn gặp Triệt, ngay bây giờ.”
Hiroshi dường như không hiểu gì cả, anh bỗng nhìn qua một người cũng đứng trước mặt mình.
"Anthony, sao ngươi lại ở đây?!”
6 tiếng trước.
Trong chiếc lồng sắt đầy lạnh lẽo, Tiểu Thúy nằm bệt ra đó. Cả thân hình cô ngã quỵ, khuôn mặt như bị rút sạch toàn bộ sinh khí. Chiếc camera được đặt dưới sàn, không ngừng tua đi tua lại hết thảy trận đồ sát máu tanh đó. Ánh mắt Tiểu Thúy càng lúc càng mờ, nó không còn ánh sáng, họa chăng, tồn tại trong đó chỉ là những mảng đen vô hồn, thăm thẳm mà không thấy đáy, tựa như niềm tin và hi vọng bị cuốn trôi và vứt sạch toàn bộ, thiêu cháy tất cả tâm can và khí lực của người con gái đang thoi thóp.
Tình trạng đó được duy trì mãi cho đến khi trước mặt cô xuất hiện bóng dáng của một kẻ cao lớn. Người đàn ông từ từ tiến lại, anh ta ngồi xuống, cầm chiếc máy camera lên, xem xét thật kĩ đoạn clip, sau đó anh vung tay ném thẳng chiếc máy vào tường. Chiếc camera ngay tức thì nát vụng, không còn một mảnh.
"Đoạn ghi hình thật không tệ.” Anthony vừa nói vừa mỉm cười nhìn cô gái thoi thóp dưới đất. "Chí ít cũng khiến cô trở thành dạng này.”
Tiểu Thúy ngước ánh mắt tro tàn nhìn về kẻ thâm sâu và độc ác trước mặt, khóe môi cô động đậy. "Đây không phải là thứ anh thèm khát nhất sao, anh muốn tóm gọn tất cả quyền lực vào tay mình mà.”
"Nếu tôi là cô, trong cái thế giới đầy tối tăm và hỗn loạn này, có những thứ nhìn bằng mắt cũng không tin nỗi.” Anthony thong dong đáp lại, lời nói tuôn ra có một sự mâu thuẫn gì đó rất lớn, chí ít là trong ngữ điệu, sự âm hiểm gần như được gột bỏ, anh ta không mang theo sát khí như vừa rồi, có điều thứ đó đã sai chăng?
"Ý anh là gì?”
"Tôi đã từng nói, có vẻ tên Xích Triệt Hunter o bế hay bảo vệ cô quá cẩn thận đến nỗi khiến cô không nhìn thấy được sự tối tăm cùng cực trong cái gia tộc này? Cô cho là đã thấy tôi làm những chuyện như vậy, liệu có đúng là tôi hay không?” Anthony nhìn Tiểu Thúy, đôi mắt mang cô trở lại lí trí.
"Ý anh…”
"Trên đời này, không nhất thiết là ninja mới có thuật ngụy trang. Một diễn diên nghiệp dư cũng có khả năng biến mình thành một kẻ hoàn toàn khác.” Anthony đứng lên, anh tra chìa khóa mở ngay chiếc cửa sắt trước mặt. Sau đó nghiêng người bế cô lên.
Cả người Tiểu Thúy gần như mất đi sức lực, máu tóc dài bạc trắng của cô rơi trọn vào không trung, thấm đẫm mùi vị thương xót.
Anthony mang Tiểu Thúy ra ngoài, bỗng đôi mắt cô mở lớn vì không thể tin nỗi những chuyện đang xảy ra. Trong khuôn viên, rất nhiều người nằm la liệt, có người sống kẻ chết, bát nháo vô cùng. Không gian đậm chất máu tanh, tiếng chim và không khí hoàn toàn tàn rụi theo từng cơn tuyết lạnh, kinh khủng, nó hệt như một trận đồ sát, không khoan nhượng và nhân từ, thẳng tay mà tẩy rửa mọi u nhyọt và tối tắm trong rãnh sâu dơ bẩn.
Tiểu Thúy trông thấy trên đất có rất nhiều người, tuy nhiên, áo của họ có hai màu khác nhau. Một rất giống với nhóm thẳng tay giết họ ở bờ sông, nhóm còn lại chính là nhóm đòi đưa họ đi gặp vị chủ nhân thần bí gì đó.
"Tôi cần biết sự thật! Tôi muốn biết Xích Triệt đang ở đâu? Gia gia và mọi người ở Muôn Trượng như thế nào rồi?”
"Vậy cô muốn biết thứ gì đầu tiên? Mạng sống của hắn hay những người ở Muôn Trượng?” Anthony nhìn cô cười hỏi.
"Xích Triệt, tôi muốn biết anh ấy như thế nào?” Nếu Tiểu Thúy đoán không lầm, giờ này mọi người đã bình an. Có lẽ, đoạn video là thật, nhưng lời hứa của anh lúc trước càng thật hơn. Cô thật sự đã đánh rơi điều đó, kết quả thật thảm hại.
"Vậy thì…phải nhanh chóng đến đó thôi. Tôi không biết tên đó có bị cha tôi hành hạ đến chết không.” Anthony nhanh chóng bế cô lên một chiếc máy bay phản lực, cấp tốc đến Anh Quốc.
Trong lăng mộ của Charles
"Đứa con này, ta thật thất vọng về ngươi, hôm nay ta sẽ chính tay mình kết thúc tất cả.” Joseph vừa nói vừa chĩa nòng súng về hướng Lập Hoành.
"Đùng…” tiếng súng lại vang lên lần nữa. Thế nhưng, lần này máu được phúng ra từ người Joseph, tay hắn bị ghim đạn, khẩu súng bị quẳng ra xa, từng luồng đỏ ói như một co đê bị đập vỡ, bắn chi chít lên nền đất ẩm ướt.
Từ trong bóng tối, một dáng người cao lớn xuất hiện. Trên khuôn mặt anh không có một chút cảm xúc, lạnh tanh như một con quỷ Satan bước ra từ địa ngục, tất cả điều thể hiện một sự cuồng nộ và nguy hiểm. Xích Triệt bước đến trước mặt Joseph, ngay tức thì "Đùng, đùng” những tiếng súng liên tiếp được nả ra vào tay và chân của hắn, khiến hắn nhơ nhớp hơn bao giờ hết.
"Mày dám đụng vào người phụ nữ của tao, mày rất đáng chết.” Xích Triệt gần như trở về thời điểm đối mặt với Sharupoi, không nương tình, tàn nhẫn và lãnh khốc.
"Triệt, đừng nghe hắn nói bậy. Ông nội không hại con, người hại con là hắn, hắn mới là đầu sỏ.” Joseph run người lẩy bẩy, giọng điệu của ông ta có chút cầu xin nhưng đại đa phần là cố gắng giải thích.
"Nếu ông nói điều này cách đây vài ngày, tôi sẽ tin ông một chút. Nhưng bây giờ, tôi muốn cạo sạch da của ông.” Anh gầm lên từng chữ trong khát máu.
Lời nói của Xích Triệt khiến cho đôi mắt của Joseph thẩn thờ.
Hai ngày trước trong căn nhà gỗ
"Ông muốn thương lượng điều gì với ta?” Xích Triệt nhìn Lập Hoành dò hỏi.
"Ta nghe nói, đôi mắt ngươi rất thâm sâu. Thế nhưng, ta nghĩ chúng vô cùng thiển cận.”
"Đừng vòng vo, có gì thì cứ nói hết. Ngươi muốn thứ gì, quyền lực hay săn một con cá lớn khác?” Xích Triệt nhếch bờ môi cực kì âm lãnh của mình.
"Ngươi biết được bao nhiêu?” Lập Hoành nhìn anh bằng ánh mắt thú vị, xem ra thằng nhóc này không đơn giản, sai rồi, nó không hề ngu ngơ chút nào, trái lại, thông minh và thâm hiểm đến nỗi ông không biết được ấy chứ.
"Nhiều hơn những gì ngươi nghĩ. Ta thật sự ngu ngốc để không nhìn ra vấn đề gì đang tồn tại ư. Cha ta không chết giống như một kịch bản rẻ mạt như thế, ngươi cũng chưa hẳn là một kẻ tồi tệ nhất trong gia tộc, hoặc họa chăng, con cá lớn sau lưng ngươi cũng đang từ từ chuôi vào lưới.” Anh đáp lại, vô cùng chính xác mà đánh trúng vào trọng điểm của Lập Hoành.
"Nói thử cho ta biết xem!” Lập Hoành cười rộ khoái chí.
"Ta không ngốc nghếch, cũng không phải là một kẻ ngồi đó chờ chết. Từ lúc 15 tuổi, khi thực hiện các hành động của mình, ta đã không ngừng theo dõi mọi diễn biến của gia tộc.”
Xích Triệt nhìn thẳng vào Lập Hoành mà nói rằng, khi biết được ai là kẻ thù của mình, anh đã xác định rất rõ những gì cần thu thập. Anh đã quan sát cách làm việc của Lập Hoành trong một khoảng thời gian dài, thế nhưng, có một thứ xuất hiện khiến anh không lí giải nỗi. Người đàn ông nắm giữ gia tộc cực kì tàn nhẫn, chính xác, hắn ta luôn dùng họng súng để giải quyết mọi sự việc. Biết bao kẻ đã chết dưới tay hắn, tuy nhiên, thủ đoạn che giấu và xóa sạch dấu vết của hắn cực kì tinh vi. Có thể nói, Lập Hoành rất thông minh, hắn ta linh hoạt trong ngoài giữa chính phủ và hắc đạo. Cho nên, mặc dù gây ra vô vàn trận thảm sát, nhưng hắn vẫn nghiễm nhiên mà không bị sờ gáy, thêm vào đó, sản nghiệp dưới tay hắn vô cùng mở rộng khiến Xích Triệt cũng thật khó tin.
Xích Triệt đôi lúc tự hỏi. Thật là do Sharupoi che dấu họ quá tốt, hay ông ấy có một thế lực tương đương có thể áp chế Lập Hoành mà khiến hắn lờ đi sự tồn tại của anh. Bởi vì, với sự chu đáo và cẩn trọng của mình, cái xác được ngụy tạo lúc anh còn nhỏ rõ ràng sẽ rất khó để qua mặt hắn, thế nhưng, cuối cùng mọi chuyện vẫn êm xuôi và anh đã trưởng thành cho đến hôm nay.
Mọi chuyện vẫn là khúc mắc mãi cho đến khi Xích Triệt có thể đánh bại Sharupoi và nắm trong tay số người của ông ấy, lúc đó anh mới bắt đầu suy nghĩ về cục diện nhiều năm về trước. Cơ bản, thế lực của Sharupoi không thể so sánh với gia tộc Hunter, vậy vấn đề là gì?
Câu trả lời phải mất đến hai năm sau đó. Khi anh đã cùng Arsenè, Hiroshi và Holmes bành trướng thế lực và quyết tấn công Lập Hoành. Những trận đánh vô cùng ác liệt diễn ra, máu nhuộm khắp nơi. Bên ngoài, nhìn sự ăn khớp giữa họ có vẻ rất tốt, chiến thuật lấy một chọi mười đa dạng đến nỗi khiến các đội thợ săn của Lập Hoành tan rã, thế nhưng, thế trận diễn ra quá nhanh và dễ dàng làm Xích Triệt bắt đầu nghi ngờ. Cho đến khi, anh tiến vào nhà tổ, đi đến hầm sắt thấy được cha mình trong đó, thì anh mới thực sự biết được rằng, mọi bí mật vẫn còn đang chìm sâu trong biển sâu muôn thẳm.
Lập Hoành là người như thế nào, anh không thể nào không biết. Ông ta luôn rất quyết đoán, con mồi có thể lợi dụng thì mới thực sự dùng. Nhưng cha anh thì sao, ông ta lúc đó hẳn cũng có thể lấy ra làm tấm bia uy hiếp, nhưng Lập Hoành đã không làm vậy, thế thì giá trị sử dụng của cha anh tại thời điểm đó gần như bằng không. Vậy tại sao trước lúc sa cơ, ông ấy lại còn chơi trò gài mìn bẩn thỉu như vậy, điều này hoàn toàn khác hẳn với phong cách thường thấy của Lập Hoành.
Sau ngày hôm đó, Xích Triệt đã có rất nhiều suy nghĩ. Trong lúc cha anh bảo anh đi, mặc dù ông ta luôn miệng thúc giục, nhưng ánh mắt và biểu hiện của ông ta lưu luyến không thôi, như thể bằng mọi giá muốn kéo anh ở lại. Nếu như Arsenè và Hiroshi không lôi anh ra, có lẽ anh vẫn khư khư mà ở lại. Hơn nữa, với bản tính tỉ mỉ và lo xa của Lập Hoành, tại sao hắn vẫn còn chừa lại cha anh cho đến hôm đó, hẳn hắn ta sẽ phải diệt trừ tận gốc, đó mới thực sự là phong cách thường ngày của hắn chứ.
Chính vì vậy, sau khi lên nắm quyền gia tộc, XíchTriệt đã ra lệnh cho Arsenè ngày đêm đi tìm tổ chức bí mật năm xưa. Cụ thể, anh cũng không biết nó có tồn tại hay không, hoặc tất cả chỉ là suy đoán bởi sự cẩn thận quá đỗi của mình. Cuối cùng, Arsenè cũng tìm ra nó, tuy nhiên, dù có sai bao nhiêu kẻ tinh nhuệ đi nữa, một khi áp sát vào tổ chức đó đều không toàn mạng trở về. Điều này chứng tỏ, tổ chức kia đặc biệt bảo mật, mọi manh mối về chúng rất khó dò la.
"Ông nói mọi thứ do Joseph bày ra, vậy tại sao những hành động năm xưa của ông lại đi ngược hoàn toàn với những gì tôi được kể.” Xích Triệt nhìn Lập Hoành.
"Những gì ngươi được kể là như thế nào? Cha ngươi là một ngươi thâm sâu và nhân nghĩa, còn ta là một kẻ khát máu và âm lãnh, sẵn sàng gi3t chết tất cả để leo lên quyền lực cao nhất. Hay việc ta đã ra tay gi3t chết cha mẹ cô gái tên Tiểu Thúy kia, sau đó sai người giá họa cho cha ngươi.” Lập Hoành vừa nói vừa cười khinh bỉ, lời nói nồng đậm sự trào phúng.
"Không phải như vậy?” Xích Triệt khẽ nhếch môi.
"Ta nghĩ, nếu Xích Nguyên còn sống, ngươi sẽ trở thành một người thứ hai giống ta.” Lập Hoành đáp lại.
"…”
"Mọi người đều cho là ta luôn dùng sát khí để vươn lên, trong khi đó, cha ngươi lại dùng sự thông minh và nhân đức để thu phục lòng người. Ta không phủ nhận điều đó, bởi vì chúng ta là anh em, và càng vì cha ngươi là dòng chính. Khi được sinh ra, số phận đã được định đoạt tất cả, cha ngươi là kẻ kế thừa, còn ta chính là người hỗ trợ. Nhiệm vụ của ta chính là để hắn có cơ hội tỏa sáng và thu giữ tất cả quyền lực, ta chấp nhận làm bóng tối và cha ngươi là ánh sáng. Mỗi thứ điều quan trọng như nhau, chỉ có điều, cha ngươi sẽ được thấy, còn ta thì không.” Lập Hoành nhếch môi đáp lại, nụ cười đầy tự giễu. Đúng vậy, ai bảo hắn được sinh ra trong gia tộc này làm gì, số phận rất cợt nhã, chơi đùa huyết thông tương thân như một vòng xoay định mệnh.
"Những điều ông nói quả rất hợp lí, nhưng con người ai chẳng có lòng riêng. Trong gia tộc hàng trăm năm qua, không ít kẻ vì quyền lực mà sát hại cả máu mủ của mình. Không lẽ, ông không có tạp niệm.” Xích Triệt nhếch môi, có vẻ như ông ta nói rất hay, không có tư tâm ư, anh có chết cũng không tin một người cao ngạo như hắn lại cúi đầu uất phục.
Lập Hoành không phản bác lời Xích Triệt, ông khẽ nhìn vào anh rồi lên tiếng. "Ta đã từng nghĩ đến, nhưng có lẽ, giống như mọi người nói, cha ngươi rất biết cách thu lấy lòng người. Cha ngươi đã cứu ta tổng cộng ba lần, lần cuối cùng ông ấy đã vì ta mà hiến tủy. Cho nên, ta đã chấp nhận làm bóng tối sau lưng, mãi mãi bảo vệ quyền lực của ông ấy.”
"Nhưng ta nghe nhiều thứ rất khác.”
"Khác?”
"Đại loại như ngươi rất bất đồng với cách làm của cha ta, hai người thường xuyên tranh cãi ác liệt. Ngươi đừng quên rằng, ngươi cũng bỏ mặc cha ta khi ông ấy bị giam vào ngục tối.” Xích Triệt gằn giọng sâu cay. Không phải hắn cũng câm nín khi cha anh bị những kẻ khốn kiếp kia phán xử hay sao, lúc này lại rất xảo biện.
"Ha ha ha…” Lập Hoành cười rộ khoái trá, sau đó ánh mắt đầy tơ máu nhìn qua anh. "Nếu như cha ngươi chịu nghe ta, chắc chắn hắn sẽ không có kết cuộc như hôm nay, lại càng không khiến gia đình ngươi bị hủy hoại.”
"Ý ngươi là đổ lỗi hoàn toàn do ông ấy.” Xích Triệt hừ mũi.
Lập Hoành tiến lại gần Xích Triệt, sau đó hắn nắm tóc anh, bắt anh nhìn thẳng vào đôi con ngươi đỏ ngầu của hắn. "Cha ngươi chết bởi vì sự thương cảm rẻ mạt của hắn.”
"Có biết vì sao hắn chết không? Đó là vì hắn đã thương tiếc một kẻ đầy tội ác như Joseph.” Lập Hoành như gằn từng chữ mà thốt lên.
"Đó không phải cha ngươi sao, không ngờ ngươi lại có thể mắng ông ta như vậy.” Xích Triệt trêu chọc.
"Cha ta? Ta còn không biết ông đã chết như thế nào kìa! Đó không hề là ông nội của ngươi. Cũng giống như rất nhiều kẻ trước đó, ông ta gi3t chết anh mình sau đó chiếm luôn quyền lực của ông ấy.”
Câu nói của Lập Hoành khiến cho đầu óc Xích Triệt như muốn chấn kinh, một trận đau xót nữa dâng lên từ đáy lòng. Anh đang cười trên sự thối nát của gia tộc mình, lại là giết người, gia tộc uống máu chính anh em mình để sống, thật đáng khinh bỉ.
"Có phải là lúc ông được cha tôi hiến tủy, ông đã biết sự thật?” Xích Triệt quay sang nhìn vào khuôn mặt cực kì thống khổ của Lập Hoành.
"Đúng vậy, lúc ta tiến hành tìm kiếm tủy thích hợp. Vì không muốn cho ông ấy lo lắng, Lập Trì đã tiến hành thử nghiệm trước trên người ba anh em chúng ta. Kết quả thật bất ngờ, ta và Lập Trì không phải là anh em ruột với Lập Niên.”
"Sau đó, ông tiến hành điều tra, và dần dần biết được khúc mắc năm xưa.” Xích Triệt nheo mắt hỏi.
"Khi ta được chữa khỏi bệnh, cũng là lúc ta tiến hành đi sâu vào quá khứ nhiều năm về trước. Ta nhanh chóng điều tra những lão già trong gia tộc, thật may, cuối cùng cũng để ta moi được một kẻ chột dạ.”
Lập Hoành tiếp tục câu truyện. Ông ta nói rằng, lão già kia mỗi năm đều đi viếng một ngôi mộ vô danh, thế là lão già ấy nhanh chóng rơi vào bàn tay của Lập Hoành. Thông qua cái miệng chết nhát ấy, mọi thứ như được vỡ lẽ. Rất nhiều năm về trước, khi đó cha của Lập Trì và Lập Hoành là người thống trị gia tộc, ông ta sinh ra hai người con chính là Lập Trì Hunter và Lập Hoành Hunter, tiếc là hai đứa trẻ rất nhỏ, một đứa hai tuổi, đứa còn lại một tuổi.
Sau khi thâu tóm và hất cẳng được anh trai mình, Joseph đã có ý định thủ tiêu luôn hai đứa bé kia. Thế nhưng, những người chung hội của ông ấy đã kịch liệt phản đối, họ cho rằng, chí ít cũng phải có dòng chính để kế thừa huyết thống đang chảy. Cuối cùng, vì hai đứa bé còn quá nhỏ, Joseph đã lờ đi bọn chúng, nhưng ông ta lại có giao ước, đó là tất cả phải câm nín, nếu ai đó phản bội giao ước này thì những người còn lại sẽ nghiền nát gia đình của kẻ đó. Chính vì vậy, trải qua rất nhiều năm, cả Lập Trì và Lập Hoành vẫn đinh ninh rằng, họ là con ruột của Joseph Hunter, mãi cho đến khi Lập Hoành được hiến tủy.
"Ông đã nói với cha tôi sự thật đó và nhanh chóng đưa ra kế hoạch gi3t chết Joseph, thế nhưng cha tôi đã không đồng ý. Chính vì vậy, hai người đã nổ ra những trận tranh cãi ác liệt.” Xích Triệt phán đoán.
Đôi mắt Lập Hoành càng trở nên thấm nhuộm màu máu. "Cha ngươi quá thiên về tình cảm. Ông ta cho rằng, mặc dù Joseph đã làm một việc rất đáng chôn thây, nhưng dù sao ông ta cũng có công nuôi dưỡng và đào tạo hai anh em ta. Vì thế, hắn đã không nỡ xuống tay, còn có ý định chôn vùi bí mật thối nát này vào tận cùng đáy biển.”
"Vậy việc cha tôi bị vu oan là cấu kết với gia tộc Eagle thì sao? Tại sao ông lại đứng yên để cha tôi bị phán xét.” Giọng nói của anh bắt đầu có chút phẫn nộ.
"Chắc hẳn ngươi đã được kể lại, ta lấy đi nước mắt hồ ly của gia tộc Mệnh Hồ, sau đó sai Lập Niên đi gài bẫy Lập Trì.” Lập Hoành vừa nói vừa cười khúc khích, nụ cười nồng đậm ý mỉa mai, hệt như hắn đang chế nhạo mớ suy nghĩ non nớt của Xích Triệt.
"Nếu ta đoán không lầm, lão già Joseph đó đã giở trò. Việc kiếm một người đổ tội không hề khó khăn nhỉ.”
"Mặc dù ta và Lập Trì rất muốn giết Joseph, nhưng chúng ta đều rất yêu quí Lập Niên. Thằng bé đó từ nhỏ đến lớn không hề có tâm tư, bản tính rất thong dong và biết suy nghĩ cho người khác. Cho nên, bọn ta không có đố kị về quyền lực trên người nó, đối với nó, tâm tư đều không dùng thủ đoạn thâm sâu. Việc ta giúp đỡ nó để cưới cô gái Mệnh Hồ Thuần kia là có thật.”
"Nhưng cuối cùng tin tức về gia tộc Mệnh Hồ vẫn bị Joseph biết được?”
"Đúng vậy, hắn ta biết được. Ta đã nghĩ, trên đời này mình là người tàn bạo lắm rồi, nhưng không ngờ, hắn còn thối nát hơn cả ta. Dám lợi dụng đứa con trai ruột của mình để hoàn thành bá nghiệp.” Lập Hoành lắc đầu chán nản.
"Nếu ta đoán không lầm, vì sợ sau này Lập Trì biết được sự thật và ra tay hất cẳng ông ấy, mà ông ấy đã lập mưu chiếm bằng được nước mắt hồ ly của Mệnh Hồ Thuần.” Xích Triệt trong lòng không khỏi cười nhạo. Anh nghĩ, lão già đó đến giờ hẳn còn cho rằng nước mắt hồ ly là một hiện vật, ông ta không hề đoán được suy nghĩ của Charles. Nhưng cũng rất trớ trêu, Charles một lòng chỉ muốn dùng mật lệnh này để tháo gỡ những bi kịch của mình, không ngờ, nó lại mang đến đầy rẫy những tai ương như thế.
"Không sai, ông ta đã làm vậy. Không những thế, ông ta còn bắt hai vợ chồng kia, tra tấn họ sống dở chết dở. Anh trai ta cuối cùng đã phát hiện và không thể làm ngơ, Lập Trì đã giúp họ giải thoát và không còn mềm lòng nữa. Đáng tiếc…” Lập Hoành nói trong mất mát.
Đôi mắt Xích Triệt bỗng chốc lồng lộn tia máu, hồi ức một khi nhắc lại thì như nước lũ tràn đê, không hề cầm cự mà ào ạt tuôn ra. "Vậy ông đã ở đâu khi cha tôi bị phán xét, nói đi, ở đâu?” Anh gần như gào lên.
"Ở đâu ư?” Lập Hoành bật cười thống khổ, đôi mắt màu xanh xoáy thẳng vào hai con ngươi rợn người của Xích Triệt, răng xiết lại kèn kẹt. "Nếu ngươi bị nhốt gần cả trăm ngày trên một hòn đảo hoang, uống máu của chim và cá để sống, thậm chí phải cắt thịt đồng đội của mình để ăn, lúc đó ngươi sẽ biết, sự nương từ lúc trước của cha ngươi đáng hận đến mức nào.”
Xích Triệt khẽ chau mày, đôi mắt như một lưỡi liềm sắc bén. "Hắn ta cho đắm tàu của ngươi.”
"Không tồi, phải nói sao nhỉ, giống như lần trước ngươi đi trên biển vậy. Nhưng ngươi may mắn hơn ta, ngươi có rất nhiều người bán mạng. Bọn chúng khi nghe tin ngươi mất tích, dù ngươi mất một cộng lông chân, thì bọn chúng cũng muốn tìm cho bằng được.” Lập Hoành vừa nói vừa cười châm chọc.
Xích Triệt bỗng đe mày, tên này ngay từ đầu đã không ngừng quan sát anh, vậy không lẽ là...Xích Triệt ngẩng đầu nhìn Lập Hoành hỏi: "Có phải lần trước trong rừng, quả bom là do ông cài, nhằm nhắc nhở tôi nên có sự phòng bị. Nhưng tôi vẫn không hiểu, nếu đoán không lầm, lão già Furihasama kia chắc chắn có hợp tác với tên Joseph, thế tại sao ông có thể cài bom trên người Mei được.”
"Nếu nói tại sao, ta cần phải khen tặng cha ngươi.” Lập Hoành mỉm cười.
"Khen tặng cha ta?” Anh không hiểu, cha anh thì có liên hệ gì ở đây.
"Chắc ngươi biết Winkle. Hắn ta chính là người của lão già Joseph cài bên người ta. Thế nhưng, cha ngươi thật sự rất thông minh, có thể biến hắn thành của riêng mình, hoàn toàn chi phối được cả ta và Joseph. Chính vì vậy, khi cha ngươi bị phán tội, ngươi cùng Xích Nguyên và Hạ Nguyệt mới có thể nhanh chóng thoát khỏi như vậy. Nhưng ta không ngờ rằng, lũ người của gia tộc Furihasama còn tồi tệ hơn cả cầm thú, nhẫn tâm gi3t chết máu mủ của mình.”
"Nhưng ta vẫn còn một thứ rất khó giải thích. Tại sao khi ông lên nắm quyền lại không thanh trừ Joseph ngay lập tức mà phải đợi đến hôm nay. Hay ông muốn nghêu cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.”
Lập Hoành áp sát khuôn mặt Xích Triệt khẽ tạch lưỡi. "Tiểu tử, nếu không có ta, ngươi nghĩ ngươi còn sống đến bây giờ hay sao. Ngươi tưởng bọn người Furihasama và Sharupoi có thể che dấu cho ngươi được ư. Tuy nhiên, ta không giết ông ta bởi vì thế lực của ông ta quá lớn, chúng được xây dựng không phải một sớm một chiều. Ta đã thay ngươi tiêu diệt lực lượng của hắn không ít. Nếu không phải như vậy, khi ngươi san bằng gia tộc vào bảy năm trước, ngươi nghĩ có thể dễ dàng như thế sao, hắn sẽ để yên cho ngươi nghiễm nhiên lên nắm quyền?!”
Lập Hoành bỗng xoay người đi qua đi lại bên cạnh Xích Triệt, miệng hắn tuôn ra từng hồi đanh thép. "Còn bây giờ hắn phải lập tức ra tay, ta nghĩ là do hắn sợ?”
"Mục đích ban đầu của hắn khi dụ ngươi đến đây là để dễ dàng có thể tiêu diệt ngươi. Hơn nữa, nhanh chóng lấy được nước mắt hồ ly từ cô gái kia. Thế nhưng, hắn lại không ngờ ngươi rơi vào tay ta, hắn sợ ta sẽ tiêm nhiễm đầu óc ngươi rồi cùng nhau tiêu diệt hắn. Vì vậy, lão già đó mới phải ra tay ngay lúc này.”
"Ha ha, vì thế hắn đã rơi vào cái bẫy của ta. Một khi hắn tập trung toàn lực vào đây, thì ta đã thay ngươi tẩy sạch những gốc rễ của lão ở Mỹ rồi. Dọn sạch sẽ!” Lập Hoành như một con sói mà tru lên từng đợt rợn người.
"Ngươi làm nhiều việc như vậy, không có dã tâm?” Xích Triệt cười cười.
"Dã tâm, đương nhiên là có, một phần chính là rửa hận, ta rất thù ghét những kẻ đứng đằng sau giở trờ, gi3t chết cha ta, còn lấy luôn mạng sống của gia đình anh trai ta. Thế nhưng, một lí do quan trọng hơn, đó là ta và Anthony, không ai có thể đấu lại ngươi. Ngươi thâm sâu khó dò như vậy, một khi bắt đầu nghi ngờ, hẳn đã sắp đặt tất cả. Ta nghĩ, ta vĩnh viễn sẽ không có cơ hội qua mặt được ngươi.”